“Hỏi con bé?” Ông nội Lục nhìn cơ thể bé nhỏ ngồi ở ghế trên, vẻ mặt khinh thường, rõ ràng là không tin.
“Một con nhóc ba tuổi thì làm được gì? Lừa ai chứ?!”
“Có! Lê Lê có thể làm được!”
Cô nhóc loli đáng yêu xinh đẹp đưa mặt lại, gương mặt nhỏ tinh xảo không có một chút ngượng ngùng, ngược lại còn ưởn ưởn bộ ngực nhỏ của bé, lông mi đen nhánh chớp chớp như cánh bướm, vẻ mặt kiêu ngạo tự khen chính mình.
“Ông cố nội, cô không có lừa ông đâu, cá cá thật sự thực thích con nha, con đây vô cùng lợi hại đó!” Cô bé tự tin tràn đầy, tư thế phảng phất như đang nói, bé chính là thiên hạ đệ nhất, những người khác đều là rác rưởi!
Ông nội Lục: “…”
Con nhóc này thật đủ chảnh, thật không biết xấu hổ!
Khẳng định là học ba nó chứ không đâu hết!
Mẹ bà nó chứ! Hai cha con chảnh chó đều như nhau!
Tống Thanh Uyển cũng nói thêm: “Ba, thật ra con cũng không biết chuyện gì xảy ra với lũ cá đó, dù sao chớp mắt uống miếng nước đã thấy bu lại nhiều như vậy, nhưng đúng thật là lũ cá đó hướng tới Lê Lê.”
“Ba không tin con cũng bó tay, có lẽ là con nít hồn nhiên ngây thơ nên làm động vật thích…”
“Mày nói vậy là có ý gì?!”
Đại khái bị chọc tới chỗ đau, ông nội Lục thổi râu trừng mắt: “Ý của mày là tao già rồi, không còn ngây thơ hồn nhiên nên lũ cá không thích?”
Tống Thanh Uyển không ngờ ông lại phản ứng lớn như vậy: “Ba, con không có ý này…”
“Ông già này mỗi ngày đều ngồi ở đây câu cá! Chưa từng nghỉ ngày nào!” Ông nội Lục có lòng tự trọng cực mạnh, đương nhiên là không nghe vào, ánh mắt già nua lập loè nồng đậm tức giận.
“Nếu nói thích, đáng lý ra lũ cá đó cũng nên càng thích tao! Nơi nào đến lượt con nhóc đến cả tóc còn chưa mọc xong này!”
Tống Thanh Uyển nhớ đến tình huống hồi nãy, lũ cá chỉ cần nghe tới ông nội Lục thì đã sợ muốn chết, nghĩ thầm: Hai con mắt con đều thấy lũ cá đó không thích ba.
“Ông cố nội, ông nói sai rồi nha! Lê Lê đã mọc tóc rồi nha.”
Lục Lê nâng mặt ngưỡng cổ, nàng tay nhỏ lôi kéo đầu tóc, nghiêm túc sửa đúng: “Ông xem, tóc của con mọc thật dài thật dài, còn dài hơn so với ông nha…”
Tống Thanh Uyển: “…”
Lê Lê, con đang diễn hài kịch hả?!
Ông nội Lục: “…”
Lũ cá của ông lại thích thứ ngu ngốc này sao?
Ông không tin!
Tuy rằng Tống Thanh Uyển không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đúng thật là lũ cá đó rất thích Lê Lê, bà tận mắt nhìn thấy, không có nói dối, hàng thật giá thật.
Chắc điều này được gọi là người có duyên với động vật!
Tống Thanh Uyển quá hiểu ông nội Lục, tính cách quá háo thắng, biết hiện tại nếu không cho ông nội Lục thấy rõ ràng, ông sẽ không từ bỏ, càng sẽ không rời khỏi nơi này.
Bà nghĩ nghĩ, cẩn thận dùng từ ngữ để thuyết phục ông già bảo thủ này.
Bản thân Ông nội Lục đã trọng nam khinh nữ, không thích Lê Lê lắm. Nếu không giải thích rõ ràng, khẳng định sau ngày này, ấn tượng của ông đối với Lê Lê sẽ chỉ kém hơn thôi.
Thật vất vả nghĩ kỹ lý do thoái thác.
“Ba…”
Nhưng còn chưa có kịp nói, thì vừa nâng đầu đã thấy ông nội Lục không biết từ đâu biến ra một cái cần câu cá, cứ như vậy, mặt không đổi sắc ngồi ở kia, bắt đầu câu cá.
Tống Thanh Uyển soạn xong kịch bản lập tức nuốt trở vào bụng.
Đây là mặt dày tới chực cá?!
Nói ngay từ đầu là tới chực cá thì đã sao, chết thằng bố nào?!
Mệt bà còn suy nghĩ ra kịch bản để giải thích giúp Lê Lê.
Lục Lê nhìn thấy ông cố nội câu cá, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh, ngoan ngoãn đi tìm cho ông cố nội một cái thùng đựng cá.
Ngay từ đầu, ông nội Lục tính tới đuổi hai cô cháu sang lại bên kia, chỉ khi ngồi xuống thì lại không muốn nói ra, sai người hầu lấy cần câu cá lại, quên mất tiêu cái thùng. Cho nên, cô bé lanh lợi đi sang bên kia ôm thùng đựng cá lại.
“Í?” Lục Lê nhìn vào trong thùng, bên trong chứa toàn nước là nước, chỉ có một con cá nhỏ xíu đang bơi qua bơi lại.