Lục Lê thân là công chúa nhỏ của tộc Cá Chép, từ khi sinh ra đã mang trong mình hơi thở may mắn, toàn thân đều là bảo vật.
Chỉ cần là người tới gần cô bé, lâu ngày trên người người đó sẽ dính hơi thở của cô bé, vận mệnh đều sẽ trở nên vô cùng tốt!
Nhưng như thế thì quá chậm, phải cần một thời gian rất lâu mới có thể thay đổi vậy may của một người.
Căn bản không thể khiến cho vận mệnh của anh Tu Bạch tốt lên đến mức lập tức tránh thoát khỏi vụ tai nạn kia.
Cho nên, để vận may của anh Tu Bạch khá hơn một chút, cô bé con hôn lên gương mặt cậu ta, tranh thủ làm cậu ta trở thành người có vận may tốt nhất, trừ cha ra!
Trên thực thế, nếu muốn vận may tốt hơn thì ăn thịt bé tốt hơn là dùng nước bọt!
Tuy bé rất béo! Cũng rất phì! Thịt trông cũng rất nhiều!
Nhưng…nhưng như vậy quá tàn nhẫn với cá!
Bé vẫn nên hôn anh Tu Bạch nhiều hơn vài cái là được! QAQ
Trên người cô bé con có mùi sữa thơm ngào ngạt, ngay cả nụ hôn cũng mềm mại ngọt ngào, giống như cánh bướm vậy, vừa chạm vào là lập tức rời đi ngay.
Nhưng mà xúc cảm ẩm ướt và hơi lạnh trên mặt, cùng với hơi thở ngọt mềm của cô bé, vẫn mãi không bay đi được.
Đôi mắt đen ngòm của thiếu niên lần đầu tiên hơi co lại, khuôn mặt quỷ mị xinh đẹp của cậu ta trở nên ngớ ngẩn, cậu ta ngước đôi hàng mi thật dài lên, cứ thế mà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa của cô bé.
Rất lâu sau, cậu ta dùng những ngón tay trắng nõn thon dài bắt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập của cô bé, đôi mắt nguy hiểm híp lại: “Nhóc có biết nhóc vừa làm cái gì không?”.
Trước nay chưa từng có ai dám đánh lén cậu ta như thế.
Hứa Từ Dạ và những vệ sĩ khác đều sợ hãi trắng bệch cả mặt, nhưng trong đôi mắt đen nhánh của cô bé con lại không hề có một chút sợ hãi nào, cô bé chớp mắt, dùng cái giọng non nớt mơ hồ nói: “Lê Lê đang…đang bảo vệ anh”.
“Bảo vệ anh?”. Thiếu niên nhìn thân thể nho nhỏ của cô bé, rồi nở nụ cười nhạt: “Chỉ bằng nhóc sao?”.
“Ừm, đúng rồi, Lê Lê rất lợi hại!”. Cho dù bị bóp mặt, giọng điệu non nớt của cô bé vẫn tràn đầy tự tin: “Hơn nữa chân của anh chắc chắn cũng sẽ tốt hơn, anh không cần phải sợ…”.
“Tốt?”. Đáy mắt thiếu niên xẹt qua một tia nham hiểm tàn nhẫn, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo tàn khốc: “Nhóc thật sự cảm thấy chân của tôi còn có thể tốt lên sao?”.
Ngay cả đội ngũ y tế có quyền uy nhất trên thế giới cũng bất lực, nói là trừ khi kỳ tích xuất hiện, nếu không bắp đùi cậu ta không thể nào chữa khỏi được!
Càng về sau, mọi người trong nhà cậu ta đều lựa chọn từ bỏ trị liệu, ngược lại là đi tìm bác sĩ tâm lý khuyên răn cậu ta.
Một năm tàn phế, cậu ta đã nhận được không biết bao nhiêu ánh mắt thương hại, người nào biết thì đều hiểu cái chân này của cậu ta không thể chữa khỏi được, người nào không biết thì đều đồn đoán rằng chân của cậu ta có thể chữa khỏi hay không.
Vật nhỏ này là người đầu tiên nói cậu ta nhất định sẽ tốt hơn.
Cái vẻ mặt tàn khốc này của Bùi Tu Bạch, đừng nói là Hứa Từ Dạ nhìn mà lạnh lẽo cả tim gan, ngay cả con mèo trắng KK trong ngực cậu ta đã ở chung với cậu ta lâu như vậy rồi mà cũng nhịn không được sợ run, phát ra tiếng nghẹn ngào thật nhỏ.
“Bùi Tu Bạch…cậu buông tay ra trước…”. Giọng nói của Hứa Từ Dạ cũng phát run.
Anh ta làm bác sĩ tâm lý cho tiểu tổ tông này hơn nửa năm, đương nhiên biết chân của cậu ta là một điều cấm kỵ mà bất cứ kẻ nào cũng không thể chạm vào.
Người càng cao ngạo tàn nhẫn, càng không thể chịu đựng được sự nhục nhã của việc tàn phế.
Cho nên sau khi tàn phế, thiếu niên vốn dĩ đã thủ đoạn tàn nhẫn càng trở nên thô bạo độc ác hơn, tính cách càng ngày càng âm u bất định, ngay cả lúc Hứa Từ Dạ trị liệu tâm lý cho cậu ta cũng không dám đề cập đến chân của cậu ta.
Cũng không dám nói bất kỳ chuyện gì có liên quan đến việc chân cậu ta có chữa khỏi hay không.
Mà Lục Lê không chỉ nhắc đến chân của cậu ta, còn nói đến chuyện liên quan đến phương diện trị liệu, đúng là họa vô đơn chí, khiến tiểu tổ tông này lại nhớ đến chuyện không muốn nhớ lại nhất.
Cậu ta không bùng nổ mới là lạ!
Hứa Từ Dạ bình tĩnh lại, run giọng mở miệng: “Tiểu tổ tông của tôi, chúng ta từ từ nói chuyện, trước tiên cậu hãy kiềm chế tâm tình của mình một chút đã…”.
Thiếu niên ngoảnh mặt làm ngơ, ngay cả ánh mắt cũng không cho anh ta, mắt lạnh như băng ngắm tiểu loli trước mặt, miệng cười chúm chím, nhưng giọng nói lại rét như dao băng: “Nói đi, vừa rồi không phải nói rất hay sao, làm sao, bây giờ không dám nói nữa?”.