Vừa dứt lời một cái, đám vệ sĩ và Hứa Từ Dạ đang bị trói đột nhiên đi vào cõi mộng.
Nhất là Hứa Từ Dạ, cả người như đang nằm mơ vậy.
Anh ta biết Tiểu Lê Lê rất đáng yêu, rất nhiều người chỉ cần liếc mắt một cái là sẽ thích cô bé, nhưng trong này, trước nay anh ta chưa bao giờ nghĩ là có bao gồm cả tiểu tổ tông này.
Làm sao có thể!
Chắc chắn là ảo giác thính giác rồi, chắc chắn vậy!
Ha ha ha, vị tiểu tổ tông kia sao có thể thích người ta chứ!
Chắc chắn là bọn họ nghe lầm rồi.
Ài, lớn tuổi rồi…lỗ tai cũng không tốt như xưa nữa…
“Anh thích em”.
Loading...
Thiếu niên mở to mắt, lặp lại một lần nữa một cách vô thức.
Bây giờ khiến Hứa Từ Dạ triệt để choáng váng.
Ánh mắt Bùi Tu Bạch sâu thẳm, khẽ nâng mắt lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má cô bé, quả thật cậu ta rất thích khuôn mặt này: “Cho nên lần này anh không làm gì em”.
Cậu ta lạnh lùng nói từng chữ một: “Nhưng không có lần sau”.
Lục Lê nghe tỉnh tỉnh mê mê, nhưng vẫn nghe rõ ràng, anh ấy nói thích bé, còn nói những hai lần, có thể thấy được anh thật sự rất thích bé!
Cô bé cong mắt cười, liều mạng gật đầu: “Ừm, em cũng thích anh! Vô cùng thích!”.
Bùi Tu Bạch: “…”.
Hứa Từ Dạ: “…”.
Lục đại thiếu gia, con gái của cậu bị người ta thương nhớ rồi!
Nếu cậu mà không mau trở lại, nó sẽ lập tức chạy đi lấy chồng ngay đấy!
…
Giống như cha, kết cục sau cùng của anh Tu Bạch cũng không tốt, bên người cũng rất nhiều nguy hiểm.
Cha thì bị nam chính âm mưu giết chết, còn anh Tu Bạch hình như là bị con trai của nam chính hãm hại vào tù.
Lúc đó bé thấy cha chết ở trong sách thì khóc đến mức suýt chút nữa chết theo luôn.
Vốn còn một quyển tiểu thuyết khác, viết về chuyện xưa của con trai nam chính, anh Tu Bạch là nhân vật phản diện lớn nhất, nhưng lúc đó bé quá đau khổ, lại gấp gáp đi tìm cha, cho nên không đọc quyển đó.
Nhưng bé biết, cuối cùng là anh Tu Bạch đã giết chết nam chính đã hại cha bé, nếu không thì…con trai của nam chính cũng sẽ không gây phiền phức với anh Tu Bạch.
Cho nên, từ giờ trở đi, bé phải bảo vệ anh Tu Bạch giống như bảo vệ cha vậy.
Chờ anh Tu Bạch lớn mạnh hơn một chút, anh ấy có thể bảo vệ cha bé cùng với bé rồi!
Nếu như anh Tu Bạch có thể giết chết nam chính sớm hơn chút nào là cha cũng có thể an toàn sớm hơn chút đó!
Cô bé con ba tuổi rưỡi dùng chỉ số IQ và suy luận logic hồi còn sống của mình, cuối cùng đã lên kế hoạch xong xuôi cho tương lai. Nói tóm lại, điều bây giờ bé cần làm chính là: Bảo vệ cha, và bảo vệ cả anh Tu Bạch!
Ai cũng không thể ức kiếp bọn họ!
“Đi”.
Sự việc đã giải quyết xong, mèo cũng đã tìm được trở về, thiếu niên cũng không tính ở lâu. Vẹ sĩ thấy cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì thì thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cho người cởi trói cho Hứa Từ Dạ, sau đó đi tới đẩy thiếu niên, chuẩn bị rời đi.
Bọn họ vốn dĩ tìm đến Hứa Từ Dạ để cố vấn tâm lý, nhưng Lục Lê đang ở đây, Hứa Từ Dạ hiển nhiên cũng không có thời gian, chi bằng bọn họ nên rời đi trước.
Cô bé con ở bên kia thì vẫn còn đang vắt hết óc để nhớ lại diễn biến câu chuyện của Bùi Tu Bạch.
Anh Tu Bạch không phải là nhân vật chính trong quyển sách mà cô bé đã đọc, cũng không phải là nhân vật quan trọng gì, cho nên những gì viết về cậu rất ít, đột nhiên nhảy ra một tình tiết: Hình như ba ngày sau hay là năm ngày sau gì đó, anh Tu Bạch sẽ xảy ra tai nạn xe cộ một lần nữa.
Vụ tai nạn lúc này là ngoài ý muốn.
Những người trong sách đều nói, là do vận may của anh Tu Bạch không tốt.
Nếu không thì…trên đường có nhiều người như vậy, tại sao lại trùng hợp đâm phải anh ấy, ngoại trừ mệnh thảm ra thì không còn lời giải thích nào khác.
Đến lúc đó anh Tu Bạch sẽ biến thành người thực vậy, nằm trên giường bệnh trọn năm năm, qua năm năm mới có thể tỉnh lại.
Lúc anh ấy tỉnh lại, cha đã sớm bị nam chính hại chết.
Cho nên, anh Tu Bạch không thể biến thành người thực vật được!
Anh ấy còn phải giúp mình bảo vệ cha nữa!
“Anh Tu Bạch, anh chờ em một chút!”.
Vệ sĩ dừng bước lại.
Bùi Tu Bạch hơi nghiêng người, trừng mắt lên.
Hứa Từ Dạ lên tiếng: “Lê Lê, cháu có chuyện gì…”.
Một giây tiếp theo, tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn.
Chỉ thấy tiểu loli chớp đôi mắt to, chạy chậm đến bên cạnh Bùi Tu Bạch, bé hơi nhón chân lên, hôn một cái lên gò má của thiếu niên đang cúi đầu: “Anh Tu Bạch, em cho anh tất cả vận may của em, anh nhất định phải thật khỏe mạnh!”.