Quản gia cong môi cười.
“Giám đốc Tống, thật ra Lục thiếu rất thích tiểu tiểu thư, chỉ là chưa nói ra tới thôi. Phía trước tiểu tiểu thư bị ngài nhặt đi, Lục thiếu còn đặc biệt ra lệnh bắt chúng tôi tìm mọi góc gác trong dinh thự, tìm không thấy thiếu chút nữa nổi trận lôi đình…”
Tống Thanh Uyển làm sao nghe không ra lời này của anh có ý gì, bĩu môi, xua tay.
“Được rồi được rồi, đừng giải thích giúp thằng nhóc thúi kia, tính cách nó ra sao tôi còn không rõ ràng? Chính là cái hũ nút, giống y ba nó! Yên tâm, chỉ cần nó đối xử tốt với cháu gái của tôi, tôi sẽ không đoạt Lê Lê với nó làm gì.”
Quản gia mỉm cười: “Đa tạ giám đốc Tống.”
Bà dừng một chút, có hơi hối hận, lập tức sửa miệng: “Nói sai rồi, là hôm nay sẽ không đoạt.”
Quản gia: “… Cũng đúng.”
Một ngày thì đỡ một ngày.
Hơn nữa tiểu tiểu thư xác thật rất đáng yêu.
Nếu không phải Lục thiếu rất có thể là cha ruột của cô bé, chỉ sợ dù là một ngày giám đốc Tống cũng đều không muốn nhường cho Lục thiếu.
Quản gia nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Giám đốc Tống, nếu hiện tại tiểu tiểu thư đã trở về nhà họ Lục, vậy phía mẹ của tiểu tiểu thư ……”
“Đây xác thật là chuyện phiền phức.”
Tống Thanh Uyển trầm ngâm một chút: “Mẹ của Lê Lê là ai?”
“Cái này tạm thời còn chưa có tra ra được.”
Quản gia lắc lắc đầu: “Bởi vì tiểu tiểu thư là đột nhiên xuất hiện ở bên trong dinh thự, theo dõi cũng không thấy có ai đưa tới, cho nên tra ra rất khó. Cho dù hỏi tiểu tiểu thư, chỉ sợ ngay cả chính tiểu tiểu thư cũng không biết…”
“Vậy, trước tiên đừng tìm.” Tống Thanh Uyển nói thẳng.
“Dù sao Lê Lê ở nhà chúng ta, có mẹ chăm sóc hay không không sao cả, hơn nữa thằng nhóc thúi Lục Quân Hàn kia chán ghét phụ nữ như vậy, dù tìm được mẹ của Lê Lê thì nó cũng không có khả năng cưới cô ta. Đại khái còn sẽ cảm thấy phiền phức, thay vì như vậy thì không bằng thuận theo tự nhiên, chúng ta có Lê Lê là đủ rồi.”
“Nói nữa, nếu mẹ Lê Lê để ý đến con bé, tự nhiên sẽ tìm tới cửa, chúng ta căn bản không cần tốn thời gian sức lực đi tìm. Nếu mẹ con bé không thèm để ý đến, vậy thì vừa lúc, Lê Lê hoàn toàn thuộc về chúng ta!”
“Cho dù một ngày nào đó, mẹ con bé muốn giành con gái về, có thư kiện lên toà án… Đoàn luật sư của tập đoàn Lục thị cũng không phải là vật trang trí!”
Tống Thanh Uyển nói nhiều như vậy chỉ có một ý tứ: Bà mặc kệ đến lúc đó tới người là ai, Lê Lê chỉ có thể là người nhà họ Lục! Bọn họ tuyệt đối sẽ không trả người ngược trở về!
Đôi mắt bà lập loè ánh sáng lạnh lùng, giọng càng nói càng có khí phách.
Bởi vì một hơi nói quá nhiều, lại nghĩ đến khả năng sau này sẽ có người đoạt Lê Lê khỏi bọn họ, cảm xúc khó tránh khỏi có chút kích động.
Nói xong, nhịn không được che lại ngực, ho khan vài tiếng.
“Giám đốc Tống, ngài đã quên sao, bác sĩ nói ngài không thể quá kích động, mau uống thuốc.”
Lúc này trợ lý vội vàng chạy tới, lấy ra bình thuốc đổ ra mấy viên vào trong lòng bàn tay.
Tống Thanh Uyển dựa vào trên bàn, duỗi tay lấy một chai nước khoáng trên bàn, uống thuốc.
Động tác tự nhiên thuần thục, liền mạch lưu loát, hiển nhiên đã dùng thuốc trong một đoạn thời gian, nét mặt không có nhiều cảm xú lắm c.
Quản gia ngơ ngẩn: “Giám đốc Tống, ngài sinh bệnh? Chuyện khi nào? Lục thiếu có biết không?”
“Tôi không bệnh, đều là bọn họ làm lớn chuyện thôi.”
Tống Thanh Uyển tay cầm nước khoáng, vẫy vẫy tay, sâu kín thở dài: “Chỉ là tuổi lớn, một vào bệnh cũ cũng trồi lên, không có gì to tát, uống vài viên là hết.”
Quản gia vẫn không yên tâm: “Giám đốc Tống, nếu không ngài nên đi bệnh viện nhìn xem…”
“Không cần, chỉ là bệnh vặt, căn bản không cần phải đi đến bệnh viện!”
“Nhưng…”
“Yên tâm, tôi còn coi trọng sức khỏe của bản thân hơn mấy người nhiều, tôi nói không có việc gì chính là không có việc gì! Nếu có thì tôi đã sớm đến bệnh viện rồi!”
Quản gia đành phải thôi: “Dạ được rồi, chỉ cần ngài không có việc gì là tốt.”
Trợ lý ở bên cạnh muốn nói lại thôi, giật giật môi, vừa định ra tiếng.
Tống Thanh Uyển lạnh lùng liếc qua, trong mắt mang theo thật sâu cảnh cáo, làm anh ta không dám nói tiếp nữa.
Hết chương 20: