“Không biết!”
Lục Lê lắc đầu, giòn tan nói: “Dù sao chỉ cần ở cạnh ba thì con vui rồi!”
Lục Quân Hàn hơi ngưng bước, nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng sạch sẽ của cô bé, hơi hơi thu hẹp con nhóc, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Bé con này… Miệng rất ngọt. Cũng không biết là học với ai nữa.
Đại sảnh nhà họ Lục rất lớn, cô bé lại nhỏ nhắn, bước chân cũng không lớn, không trong chốc lát, Lục Lê bắt đầu thở dốc. Nhưng vẫn là cưỡng ép bản thân cô gắng đuổi kịp bước chân của ba.
Bé không thể kéo chân sau! Bé chính là tới bảo vệ ba!
Nhưng mà, ba giây sau … Cô nhóc loli nắm tay ba, thở hổn hển lau mồ hôi, vô cùng đáng thương kêu lên: “Ba ơi, con mệt quá, đi không nổi…”
Lục Quân Hàn liếc bé một cái, đang muốn nói đi không nổi thì tìm nơi ngồi nghỉ.
Không biết vì sao, đột nhiên nhớ tới hình ảnh vừa rồi con bé mềm mụp ghé vào trên vai Tống Thanh Uyển, đôi mắt anh sâu sâu, nhìn gương mặt đầy mồ hôi của bé, dừng một chút, nhỏ giọng không kiên nhẫn nói câu: “Phiền phức”.
Loading...
Tiếp theo cong lưng, một tay bế cô bé lên.
Quả nhiên như Tống Thanh Uyển nói, cơ thể cô bé mềm mụp như cục bột, toàn thân như là không xương cốt, làm người ôm cũng không dám quá dùng sức.
Cô bé thò qua, chóp mũi tràn ngập mùi sữa nồng đậm chỉ có trên người cô bé, mùi ngọt ngào. Người đàn ông nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không nói chuyện, cũng không buông xuống. Lúc ôm bé, ngược lại cảm thấy nơi nào đó sâu trong đáy lòng bị nhét đầy.
Lục Lê thấy ba ôm mình, đôi mắt sáng lên, đôi tay ôm cổ ba, cười không thấy mắt đâu: “Ba thật tốt! Con yêu ba quá đi à!”
Lục Quân Hàn cười lạnh một tiếng: “Vua nịnh nọt.”
Cô nhóc loli đôi mắt mở to: “Lê Lê là cá chép tinh, không phải vua nịnh nọt, ba nói sai rồi.”
“Cá chép tinh? Xem nhiều phim hoạt hình quá rồi”
Khóe miệng người đàn ông lộ ra một nụ cười lạnh trào phúng: “Sao nhóc không nói bản thân là công chúa bé?”
“Ba thích công chúa bé sao?”
Lục Lê không hiểu công chúa bé là cái gì, Thiên giới chỉ có tiên nữ, nhưng cũng không gây trở ngại cô bé trở thành chó săn của ba: “Ba thích công chúa bé thì Lê Lê chính là công chúa bé nha!”
Lục Quân Hàn bước chân đột nhiên dừng, lời khen tặng anh nghe qua không ít, đều là bởi vì những người đó có điều muốn cầu xin anh, nhưng nói trắng ra như vậy …
Nhìn vào đôi mắt chân thành trong suốt của Lục Lê, trong mắt chỉ chứa gương mặt của anh, ma xui quỷ khiến, trong lòng nơi nào đó khẽ run lên. Lần đầu anh ý thức được, anh có khả năng cũng không có chán ghét trẻ con như vậy.
Ánh mắt anh nặng nề nhìn chằm chằm vào con bé, bỗng dưng duỗi tay nhéo nhéo má phình phình mềm mượt của bé.
Mềm không thể tưởng tượng, xúc cảm xác thật không tồi, khó trách Tống Thanh Uyển thích nhéo má con bé như vậy.
Đôi mắt người đàn ông càng sâu thẫm, xem ra sau này nên đề phòng bà già kia.
“Ba?” Cô bé loli nghiêng đầu hoang mang.
Lục Quân Hàn lại nhéo nhéo, lúc sau mới chậm rãi thu hồi tay, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Trên mặt có vết bẩn, giúp nhóc lau rồi.”
“Thật sao?”
“Ừ.”
“Ba, ba tốt với Lê Lê quá!”
Cô nhóc tin là thật, vẻ mặt hạnh phúc: “Ba là người ba tốt nhất trên thế giới này!”
“Không vừa rồi mới mắng ta là ba hư sao, còn nói không cần ta?”
Người đàn ông nhướng mày: “Hiện tại sao lại biến thành ba tốt?”
Anh cũng không biết tại sao muốn cắn chặt vấn đề này không bỏ.
Lục Lê bĩu môi: “Rõ ràng là ba không cần người ta trước! Không cần Lê Lê đều là ba hư.”
“Ta đây hiện tại là…”
Cô nhóc phi thường nghiêm túc: “Ba tốt! Còn là người ba tốt nhất trên thế giới!”
Người đàn ông nhìn bộ dáng chân chó của bé, bàn tay to vỗ vỗ đầu nhỏ của bé, môi mỏng nhỏ đến khó phát hiện nhếch lên một cái: “Tính nhóc thức thời.”
Đáy lòng nóng nảy cuối cùng bình ổn không ít.
Con nóc phiền phức này còn tính có chút tác dụng!
Ít nhất sẽ nói lời dễ nghe.
Cũng không tính quá phiền phức.
Nuôi ở nhà họ Lục cũng không phải không được.
Phía sau, Tống Thanh Uyển nhìn một màn này lạnh lùng kiêu ngạo nói: “Ta nói mà, không ai có thể cự tuyệt cháu gái đáng yêu của ta! Thằng nhóc thúi tha Lục Quân Hàn kia cũng đừng hòng thoát!”
Quản gia: “……”
Lời nói là không sai, nhưng nghe sao mà chua quá vậy?!!!
Hết chương 19: