Trở Thành Ánh Sáng Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 5: Tửu lâu



Sau khi dùng bữa xong, Lý Yến cùng với mấy nha hoàn đi dạo quanh Mộc phủ. Không khí yên tĩnh, ngập tràn mùi hương của các loại hoa đang nở rộ. Nơi đây giống như một thiên đường nhỏ trong lòng phủ Đại học sĩ, với những vườn cây cảnh được chăm sóc tỉ mỉ, từng con đường rợp bóng cây xanh.

Khi họ đi qua khu vườn sau, Lý Yến và các nha hoàn vô tình gặp phải một nhóm gia nô đang bận rộn chăm sóc cây cỏ. Bất chợt, Ý Liễu, một nha hoàn đã tháp tùng cô từ lâu, bước tới gần nhóm gia nô. Với vẻ mặt không mấy thiện cảm, cô lớn tiếng mắng:

“Các ngươi không có mắt sao ? Không trông thấy nhị tiểu thư đến à ? Còn không hành lễ ? "

Khi nghe Ý Liễu mắng, nhóm gia nô vội vã dừng công việc, cúi đầu sâu hơn nữa, vẻ mặt sợ hãi hiện rõ trên mỗi người. Một người trong số họ, giọng run rẩy, lắp bắp xin lỗi: “Nhị tiểu thư tha tội, tiểu thư tha tội."

Lý Yến nhìn nhóm gia nô trước mặt mình, cảm giác không thoải mái len lỏi trong lòng. Cô bước tới, giơ tay ngăn Ý Liễu lại, nhẹ nhàng nói: “Thôi, đừng mắng nữa. Đứng xa như vậy cũng khó mà nhận ra được.”

Hai nha hoàn sững sờ trước sự dịu dàng khác thường của chủ tử nhà mình nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ cúi đầu và lui về sau.

...

Lúc ngồi nghỉ mát bên đình, Lý Yến ngả người ra chiếc ghế mây, nhắm mắt tận hưởng không khí mát mẻ giữa tiếng chim ríu rít xung quanh. Bất chợt, hệ thống vang lên trong đầu cô, giọng nói đều đều như thường lệ nhưng lần này có chút gấp gáp hơn.

[Hệ thống]: “Tối nay, Thẩm Mặc sẽ xuất hiện tại tửu lâu Thanh Sơn. Nhiệm vụ của cô là đến đó, cố gắng thu thập hảo cảm từ hắn.”

Lý Yến mở mắt, nhìn xa xăm vào khoảng trời rộng, giọng nói bình thản nhưng có chút nghiêm túc: “Lại là Thẩm Mặc… Sao lần nào cũng là hắn vậy?”



Hệ thống không đáp lại ngay, chỉ có âm thanh nhẹ nhàng vang lên, dường như không bị ảnh hưởng bởi sự thắc mắc của cô. [Hệ thống]: “Đây là nhiệm vụ, yêu cầu ký chủ thực hiện."

Lý Yến nhìn chằm chằm vào mặt hồ, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng. Cô cố gắng hít một hơi thật sâu, rồi quay sang hệ thống đang im lặng.

“Hệ thống, giúp tôi kiểm tra giá trị hảo cảm của mình với Thẩm Mặc” Lý Yến yêu cầu, giọng cô đầy lo lắng.

[Hệ thống]: “Kiểm tra giá trị hảo cảm của ký chủ với Thẩm Mặc… Giá trị hiện tại là -20%.”

Lý Yến nghe xong, cô gào lên với hệ thống, sự phẫn nộ trào dâng trong mắt: “Đồ quỷ, ai đã làm gì hắn đâu? -20% sao hắn không chết đi cho rồi, còn cứu vớt gì nữa!”

Giọng cô nghẹn lại, cảm xúc tức giận lẫn sợ hãi hòa vào nhau.

Sau khi thốt lên những lời đầy tức giận, Lý Yến cảm nhận sự bất lực tràn ngập trong lòng. Cô đưa tay lên che mặt, cảm giác nặng nề đè xuống lồng ngực như thể tất cả những nỗi lo lắng và sợ hãi đều cùng lúc dồn dập ùa đến. Làm sao cô có thể tiếp cận Thẩm Mặc khi ngay cả giá trị hảo cảm còn ở mức âm?

“Hệ thống” cô hạ giọng, giọng nói lạc đi vì tức giận và thất vọng, “Làm ơn giúp tôi tăng giá trị hảo cảm đó. Còn cách nào không?”

Có một khoảng lặng kéo dài trước khi âm thanh nhẹ nhàng của hệ thống vang lên trở lại. [Hệ thống]: “Để tăng giá trị hảo cảm, ký chủ cần phải thể hiện sự chân thành và cống hiến cho Thẩm Mặc. Hoàn thành nhiệm vụ hoặc thực hiện các hành động tích cực sẽ giúp cải thiện mức độ tín nhiệm.”

Lý Yến gục gã trên ghế, hai tay siết chặt hai bên thành ghế, cảm giác mệt mỏi và bất lực như đang dồn nén trong từng hơi thở.



“Được thôi” cô thì thào, giọng yếu ớt. “Chết thì chết.” Giọng nói của cô không còn chút lửa giận nào, chỉ là một tiếng thở dài mệt mỏi, như thể đã quá kiệt sức vì những cuộc đấu tranh vô tận.

...

Buổi tối, Lý Yến nhân lúc không ai để ý, cải trang thành một nam nhân. Với sự nhanh nhẹn và khéo léo, cô thay đổi y phục, búi tóc cao, đeo mặt nạ che kín phần lớn khuôn mặt. Lý Yến biết rằng nếu để bị phát hiện, mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng rắc rối, vì vậy cô phải thật cẩn trọng.

Khi bước ra khỏi phòng, cô thận trọng quan sát xung quanh để chắc chắn không ai chú ý đến mình. Tim đập thình thịch trong lồng ngực, không phải vì sợ hãi, mà vì cảm giác hồi hộp khi biết mình sắp đối mặt với Thẩm Mặc một lần nữa. Lý Yến khẽ thở dài, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh trước khi bước ra ngoài.

Đi qua những con phố đông đúc, Lý Yến cảm nhận được ánh mắt của người qua đường dán vào mình. Cô chỉ có thể hy vọng rằng sự thay đổi trong diện mạo của mình đủ để che mắt những kẻ tò mò. Tửu lâu Thanh Sơn không xa, và khi đến nơi, cô dừng lại trước cửa, hít một hơi thật sâu để bình ổn lại cảm xúc.

“Thẩm Mặc” cô lầm bầm, “tối nay coi tôi xử anh thế nào."

Tửu lâu? Cảnh tượng trước mắt khiến Lý Yến lầm bầm trong miệng, nơi này đúng là chẳng khác gì một kỹ viện. Những người phụ nữ ăn mặc hở hang uốn éo, những gã đàn ông tay ôm eo các cô, vừa trò chuyện, vừa say sưa xem các màn biểu diễn với đàn, múa và cả…ảo thuật.

Cô nghĩ, nếu nơi này mà mở công khai ở thời hiện đại, chắc chắn sẽ bị cảnh sát tóm hết sạch. Nhưng mà ở đây...Lý Yến thật sự cảm thấy rất thú vị.

Cô ở hiện đại thích nhất là những trò ảo thuật này, luôn tìm hiểu cách thức và lỗ hở. Lý Yến mơ hồ tìm một bàn, ngồi xuống và chăm chú xem ảo thuật đến mê đắm, vừa xem vừa đánh giá từng màn biểu diễn.

Lúc cô xem màn cắt khăn, lỗ hổng quá rõ ràng nhưng mọi người xung quanh lại tấm tắc khen ngợi, Lý Yến không kìm được bật cười lớn tiếng bắt chẹt: “Cái lỗ này lớn quá, lừa ai chứ! Thật sự ai cũng mù hết rồi sao mà không thấy rõ như thế này?” Cô quay sang nhìn mọi người với ánh mắt đầy hoài nghi, không giấu nổi sự bất bình trước trò ảo thuật kém cỏi này. Những người xung quanh thoáng ngớ người, rồi bắt đầu xì xào to nhỏ, vài người tỏ vẻ khó chịu, một vài khác lại tỏ ra hiếu kỳ nhìn về phía Lý Yến.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv