Trở Thành Ánh Sáng Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 4: Địa vị vững chắc



Mộc Thái nghe những lời của Lý Yến, bất giác bật cười lớn, tiếng cười tràn đầy sự hài lòng vang khắp chính sảnh. Ông gật đầu liên tục, ánh mắt trìu mến nhìn con gái như thể cô vừa nói ra điều quý giá nhất đời.

"Yên Nhi của ta đúng là hiểu chuyện! Ta vốn cũng không nỡ để con rời xa gia đình. Giờ nghe con nói vậy, lòng ta yên tâm rồi!" Ông quay sang các trưởng bối khác, giọng đầy tự hào. "Các người xem, Yên Nhi của ta không chỉ xinh đẹp mà còn hiếu thảo thế này, ai mà không yêu quý?"

Những người khác trong phòng, từ tổ mẫu đến các di nương và huynh tỷ, đều nở nụ cười tán thưởng, không ngừng khen ngợi:

"Đúng vậy, Yên Nhi thật sự trưởng thành rồi."

"Đích nữ của Đại học sĩ quả không hổ danh, vừa thông minh vừa hiếu thảo."

"Đúng là viên ngọc quý của Mộc phủ."

Lời khen nối tiếp nhau như dòng suối chảy, nhưng sâu trong lòng mỗi người lại có một suy nghĩ khác. Các di nương thì âm thầm nghi ngờ, "Yên Nhi này từ bao giờ trở nên hiểu chuyện đến vậy? Là bị ma nhập? Hay đang toan tính gì khác ?" Các huynh tỷ thì nhìn cô với ánh mắt đầy phức tạp, vừa cảm phục vừa ganh tị.

Tổ mẫu cũng thoáng nhíu mày, ánh mắt sắc bén lướt qua Lý Yến như muốn tìm ra điều gì đó bất thường. Nhưng thấy gương mặt cô vẫn bình thản và dịu dàng, bà không nói gì thêm, chỉ khẽ mỉm cười, vỗ vai cô thêm một lần nữa.

"Yên Nhi, hôm nay con đã khiến tổ mẫu rất vui. Sau này cứ giữ lấy tấm lòng hiếu thảo này, đừng phụ lòng kỳ vọng của mọi người."

"Vâng, Yên Nhi sẽ không làm phụ thân và tổ mẫu thất vọng." Lý Yến đáp nhẹ, đôi mắt long lanh như nước. Trong lòng cô thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn giữ nụ cười ngoan ngoãn trên môi.



Lý Yến đưa mắt nhìn quanh căn phòng, nhưng tất cả những gì cô thấy chỉ là những gương mặt non nớt của các tiểu thư trong Mộc phủ. Ai cũng bận rộn với trò chuyện hoặc cố gắng lấy lòng tổ mẫu và phụ thân cô. Không ai trong số họ mang dáng vẻ đặc biệt khiến cô chú ý.

"Mộc Linh Dao đâu? Nếu cô ấy là nữ chính, chắc chắn phải nổi bật hơn thế này chứ." Cô thầm nghĩ, lòng đầy tò mò và một chút sốt ruột.

Lý Yến không muốn để lộ sự bối rối, nhưng ánh mắt liên tục lướt qua từng người, cố tìm ra Mộc Linh Dao. Thấy không có kết quả, cô thầm gọi hệ thống trong đầu:

"Hệ thống, chỉ cho ta biết Mộc Linh Dao đang ngồi ở đâu đi. Sao không thấy ai giống nữ chính cả?"

Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên ngay lập tức: [Hệ thống]: "Mộc Linh Dao không có mặt trong buổi sáng nay. Hiện tại, cô ấy đang ở viện riêng. ]

Lý Yến quay sang nhìn Mộc Thái, ánh mắt như vô tình lướt qua. Cô nhẹ nhàng hỏi, giọng mang chút tò mò pha lẫn quan tâm:

"Phụ thân, tại sao con không thấy đại tỷ ở đây? Tỷ ấy không ra dùng cơm cùng mọi người sao?"

Câu hỏi bất ngờ của Lý Yến khiến không khí trong phòng chùng xuống, một sự yên lặng ngắn ngủi nhưng đầy ngột ngạt. Ánh mắt của Mộc Thái thoáng qua nét khó hiểu, ông đặt đũa xuống, hơi nhíu mày:

"Không phải chính con đã nói rằng mặt của Linh Dao có vấn đề sao? Con còn dặn rõ trước khi Khỏi hẳn, trong vòng một tháng, nó không được dùng cơm chung để tránh lây nhiễm."

Suy nghĩ nhanh một chút, Lý Yến liền nhớ ra chi tiết trong ký ức của nguyên chủ. Mộc Yên vốn không ưa gì Mộc Linh Dao, luôn coi cô ấy là cái gai trong mắt. Vì vậy, dù mặt của Mộc Linh Dao đã khỏi từ lâu, Mộc Yên vẫn viện cớ để nhốt tỷ tỷ mình trong viện riêng, cách ly khỏi mọi người trong phủ.



"À... đúng là con có nói vậy." Lý Yến vờ như vừa sực nhớ ra, ánh mắt thoáng chút bối rối nhưng nhanh chóng trở nên điềm tĩnh hơn. Cô cười nhẹ, cúi đầu nói: "Nhưng lúc đó con chỉ lo lắng cho sức khỏe của mọi người trong phủ thôi. Nếu tổ mẫu và phụ thân thấy không cần thiết nữa, con nghĩ cũng nên cho tỷ tỷ ra ngoài dùng cơm cùng mọi người."

Câu nói của cô vừa mềm mỏng vừa khéo léo, như muốn sửa chữa sai lầm của nguyên chủ mà không làm Mộc Thái hay tổ mẫu nghi ngờ. Nhưng không phải ai trong căn phòng này cũng dễ bị thuyết phục.

Một di nương ngồi gần đó mím môi, ánh mắt thoáng qua một chút khó hiểu nhưng vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa. "Dao Nhi đã dần bình phục, cảm tạ nhị tiểu quan tâm."

Hệ thống nhẹ nhàng nhắc nhở: [ Hệ thống ]: Người đó là Liên di nương, mẫu thân của nữ chính, Mộc Linh Dao.

Lý Yến nhìn qua Liên di nương, đánh giá bà ấy là một người phụ nữ dịu dàng, hiền thục, và lẫn biết nhẫn nhục. Mặc dù bà không tỏ ra nhiều cảm xúc ngoài sự ôn hòa, Lý Yến có thể thấy rõ sự sâu sắc trong ánh mắt của bà, giống như một dòng suối yên lặng nhưng ẩn chứa sự kiên nhẫn bền bỉ. Chắc chắn, đó là lý do vì sao Mộc Linh Dao thừa hưởng toàn bộ sự dịu dàng và điềm tĩnh đó từ người mẹ của mình.

Liên Di nương biết Nhị tiểu thư không ưa gì Linh Dao của mình nên nhiều lần khó dễ, nhưng bà chỉ có thể cam chịu phục tùng với vẻ ngoài bình tĩnh. Bằng cách đó, bà muốn giữ gìn sự hòa thuận trong phủ và không để xảy ra những xung đột không cần thiết. Bà hiểu rõ rằng vị trí của mình có được trong gia đình này thật sự không dễ dàng gì.

Tổ mẫu ngồi ở vị trí cao nhất khẽ gật đầu, giọng nói bình thản nhưng mang sức nặng: "Yên Nhi đã nói vậy, thì hôm nay để Linh Dao ra ngoài dùng cơm đi. Dù sao cũng là người một nhà, không nên phân biệt."

Liên di nương mừng rỡ, vội vàng đứng dậy, bước tới gần tổ mẫu, cúi thấp người, cảm tạ với lòng biết ơn sâu sắc. “ Thiếp thân cảm tạ Lão phu nhân, lão gia, và… nhị tiểu thư."

Tổ mẫu mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng nhưng cũng rất sắc bén. “ Là Yên Nhi tốt bụng. "

Lý Yến thở dài, cảm thấy Mộc Yên quả nhiên là bị cả Mộc gia này chiều hư, cái gì cũng khen cho được. Cô cảm thấy không thể nào không tặc lưỡi với sự thiên vị và sự ưu ái mà Mộc Yên luôn nhận được từ mọi người, ngay cả khi cô ấy không hề cố gắng nhiều. Thậm chí Liên di nương, mẹ ruột của Mộc Linh Dao, cũng không dám trái lời hay tranh luận, bởi vì địa vị của Mộc Yên trong phủ này thật sự quá vững chắc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv