Trở Thành Ánh Sáng Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 19: Không ghét cô nữa



Mộc Thái nhanh chóng tiến lên, cúi người cung kính nói:

"Bẩm Hoàng thượng, phía sau đã chuẩn bị phòng tiếp khách. Nếu người có việc muốn bàn bạc, thần xin được dẫn đường."

Thẩm Hàn Dạ khẽ gật đầu, ánh mắt quét qua toàn bộ sảnh một lượt, khiến mọi người đồng loạt cúi đầu không dám nhìn thẳng.

"Được, Mộc khanh gia dẫn đường đi. Trẫm quả thực có đôi chuyện cần bàn."

Các di nương nhanh chóng kéo theo con cái rời khỏi sảnh, không ai muốn nấn ná trước sự hiện diện của binh lính hoàng gia. Lão phu nhân chậm rãi đứng dậy, ánh mắt hiền từ nhìn Lý Yến, dịu dàng nói:

"Yên Nhi, tiệc cũng đã tàn, con nên cùng tổ mẫu về phòng nghỉ ngơi đi."

Lý Yến cúi người hành lễ, giọng nói mềm mại nhưng dứt khoát:

"Tổ mẫu cứ yên tâm về trước, Yên Nhi sẽ ở lại sắp xếp lại buổi tiệc. Chút việc nhỏ này không đáng nhọc lòng người khác."

Lão phu nhân thoáng ngập ngừng, ánh mắt đầy lo lắng: "Nhưng mà... con đừng quá sức. Có gì cứ giao cho hạ nhân làm, đừng tự mình ôm đồm."

Lý Yến mỉm cười, ánh mắt kiên định:

"Yên Nhi hiểu rồi. Tổ mẫu về nghỉ ngơi trước, con sẽ sớm quay lại."

Nghe vậy, lão phu nhân đành gật đầu, để nha hoàn dìu mình rời đi. Trước khi khuất bóng, bà không quên quay lại dặn dò: "Con nhớ giữ gìn sức khỏe. Đừng làm tổ mẫu lo lắng."

Đợi bóng dáng lão phu nhân khuất hẳn, nụ cười trên môi Lý Yến dần tắt. Cô quay lại, ánh mắt thoáng chút lạnh lẽo khi nhìn sảnh đường giờ đây trống vắng.

"Ngươi rất ngưỡng mộ hắn sao?"

Giọng nói trầm thấp mang theo chút châm biếm vang lên bên tai, khiến Lý Yến giật mình quay đầu. Chỉ thấy Thẩm Mặc vẫn đứng đó, bóng dáng cao lớn tựa như hòa vào bóng tối của sảnh đường trống vắng.

Ánh mắt hắn lạnh lùng như hồ nước mùa đông, nhìn chằm chằm về phía cô. Lý Yến nhíu mày, nhanh chóng hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn. "Hắn" mà Thẩm Mặc nhắc đến, không ai khác chính là Thẩm Hàn Dạ.



Hệ thống trong đầu Lý Yến đột ngột vang lên một giọng nói lạnh lùng, như thể muốn nhắc nhở cô về điều quan trọng nhất trong tình huống này:

[ Hệ thống ]: " Ký chủ không nên làm phật lòng phản diện, cô chỉ được ngưỡng mộ hắn, không được bày tỏ sự yêu thích với người khác."

Khẽ mỉm cười, Lý Yến đứng thẳng dậy, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía Thẩm Mặc, nhưng vẫn không dám thể hiện bất kỳ sự lấn lướt nào. "Vương gia, Yên Nhi không dám bất kính nhưng mà...người Yên Nhi ngưỡng mộ không phải là ngài sao ? "

Thẩm Mặc khẽ nhíu mày, ánh mắt không hề thay đổi, nhưng một tia sắc bén chợt lóe lên trong đôi mắt lạnh lùng của hắn. Lý Yến vừa dứt lời, hắn vẫn đứng im một lúc, như thể đang suy nghĩ về ý nghĩa trong câu nói của cô. Một khoảng lặng ngắn ngủi bao phủ không gian, khiến Lý Yến không khỏi cảm thấy hơi lo lắng.

Cô cố gắng duy trì nụ cười, dù trong lòng thầm lo sợ. Hệ thống lại vang lên trong đầu cô, nhắc nhở thêm một lần nữa.

[ Hệ thống ] : " Ký chủ, làm tốt lắm. "

Cuối cùng, hắn khẽ hừ một tiếng, một sự châm biếm lướt qua khóe miệng. "Ngưỡng mộ?" Hắn lặp lại câu nói của cô, giọng nói đầy khinh miệt, nhưng lại mang theo một tia thăm dò." Ngươi mà lại ngưỡng mộ ta sao ? Vì điều gì ? "

Lý Yến không hề do dự khi trả lời, ánh mắt cô lấp lánh một chút kính trọng. "Vì trước đây, khi Cảnh An gặp chiến loạn, chính ngài là người lãnh binh đi bình định, mang lại sự bình yên cho bá tánh. Dù chiến trường nguy hiểm, ngài vẫn không nề hà, dũng cảm đứng lên bảo vệ đất nước, bảo vệ dân chúng. Điều đó khiến Yên Nhi rất ngưỡng mộ."

Cô cúi đầu một chút, để tránh ánh mắt sắc bén của Thẩm Mặc có thể nhận ra bất kỳ dấu hiệu nào của sự giả dối. Cô không nói quá về những lý do khác, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng, chính việc hắn luôn là người lạnh lùng, cứng rắn, không lùi bước trước khó khăn, đã khiến cô phải kính trọng. Hắn có sức mạnh mà cô không thể không ngưỡng mộ, dù có thể hắn không phải là người dễ gần.

Thẩm Mặc nghe vậy, môi hơi nhếch lên, một sự châm biếm khó tả lướt qua ánh mắt hắn. Hắn không ngay lập tức phản ứng, chỉ lặng lẽ quan sát cô, như thể đang tìm kiếm một dấu hiệu lạ trong những lời nói của cô.

"Vậy sao?" Giọng hắn trầm thấp, hơi lạnh lẽo. "Cô thật sự nghĩ rằng ta làm tất cả chỉ vì dân chúng, vì Cảnh An quốc sao?"

Lý Yến ngẩng đầu nhìn hắn, không tỏ vẻ bất ngờ trước câu hỏi. "Yên Nhi không dám phán xét. Nhưng trong mắt Yên Nhi, một người có thể bỏ qua vinh hoa phú quý, một người có thể đi vào chiến trường vì con dân, không thể chỉ là một kẻ tìm kiếm quyền lực."

Thẩm Mặc nhướng mày, dường như không ngờ Lý Yến lại trả lời thẳng thắn như vậy. Một giây im lặng, hắn nhìn cô, ánh mắt có chút suy tư.

"Ngươi thật sự biết rất nhiều nhưng lại không biết chuyện ta năm đó lãnh binh tàn bạo, giết địch một nghìn tổn hại tám trăm, bị người đời căm ghét đến mức nào. "

Cô nhẹ nhàng đáp, không hề rút lui, vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, "Dù có thế nào, Yên Nhi vẫn chỉ thấy được hành động của ngài trong trận chiến đó. Một người lãnh binh không thể chỉ vì sự căm ghét của người đời mà lùi bước. Chính vì vậy, Yên Nhi ngưỡng mộ sự kiên định của ngài, chứ không phải hành động đơn lẻ trong quá khứ."



Sau một lúc lâu im lặng, Thẩm Mặc cuối cùng khẽ cười, nụ cười ấy có chút u ám, nhưng lại mang theo một vẻ thỏa mãn khó tả.

"Ngươi ngưỡng mộ một người như ta, không sợ sao?" Hắn hỏi, giọng có chút mỉa mai, nhưng vẫn giữ được sự trầm tĩnh.

Lý Yến mỉm cười, không né tránh ánh mắt sắc bén của hắn. "Nếu chỉ vì sợ mà không dám ngưỡng mộ, thì có lẽ trong thế giới này, chẳng ai còn có thể làm gương mẫu cho người khác."

Thẩm Mặc nhìn cô một lúc lâu, dường như muốn tìm ra một khe hở nào đó trong lời nói của cô. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ nhẹ thở ra, bước qua cô mà không nói thêm gì nữa.

"Ngươi sẽ phải học cách không ngưỡng mộ những người như ta." Hắn bỏ lại một câu đầy hàm ý, rồi bước đi, để lại Lý Yến đứng đó, ánh mắt vẫn không rời theo bóng dáng của hắn.

Lý Yến cảm thấy trái tim mình như bị một thứ gì đó kìm chặt lại, nhưng cô vẫn giữ vững dáng vẻ bình thản. Khi bóng dáng Thẩm Mặc khuất dần, Lý Yến đứng một mình ở chính sảnh. Bất ngờ, hệ thống lên tiếng, giọng điệu có phần khô khan nhưng lại khiến trái tim cô đập mạnh:

[ Hệ thống ] : "Độ hảo cảm của phản diện hiện tại là 0%, chúc mừng ký chủ, Thẩm Mặc không ghét người nữa."

Lý Yến ngẩn người, ánh mắt có chút hoang mang rồi lập tức bừng tỉnh. 0% là một tín hiệu không quá tệ. Hắn không còn xem cô như một kẻ thù, điều này đồng nghĩa với việc cô đã thành công trong việc không để lại ấn tượng xấu trong mắt hắn. Vậy là tốt rồi, không phải sao?

Ngay lập tức, niềm vui và sự thỏa mãn dâng trào trong lòng cô, khiến cô không thể kìm chế được sự phấn khích. Cô nhảy cẫng lên, vung tay làm động tác ăn mừng như một đứa trẻ vừa nhận được phần thưởng.

" Tốt quá, tốt quá rồi !" Lý Yến nói một mình, nở nụ cười rạng rỡ.

Nhưng hành động bất ngờ của cô khiến Ý Liễu, nha hoàng đứng phía sau, hoàn toàn ngơ ngác. Cô cúi đầu, mắt lộ vẻ khó hiểu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Nhị tiểu thư...lại làm sao rồi?" Ý Liễu không nhịn được mà lên tiếng hỏi, giọng có chút lo lắng.

Lý Yến quay lại, nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của nha hoàng, cô bật cười khúc khích, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

"Không có gì, Ý Liễu. Chỉ là ta vui quá thôi." Cô xua tay, làm vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng vẫn không thể ngừng vui mừng.

Ý Liễu vẫn còn hơi mơ hồ nhưng thấy Lý Yến cười, cô cũng chỉ đành im lặng, thầm nghĩ có lẽ là một chuyện vui mà tiểu thư chưa muốn chia sẻ.

"Đi thôi, gọi người tới chúng ta dọn dẹp mấy thứ này." Lý Yến nói rồi khẽ bước đi, một cảm giác nhẹ nhõm bao phủ tâm trí, dù thế nào thì hôm nay cũng là một ngày thuận lợi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv