Trở Thành Ánh Sáng Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 18: Nam chính



Trò chơi kết thúc ngay sau chén rượu giao bôi đầy căng thẳng đó. Không ai trong sảnh dám đề xuất thêm bất kỳ trò gì nữa. Không khí vốn náo nhiệt ban đầu giờ chỉ còn lại sự lặng lẽ đến mức có thể nghe rõ tiếng thở dài nhẹ nhõm của vài người.

Mộc Thái, đứng phía sau bàn chủ, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Lý Yến. Ông gần như muốn chạy ngay tới kéo con gái mình ra khỏi cơn ác mộng mà nó vừa tự đẩy mình vào. "Đứa con này... đúng là không biết trời cao đất dày! Nó tưởng mình đang chơi đùa với ai chứ? Thanh Vương là người mà nó có thể tùy tiện động chạm sao?"

Ông siết chặt bàn tay, cố gắng kiềm chế không nói gì, nhưng trong lòng đã rối như tơ vò. Từ trước đến giờ, ông luôn tự hào về Mộc Yên vì sự thông minh và quyết đoán. Nhưng hôm nay, cô như đang đùa giỡn với lưỡi dao sắc bén, chỉ cần một chút sơ suất là có thể mất mạng.

Không khí trong sảnh vốn đã căng thẳng nay càng thêm nặng nề khi từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân đồng loạt. Cửa lớn mở ra, một đội quân mặc giáp sáng bóng tiến vào, đứng thành hai hàng ngay ngắn.

Dẫn đầu là một thái giám mặc áo lụa vàng thêu chỉ bạc, giọng the thé vang lên như một hồi chuông phá tan sự yên tĩnh:

"Hoàng thượng giá đáo!"

Tất cả mọi người trong sảnh lập tức quỳ xuống, không khí vốn đã căng thẳng nay càng thêm phần trang nghiêm. Mộc Thái, với sự nhạy bén của một đại thần lâu năm, lập tức cúi đầu thật thấp, giọng nói đầy kính cẩn và dè dặt:

"Thần Mộc Thái cùng gia quyến cung nghênh Hoàng thượng. Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Những người khác cũng răm rắp làm theo, không dám ngẩng đầu, chỉ sợ một ánh nhìn lơ đễnh của mình có thể bị xem là bất kính.

Lý Yến quỳ ở hàng đầu, mắt nhìn xuống sàn đá lạnh, khóe môi không khỏi nhếch lên một chút giễu cợt. Hoàng đế đột ngột giá lâm? Rõ ràng chỉ là màn kịch lấy cớ bàn chính sự để tìm cơ hội gặp nữ chính. Cũng đúng thôi, trong cốt truyện, Thẩm Hàn Dạ vốn chẳng thể công khai đến dự sinh thần của Mộc Linh Dao, chỉ có thể mượn danh nghĩa công vụ để che đậy lòng riêng.

Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được cười thầm. Hoàng đế cao cao tại thượng, lại phải dùng chiêu trò này chỉ để nhìn một nữ nhân. Thật đúng là một đế vương "đa tình."

Nhưng bề ngoài, Lý Yến vẫn giữ dáng vẻ cung kính, hoàn toàn giấu đi sự trào phúng trong lòng. Cô biết rõ, đây không phải lúc để gây chú ý. Dù gì, nam chính đang "tìm cớ" để gặp nữ chính, mà mình chỉ là nhân vật phụ. Tốt nhất là không nên xen vào.



Nhưng ở đây còn có Thẩm Mặc. Lý Yến không nhịn được tò mò, len lén ngước mắt lên một chút, cố gắng quan sát biểu cảm của hắn. Dù gì, cô biết rõ mối quan hệ giữa Thẩm Mặc và vị đệ đệ đế vương này chẳng hề êm đẹp.

Thẩm Mặc cúi người hành lễ, động tác đúng mực nhưng lại thiếu đi sự kính trọng thường thấy trong bề tôi. Biểu cảm của hắn thản nhiên đến mức lạnh lùng, không chút e dè, tựa như người đang bước vào sảnh kia không phải là bậc cửu ngũ chí tôn mà chỉ là một kẻ tầm thường nào đó.

Thái độ này… đúng là không ngoài dự đoán. Lý Yến thầm nghĩ. Trong cốt truyện, Thẩm Mặc luôn mang vẻ ngoài bất cần như vậy trước mặt Hoàng đế, chẳng khác nào một lời tuyên bố ngầm:

 "Ngươi là Hoàng đế của thiên hạ, nhưng không phải là Hoàng đế của ta."

Trong lúc đó, Thẩm Hàn Dạ bước vào sảnh, phong thái uy nghiêm nhưng không giấu được nét trẻ trung, anh tuấn của một đế vương còn ở độ tuổi sung sức. Hắn đảo mắt một lượt, ánh nhìn sắc bén lướt qua từng người. Đến khi ánh mắt chạm đến Mộc Linh Dao, nét nghiêm nghị thoáng chốc dịu lại, mang theo chút ôn nhu khó nhận ra.

Lý Yến quan sát từ khóe mắt, trong lòng không nhịn được cười thầm. Xem ra nam chính vẫn không giấu nổi lòng mình. Thật đúng là "dùng việc công để mưu việc tư" mà.

Thẩm Hàn Dạ dừng lại ở vị trí chính giữa, giọng nói trầm ổn vang lên:

"Miễn lễ."

Cả sảnh đồng loạt đứng dậy, nhưng không ai dám thở mạnh. Không khí nghiêm trang bao trùm, như thể chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng sẽ dẫn đến tai họa.

Thẩm Mặc, lúc này, chỉ nhếch môi cười nhạt. "Hoàng thượng đích thân giá lâm Mộc phủ. Hôm nay hẳn là ngày may mắn của gia chủ."

Giọng điệu của hắn nhẹ bẫng, mang theo ý mỉa mai ngầm. Lý Yến liếc nhìn, suýt thì bật cười. Hắn đúng là không nể mặt ai thật, dám nói mấy lời này ngay trước mặt Hoàng đế.

Thẩm Hàn Dạ liếc qua Thẩm Mặc, ánh mắt lóe lên một tia khó lường, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ uy nghiêm thường thấy. "Thanh Vương nói đúng, hôm nay quả thật là một ngày đặc biệt. Trẫm vốn muốn tìm Đại Học sĩ có chút việc cần bàn, không ngờ Mộc phủ lại có đại tiệc như vậy."



Lý Yến nhìn cảnh này, thầm thở dài. Đúng là "huynh đệ tương tàn." Chỉ cần một trong hai người động tay trước, chắc chắn cả hoàng cung sẽ bị lật tung mất."

Thẩm Hàn Dạ nở một nụ cười ôn hòa, giọng nói vang lên đầy vẻ thân thiện, nhưng lại khiến người nghe không khỏi cảm thấy áp lực.

"Trẫm vừa được Thiên Dực Quốc tiến cống một số bảo vật quý hiếm. Nếu hôm nay đã là sinh thần của Đại tiểu thư Mộc phủ, trẫm đương nhiên không thể thất lễ."

Hắn vỗ tay một cái, ngay lập tức, một đội thái giám mang theo các hộp gỗ được chạm khắc tinh xảo bước vào. Những chiếc hộp được mở ra, bên trong lấp lánh ánh sáng của những món bảo vật hiếm có, từ ngọc phỉ thúy cho đến lụa vàng quý giá.

Mộc Linh Dao, người được nhắc đến, đứng đó với vẻ bối rối. Vì nàng không quen với những ánh nhìn chú ý, nên trước sự ưu ái đặc biệt này, nàng không thể che giấu sự ngạc nhiên.

"Hoàng thượng... thần nữ thật sự không dám nhận." Nàng cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, mang theo chút run rẩy.

Thẩm Hàn Dạ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, như muốn trấn an: "Đại tiểu thư không cần khiêm nhường. Ngày vui của nàng, trẫm tặng chút quà chỉ là lễ nghi. Hơn nữa, tài sắc như Đại tiểu thư, dù là bảo vật quý giá nhất cũng khó mà xứng đôi."

Thẩm Mặc, từ đầu đến giờ vẫn giữ vẻ thờ ơ, đột nhiên nhếch môi, ánh mắt hiện lên sự chế nhạo.

"Hoàng thượng quả thật là có lòng. Thiên Dực xa xôi tiến cống lễ vật không đến hoàng cung lại trùng hợp để người nhận được trên đường tới đây tặng cho Mộc đại tiểu thư."

Thẩm Hàn Dạ quay sang nhìn Thẩm Mặc, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo. Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, nở một nụ cười: "Thanh Vương nói phải, Mộc phủ quả thật là phúc trạch lớn lao."

Ánh mắt của hai người giao nhau, như những lưỡi kiếm vô hình va chạm, tạo nên sự căng thẳng mà không ai dám phá vỡ.

Lý Yến đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát. Cô cúi đầu, giả vờ như không thấy gì, nhưng trong lòng lại âm thầm chửi rủa. Nam chính và phản diện quả thật không làm người ta thất vọng, mỗi lần gặp nhau đều như muốn thiêu rụi cả thiên hạ!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv