Sáng sớm hôm đó, ánh mặt trời vừa mới nhô lên, chiếu những tia nắng vàng óng vào khu vườn của Mộc phủ. Lý Yến đã thức dậy từ rất sớm, cảm giác phấn khởi lan tỏa khắp người. Đây là sinh thần đầu tiên mà cô phải chuẩn bị một cách chu toàn hơn cả của mình. Mặc dù lo lắng, nhưng cô cũng không giấu nổi niềm vui trong lòng.
Khắp phủ, không khí náo nhiệt từ sớm. Người hầu tấp nập chuẩn bị, dọn dẹp từng ngóc ngách, trang trí cho bữa tiệc thật đẹp mắt. Bên ngoài, các khách quan đã lần lượt đến, kín đáo trao nhau những lời chào lịch thiệp trước khi bước vào. Lý Yến đứng ở cửa, mỉm cười với từng người, nụ cười dịu dàng nhưng không giấu được sự căng thẳng.
“Tiểu thư” Ý Liễu bước đến, bối rối điều chỉnh lại nếp áo cho Lý Yến. “Tất cả đã sẵn sàng. Chúng ta đã mời đủ số lượng khách, bữa tiệc trà đã được sắp xếp trên bàn, hoa cắm cũng rất tươi.”
Lý Yến gật đầu, cảm giác tự tin hơn đôi chút khi thấy mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. “Tốt lắm. Còn bao lâu thì bắt đầu?”
Ý Liễu nhìn trời nhẹ nhàng trả lời, “Khoảng nửa giờ nữa, mọi người sẽ bắt đầu vào trong. Bây giờ, người có thể nghỉ ngơi một chút trước khi bắt đầu đón khách.”
Lý Yến thở dài nhẹ nhõm, nhắm mắt trong giây lát rồi mở ra với nụ cười tự tin. “Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị lễ đón khách. Đảm bảo tất cả mọi người cảm thấy vui vẻ.”
Khi Lý Yến quay đầu, cô thấy Mộc Linh Dao đã sớm đứng bên cạnh, nở một nụ cười dịu dàng. Đại tỷ mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, trang nhã và thanh thoát, tựa như một nàng tiên trong giấc mộng. Mặc dù không nhìn ra nụ cười ấy có gì sâu xa.
“ Nhị muội " Linh Dao mỉm cười, hơi cúi đầu trước Lý Yến.
Lý Yến hơi ngạc nhiên khi thấy Mộc Linh Dao xuất hiện vào lúc này. Cô bước đến gần hơn, ánh mắt đầy quan tâm:
“Đại tỷ, sao giờ này còn ở đây? Giờ này nhân vật chính nên có mặt ở chính sảnh rồi mới phải.”
Mộc Linh Dao mỉm cười nhẹ, ánh mắt như gợn sóng nước trong trẻo nhưng ẩn chứa điều gì khó đoán. “Tỷ ra đây hít thở chút không khí trong lành thôi. Ở chính sảnh náo nhiệt quá, lại thấy hơi khó chịu.”
Lý Yến nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng. Cô nhìn Linh Dao kỹ hơn, thấy sắc mặt của tỷ tỷ có phần tái nhợt. “Đại tỷ… tỷ không sao chứ? Nếu mệt thì để muội bảo người chuẩn bị chút trà nóng cho tỷ.”
Mộc Linh Dao khẽ lắc đầu, giọng nói dịu dàng như gió thoảng: “Không cần đâu, Nhị muội. Chỉ là… hôm nay ta có chút hồi hộp. Sinh thần năm nay quan trọng hơn mọi năm, chẳng phải sao?”
“Đại tỷ, không cần phải hồi hộp đâu.” Lý Yến lấy lại nụ cười tự nhiên, nhẹ giọng an ủi. “Hôm nay là ngày vui của tỷ, mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo. Muội tin rằng khách khứa sẽ rất hài lòng, và tỷ sẽ là nhân vật nổi bật nhất hôm nay.”
Linh Dao nhìn cô, khóe môi cong lên một nụ cười như hoa nở. “Nhị muội nói phải. Vậy chúng ta cùng vào chính sảnh thôi, để mọi người không phải chờ lâu.”
“Vâng, đại tỷ.”
Bước vào chính sảnh, Lý Yến nhìn quanh thấy khách khứa đã gần như đông đủ. Tiếng cười nói rộn ràng, không khí vô cùng tưng bừng. Mộc Linh Dao đi phía trước, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía nàng, dịu dàng, thanh tao và đầy thu hút, quả không hổ danh là nữ nhân được lòng mọi người.
Mọi người dùng tiệc vô cùng vui vẻ, tiếng trò chuyện và tiếng cười đùa vang khắp sảnh lớn. Lý Yến khéo léo sắp xếp để các bậc trưởng bối ngồi gần nhau, thuận tiện chuyện trò và hàn huyên. Còn hậu bối như cô đương nhiên sẽ không chen vào, chỉ lặng lẽ đảm bảo tất cả mọi việc diễn ra suôn sẻ.
Ở vị trí cao nhất, Tổ mẫu ngồi thoải mái trên chiếc ghế bành lớn, vẻ mặt rạng rỡ, đôi mắt ánh lên sự hài lòng. Bà vừa thưởng trà vừa nhìn xuống khắp sảnh, rồi giọng nói đầy tự hào vang lên:
“Yên nhi nhà chúng ta quả nhiên rất giỏi giang. Gần đây con bé thay đổi không ít, biết cách lo liệu mọi việc chu toàn, khiến ta không cần phải lo lắng thêm nữa.”
Những vị phu nhân và các bậc trưởng bối khác nghe vậy thì liên tục gật đầu tán thưởng. Một vị phu nhân mặc áo gấm thêu hoa khẽ cười, nghiêng đầu nói với Tổ mẫu:
“Lão phu nhân quả thực có phúc khí. Nhị tiểu thư không chỉ xinh đẹp mà còn có tài hiểu chuyện, chỉ là thứ nữ nhưng vẫn cho phép tổ chức lễ nghi đâu ra đấy, đúng là phúc phận lớn của Mộc phủ.”
“Tổ mẫu dạy tốt, Yên nhi đương nhiên không thể kém được!” Một người khác tiếp lời, giọng điệu đầy ngưỡng mộ.
Bữa tiệc vẫn diễn ra trong không khí vô cùng náo nhiệt. Rượu và thức ăn không ngừng được dâng lên, tiếng cười nói vang khắp sảnh đường. Những người trẻ tuổi dần tách thành từng nhóm nhỏ, trò chuyện rôm rả, không khí càng thêm phần sôi nổi.
Lý Yến vốn là người thích náo nhiệt, nên không ngại hòa vào những câu chuyện vuI vẻ đó. So với dáng vẻ khép nép của những ngày đầu, bây giờ cô thoải mái và tự nhiên hơn rất nhiều. Các đệ muội trong phủ dường như cũng dần quen với sự thay đổi của Lý Yến. Chúng không còn sợ sệt hay né tránh cô như trước. Đặc biệt là đứa bé út trong nhà, cứ quấn lấy cô không rời, miệng gọi ngọt ngào: “Nhị tỷ! Nhị tỷ!”
Bất ngờ tiếng hô lớn vang lên từ bên ngoài sảnh khiến toàn bộ không khí náo nhiệt trong bữa tiệc bỗng chốc im bặt.
“Thanh Vương giá đáo!”
Lời báo vang dội như một quả bom ném vào giữa khung cảnh yên bình. Từng ánh mắt trong sảnh đường thoáng chốc đều đổ dồn về phía cửa lớn, vẻ mặt từ kinh ngạc đến lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của mọi người. Thanh Vương, một cái tên không cần nhắc cũng đủ khiến người ta phải dè chừng.
Tất cả mọi người trong sảnh đường nhanh chóng cúi người hành lễ, không ai dám chậm trễ hay lộ vẻ thất lễ trước vị Vương gia quyền uy này. Tiếng quần áo lụa là khẽ xào xạc hòa cùng sự im lặng nặng nề, khiến không khí trong phòng càng thêm căng thẳng.
Lý Yến cũng vội vàng cúi đầu thật thấp, tay nắm chặt vạt áo để thực hiện lễ nghi.
“Miễn lễ.” Thẩm Mặc phất tay, giọng nói trầm lạnh vang lên, dù nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy áp lực vô hình.
Mọi người nhanh chóng đứng thẳng dậy, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào dư thừa. Không khí trong sảnh đường như bị đông cứng, mọi sự náo nhiệt ban nãy đã biến mất, nhường chỗ cho sự căng thẳng đến ngột ngạt.