Buổi sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua khe cửa, nhẹ nhàng phủ lên khung cảnh yên tĩnh của Mộc phủ. Lý Yến đã thức dậy từ rất sớm, trong lòng đầy ắp những suy tính cho nhiệm vụ ẩn mà hệ thống giao phó. Sinh thần của Mộc Linh Dao đã cận kề, mọi thứ cần được chuẩn bị một cách chu toàn và tỉ mỉ.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, vừa để nha hoàn búi tóc, vừa thầm liệt kê những việc phải làm trong đầu: phải có tiệc trà nhỏ, trang trí đơn giản nhưng tinh tế, quà tặng phải đủ ý nghĩa và khiến nữ chính hài lòng. Cô nhẩm đi nhẩm lại như sợ bỏ sót điều gì. Đột nhiên, hệ thống vang lên:
[Hệ thống]: “Ký chủ không định mời phản diện sao? Hắn để ý nữ chính, nếu tham dự sinh thần, biết đâu sẽ vì vui mừng mà tăng độ hảo cảm.”
Động tác vuốt nhẹ sợi tóc của nha hoàn khựng lại trong thoáng chốc. Lý Yến hơi giật mình, khóe miệng khẽ co giật. Thẩm Mặc?
Cô thở dài thườn thượt trong lòng. Nghĩ đến việc phải đối diện với kẻ nguy hiểm như Thẩm Mặc, Lý Yến đã thấy da đầu mình tê rần. Hắn nổi tiếng là người thâm trầm khó đoán, lại có một mối liên hệ phức tạp với nữ chính. Nếu mời hắn, chẳng khác nào đặt thêm một quả bom vào bữa tiệc này. Nhưng nếu không mời, cơ hội tăng độ hảo cảm cũng coi như vụt mất.
“Hệ thống” cô thầm thì trong đầu, giọng điệu chán nản, “nếu hắn nổi giận, ta còn giữ nổi cái mạng này không?”
[Hệ thống]: “Đừng lo, phản diện sẽ không ăn thịt ký chủ đâu. Chỉ cần mời khéo léo một chút, hắn sẽ tự suy diễn theo chiều hướng có lợi.”
Lý Yến nhếch môi, không tin tưởng lắm vào lời trấn an của hệ thống. Nói thì dễ, nhưng ta phải tìm cách mời sao cho hợp lý và không khiến hắn nghi ngờ mới được. Cô lặng lẽ hít một hơi sâu, đôi mắt trong gương ánh lên vẻ quyết tâm.
“Thẩm Mặc, lần này ngươi nhất định phải đến. Không phải vì ta, mà là vì nữ chính của ngươi đấy.”
Nha hoàn đứng sau, không nhận ra suy nghĩ xoay vần trong đầu chủ tử, chỉ thấy Nhị tiểu thư hôm nay im lặng đến lạ thường. Cô ta nhịn không được liền hỏi: “Tiểu thư, có cần thêm trâm cài không ạ?”
Lý Yến thoáng giật mình, chớp mắt nhìn vào gương rồi khẽ mỉm cười: “Không cần đâu. Thế này là được rồi.”
Vẻ bình thản trên gương mặt cô như thể mọi thứ đã nằm trong tầm tay, nhưng sâu trong lòng, sóng ngầm đang không ngừng dậy sóng.
Thẩm Mặc... chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.
...
Buổi chiều, ánh nắng đổ dài trên từng bức tường của Mộc phủ, nhuộm vàng cả khu vườn đầy hoa đỗ quyên rực rỡ. Lý Yến ngồi trong thư phòng, cầm trên tay thiệp mời được làm từ loại giấy hảo hạng, nét chữ thanh thoát viết từng dòng như gió lướt nhẹ qua mặt hồ. Một thiệp gửi đến Thẩm Mặc, kẻ mà cô phải hết sức cẩn trọng khi tiếp xúc.
"Hắn có thể không đến, cũng có thể đến với mục đích khó lường, nhưng dù sao đây cũng là cơ hội để tăng độ hảo cảm." Lý Yến tự trấn an bản thân, lặng lẽ đặt cây bút lông xuống.
“Ý Liễu!” Cô gọi một tiếng, giọng điệu có phần nghiêm túc hơn thường ngày.
Ý Liễu nhanh chóng bước vào, cung kính cúi đầu: “Tiểu thư, người có dặn dò gì ạ?”
“Ngươi đưa thiệp này đến Thanh Vương phủ và chuyển lời giúp ta. Nói rằng đây là sinh thần của Đại tỷ, ta thật lòng mời Vương gia nể mặt đến dự. Nhớ nhắc khéo một chút, đừng để hắn nghĩ rằng ta có ý đồ gì khác.”
Ý Liễu ngẩn người trong thoáng chốc, đôi mắt mở to đầy bất ngờ: “Tiểu thư… Người… muốn mời Thanh Vương ạ?”
Lý Yến nhướng mày, khóe môi nhếch nhẹ thành nụ cười nửa như hời hợt, nửa như bí hiểm: “Đúng vậy. Có gì lạ sao?”
“Nhưng… chẳng phải Vương gia…” Ý Liễu ngập ngừng, lời định nói ra lại nuốt ngược vào trong. Trong phủ, ai mà không biết Thẩm Mặc là kẻ đáng sợ bậc nào. Dù lão gia chưa từng nói thẳng, nhưng vẫn luôn ngầm nhắc nhở mọi người phải tránh xa vị Vương gia khát máu ấy. Đối với lão gia, một người trung thành với Hoàng thượng, Thẩm Mặc chẳng khác nào cái gai trong mắt, là kẻ mà ông tuyệt đối không muốn dây dưa.
Lý Yến nhìn nàng nha hoàn đang băn khoăn, nhẹ giọng nói: “Cứ làm theo lời ta. Chuyện này ta tự có tính toán.”
Ý Liễu không dám hỏi thêm, đành cúi đầu nhận thiệp rồi lui xuống. Trong lòng nàng không khỏi thấp thỏm, nhưng vẫn phải vâng lệnh.
...
Tại Thanh Vương phủ, trong căn phòng rộng lớn và đầy vẻ lạnh lẽo, Thẩm Mặc ngồi trước chiếc bàn gỗ đàn hương, đôi mắt sắc bén như chim ưng dán vào tấm thiệp mời đang mở trước mặt. Từng hàng chữ tinh tế hiện rõ dưới ánh sáng yếu ớt của buổi chiều.
“Mộc phủ trân trọng mời Vương gia đến dự sinh thần của đại tỷ Mộc Linh Dao. Yên Nhi thành tâm kính mời.”
Thẩm Mặc khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài lướt chậm rãi dọc theo mép thiệp mời, động tác nhẹ nhàng nhưng lại toát lên sự áp bức vô hình. Đôi môi mỏng hơi nhếch, nụ cười lạnh lẽo như sương giá, khó đoán tựa như màn đêm sâu thẳm.
“Mộc Yên ư?” Giọng nói trầm thấp, Mang theo chút khinh thường lẫn tò mò nhàn nhạt. “Lão già Mộc Thái kia không phải đã cấm cô ta đến gần bổn vương sao? Vậy mà giờ còn dám gửi thiệp mời đến tận cửa?”
Bên cạnh, thân tín Hàn Chiêu cúi đầu cung kính, không dám tùy tiện lên tiếng. Chỉ khi Thẩm Mặc hờ hững liếc nhìn, hắn mới dè dặt mở miệng:
“Vương gia, theo thuộc hạ thấy… có lẽ Nhị tiểu thư Mộc gia chỉ đang muốn làm dáng vẻ hòa thuận trước mặt người ngoài mà thôi. Dù sao, lần này là sinh thần của Đại tiểu thư, người được mời cũng có lý do hợp lý đến gặp mặt. "
Thẩm Mặc khẽ hừ lạnh, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm quét qua Hàn Chiêu khiến hắn lập tức cúi đầu thấp hơn, không dám nói thêm nửa lời.
“Làm dáng vẻ hòa thuận?” Thẩm Mặc lặp lại, giọng nói mang theo vẻ giễu cợt lạnh lẽo. Hắn gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, từng tiếng vang lên đều đặn nhưng lại khiến không khí trong phòng thêm nặng nề, áp lực.
“Bản vương không tin cô ta sẽ tự dưng ‘lương thiện’ đến vậy. Còn tổ chức sinh thần cho Linh Dao” Hắn dừng lại một chút, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười như có như không: “Nhưng nếu cô ta đã có gan mời, bản vương cũng không ngại cho Mộc gia một cơ hội bày trò.”
“Vương gia, vậy là người quyết định rồi?” Hàn Chiêu cẩn trọng hỏi, giọng nói gần như run rẩy.
Thẩm Mặc không trả lời ngay, chỉ đứng dậy, chiếc áo choàng đen dài quét nhẹ xuống sàn, tôn thêm khí chất nguy hiểm và lạnh lùng vốn có. Hắn bước đến bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bầu trời ảm đạm bên ngoài, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy nghiêm:
“Mộc Yên muốn diễn trò, bản vương sẽ phụng bồi. Cũng lâu rồi chưa có trò gì thú vị để xem.”
...
Lý Yến đứng bên cửa sổ phòng mình, nhìn xuống sân viện nơi nha hoàn đang bận rộn chuẩn bị đồ trang trí. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả, nửa lo lắng, nửa mong chờ.
“Thẩm Mặc, nếu ngươi đã nhận thiệp, ngươi nhất định phải đến. Đến rồi thì phải ngoan ngoãn tăng độ hảo cảm cho ta!”