*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Nguyên Mạc
Gần đây, Quan Quan đang mê chơi một game.
Đó là game mobile đang rất phổ biến trong nước có tên《Vương giả vinh diệu》
Trước đây Giang Vãn cũng chơi mấy lần, nhưng không có nhiều hứng thú lắm, chịu không nổi Quan Quan rủ rê này nọ nên cô đã đồng ý đánh vài ván với cô ấy vào cuối tuần.
Vào buổi tối, vừa đăng nhập xong, Quan Quan đã mời cô vào phòng đấu.
Khi vào phòng, cô mới nhận ra bên trong còn có một người khác.
Mọi người đều mở mic, ngày thường Quan Quan toàn ăn to nói lớn, thế mà giờ lại văn nhã không ít, nói chuyện còn rất nhẹ nhàng.
Làm Giang Vãn có chút không quen.
Hừ, không cần đoán cũng biết người đó là Sầm Kim.
"Yo, nhìn không ra, học sinh ngoan của chúng ta cũng sẽ chơi game a?" Sầm Kim cười trêu chọc.
Giang Vãn cau mày không trả lời.
Cô không tán thành cái mác "học sinh ngoan".
Đồng thời, cô không cho rằng một học sinh giỏi nhất định phải bị trói buộc bởi điều gì đó.
"Như thế nào, ở trong lòng chị, em không phải là học sinh ngoan? Chị không cần kỳ thị nghiêm trọng như vậy!" Quan Quan bất mãn chất vấn.
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi tắt mic nhé." Sầm Kim cười haha hai lần, nhận sai đầu hàng.
Quan Quan khẽ hừ một tiếng, nghe giọng nói, Giang Vãn liền biết cô gái nhỏ lúc này có lẽ đang che mặt, thẹn thùng.
"Vậy thì bắt đầu vào thôi." Quan Quan nói.
"Chờ đã, tôi mời một người." Sầm Kim lên tiếng ngăn cản.
Quan Quan tò mò: "Là ai?"
"Chờ cô ấy vào, em chẳng phải sẽ biết à."
Không biết vì sao, Giang Vãn luôn cảm thấy giọng điệu của Sầm Kim khi nói ra lời này có ẩn ý sâu xa nào đó.
Chờ hơn mười giây, trong phòng có thêm một người.
Hình đại diện quen thuộc khiến Giang Vãn buột miệng thốt lên.
"Tiểu Bắc?"
"Hai người trở nên thân thiết như vậy từ khi nào, đã gọi Tiểu Bắc Tiểu Bắc rồi." Sầm Kim tặc lưỡi.
"Im miệng, nếu cậu không nói, không ai bắt cậu thành người câm đâu."
Giọng nói mát lạnh của cô gái truyền ra từ tai nghe.
Sau khi nghe được Giang Vãn chỉ cảm thấy lỗ tai tê rần, ngứa ngáy.
Cô mím môi, rút tai nghe ra, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Ban đầu, cô chỉ ôm tâm thái cho có, đánh cùng Quan Quan hai trận thì thoát ra.
Nhưng bây giờ, cô giống như đột nhiên có chút hứng thú với trò chơi.
"Bắt đầu đi." Bắc Hòe lãnh đạm nói.
"Ồ, ồ, được rồi." Quan Quan là chủ phòng, bị mệnh lệnh làm cho sững sờ.
Giang Vãn nhìn danh sách tướng trên màn hình, hoa mắt một hồi.
"Cái kia, tôi nên chọn gì đây?"
"Vãn Vãn, cậu chơi phụ trợ đi, hoặc Yao, con đấy rất dễ chơi. Đến lúc đó cậu đi theo xạ thủ là được." Quan Quan gợi ý.
"Muội muội, muốn chơi cái gì thì chơi cái đấy, xem tỷ tỷ mang em đi bay." Giọng điệu của Sầm Kim rất tự tin.
Quan Quan sâu kín nhắc nhở: "Đừng lập flag[1]."
[1] flag: giống như bị vả mặt ấy.
"Mặc kệ, không phải vẫn còn Hòe tỷ của chúng ta sao? Có Hòe tỷ ở đây sẽ không xảy ra ngoài ý muốn gì đâu." Sầm Kim thực không biết xấu hổ trực tiếp kéo Bắc Hòe xuống nước.
Bắc Hòe gõ một chuỗi "..." Tỏ vẻ lười phản ứng cô.
"Nhưng tôi chưa chơi nhiều, sợ lại kéo chân sau mọi người." Trong vài giây cuối cùng trước khi kết thúc lựa chọn tướng, Giang Vãn đã tìm thấy "Yao" như lời Quan Quan nói.
Là một lộc nữ rất đáng yêu.
"Đánh vui thôi, không sao cả." Bắc Hòe nói gỏn gọn sáu chữ.
"Xạ thủ là ai?" Giang Vãn luôn ghi nhớ lời Quan Quan nói, một lòng chỉ muốn đi tìm xạ thủ.
"Là một người qua đường* ghép vào, hắn ta ở đường dưới, cậu đi tìm hắn đi." Quan Quan chơi pháp sư, nhìn xuống thì thấy người qua đường đã chọn xạ thủ Hậu Nghệ.
*Người lạ còn lại trừ 4 nhân vật trên, một tổ đội có 5 người.
"Được." Giang Vãn đáp ứng, thao tác tướng xuống đường dưới.
Ai ngờ, nữ hươu nhỏ không có nghe theo ngón tay điều khiển, chốc lát lại chạy đến khoảng trống, chốc lát lại chạy loạn.
Cuối cùng, thật vất cả mới chạy đến chỗ xạ thủ, còn bị hắn ta hỏi chuyện.
"Mạng yếu?"
Các cô mở mic tổ đội nên người qua đường không thể nghe thấy các cô nói chuyện.
Vì vậy, Giang Vãn im lặng ấn chữ trả lời.
"Ừ, thật xin lỗi."
"Hả? Vãn Vãn, mạng nhà cậu yếu à?" Cố tình Quan Quan lại giống như một người 250 (đồ ngốc) hỏi.
"Ừ... Bây giờ không sao rồi." Giang Vãn đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Nếu chỉ có cô và Quan Quan đánh, cô nhất định sẽ không cố kỵ gì. Nhưng bây giờ, cô không muốn mất mặt ở trước mặt hai người kia.
Trong cơn hoảng hốt, cô dường như nghe thấy một tiếng cười trầm thấp phát ra từ tai nghe mình.
Lướt qua giây lát.
Cô chạm vào khuôn mặt mình, nó càng trở nên nóng hơn.
Người qua đường chơi xạ thủ có vẻ không tốt lắm, hắt ta đã bị giết hai lần, ngay cả Giang Vãn cũng chết một lần.
Cô còn bị người chơi xạ thủ giận chó đánh mèo: "Ngươi chơi phụ trợ được không? Chơi không được thì đừng chơi!"
Ngay khi vừa nói ra câu này, liền chọc phải tổ ong vò vẽ.
Sức chiến đấu của Quan Quan lập tức bùng nổ.
Trực tiếp bật mic nói: "Chỉ bằng kỹ năng này của ngươi, mà cũng đáng nói à? Ngươi không trở thành đầu bếp thì thật đáng tiếc, ném nồi ném đến lợi hại như vậy."
"Là đồ ăn của mình thì phải giữ cho tốt, giải trí thôi, cần gì phải tạo cảm giác tồn tại như vậy?"
Sầm Kim không mở mic, vì vậy cô không muốn hạ thấp bản thân mà cãi nhau với loại người như vậy.
Chỉ chậm rãi gõ: Quên đi, đừng cùng loại người này chấp nhặt, chủ yếu là hắn ta không xứng.
Giang Vãn muốn can thiệp, cố gắng xoa dịu mâu thuẫn, nhưng hai bên đều tung mười phần hỏa lực, hoàn toàn không để ý đến cô.
Người chơi xạ thụ bị nói đến choáng váng, biến về nhà treo máy, hơn nữa còn rất kiêu ngạo nói: "Ta liền nhìn xem các người chơi 4/5 có thể mạnh đến đâu!"
Cả quá trình Bắc Hòe không nói câu nào, chỉ đợi Giang Vãn sống lại, trầm giọng nói: "Đi theo tôi."
Bắc Hòe chơi tướng đi rừng tên "Lan", cũng là người có vàng cao nhất trong năm người.
Vì thế, Giang Vãn đi theo sát Bắc Hòe trong suốt trận. Dưới sự hướng dẫn của Bắc Hòe, cô đã học được các thao tác cơ bản như mở giáp, thăm dò bụi dậm.
Sau đó, Giang Vãn liền ngồi trên đầu Bắc Hòe, nhìn cô trực tiếp nhảy qua trụ, giết đối thủ.
Chờ Bắc Hòe giết chết xạ thủ bên kia chín lần, Giang Vãn nhận ra có điều gì đó không đúng.
"Tại sao cậu lại đặc biệt nhằm vào xạ thủ bên kia?" Cô nghi ngờ hỏi.
Rõ ràng là vừa rồi cô ấy có thể trực tiếp giết pháp sư bên kia, nhưng ngay khi Bắc Hòe nhìn thấy xạ thủ, cô ấy đã từ bỏ pháp sư mà giết xạ thủ.
Giang Vãn bị tư thế hung hăng đó làm cho choáng váng.
"Nhìn không vừa mắt.'' Bắc Hòe dễ dàng giành được double kill, bình tĩnh trả lời.
Giang Vãn: "..." Là... sao?
Giây tiếp theo, xạ thủ đối diện bật cả mic, vừa gõ vừa mắng: "Không còn là người! Đại ca, có cần thiết không? Ta giết Yao một lần, ngươi liền nhìn chằm chằm giết ta mười lần! Yao là tình cũ của ngươi à!"
Rõ ràng, lão ca ở đối diện đã bị Bắc Hòe giết đến tê dại.
Nhìn thấy câu nói này, Giang Vãn sửng sốt một chút, sau đó cô mới nhớ tới lần đầu tiên mất mạng, hình như là bị xạ thủ đối diện giết chết.
Không ngờ, Bắc Hòe từ đầu game đã nghĩ đến chuyện trả thù cho cô.
Cô cúi đầu, không nhịn được cười.
Quan Quan cũng phấn khích thốt lên: "Quá đẹp trai! Vãn Vãn tớ thấy chua!"
"Tôi cũng rất giỏi có được không.'' Sầm Kim có chút khó chịu, vừa đúng lúc gặp hai người đang lấp bụi, trực tiếp tiễn hai người về nhà.
"A phải, chị cũng rất lợi hại." Quan Quan vội vàng phụ họa.
Sầm Kim: "..."
Đừng tưởng cô không nghe ra lời này nói ra cho có lệ.
Bắc Hòe không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Tình cũ" trong hộp trò chuyện, lâu đến thất thần, suýt chút nữa đã bị phía đối diện giết chết.
Không cho đối thủ có cơ hội trở tay, Bắc Hòe liền dẫn đầu đánh vào trụ thủy tinh (trụ nhà).
Một ván này, ngay cả khi chơi bốn chọi năm, cũng có thể dễ dàng giành chiến thắng.
Nhìn trụ thủy tinh đối thủ phát nổ, Quan Quan kiêu ngạo không chịu được: "Thấy chưa, chúng ta vẫn có thể thắng nếu không có ngươi. Ta ra ngoài sẽ báo cáo ngươi!"
Sau khi ván game kết thúc, Bắc Hòe nói: "Chờ tôi năm phút."
Sau đó cô ấy ra khỏi phòng.
Ba người còn không kịp phản ứng, chưa đến một phút, Bắc Hòe đã quay lại.
"Tiểu Bắc, cậu đi làm gì vậy?" Giang Vãn tò mò hỏi.
"Đi quyết đấu với ai đó, nhưng hắn ta không nhận lời." Giọng Bắc Hòe hơi trầm xuống, rõ ràng không nhận lời, điều này khiến cô ấy cảm thấy rất khó chịu.
"Có phải là người qua đường vừa rồi không?" Sầm Kim nhướng mày đoán ra điều gì đó.
Bắc Hòe: "Ừ."
Quan Quan tâm lớn, thản nhiên nói: "Đương nhiên là không nhận rồi. Cậu lợi hại như vậy, sao có thể vội vàng đi tìm ngược. Quên đi, mặc kệ hắn, chúng ta tiếp tục đi.''
"Tôi sẽ kéo thêm một người khác." Sầm Kim nói.
Ngay sau đó, một người có avata anime nam vào phòng.
"A, mọi người đều ở đây."
"Đã lâu không gặp, tiểu đệ đệ." Quan Quan cười nói.
Cô cũng biết Bắc Kỳ, vài ngày trước, ba người cô, Sầm Kim và Bắc Kỳ còn đánh với nhau nhiều trận.
Hơn nữa, từ chỗ Giang Vãn, cô cũng biết được Bắc Kỳ là em trai của Bắc Hòe.
Có quan hệ lẫn nhau càng thân hơn.
"Đã lâu không gặp, hôm qua không phải vừa mới đánh sao?" Bắc Kỳ gãi gãi đầu nói nhỏ.
Quan Quan giật giật khóe miệng: "Tiểu tử, cậu có hiểu lời nói khách sáo là gì không?"
"Làm bài xong chưa, mà đã vào chơi game?" Bắc Hòe lạnh lùng nói.
Nói tóm lại, bầu không khí sôi động trong phòng lập tức giảm đi tám phần.
"Em làm xong rồi, đánh một hai ván em sẽ off." Bắc Kỳ vội vàng giải thích.
Giang Vãn cảm thấy buồn cười. Bắc Hòe đến bài tập về nhà còn không làm, chỉ ngủ trong lớp, còn hỏi người khác có làm bài tập không.
Cả năm người đều quen biết nhau, nên chơi cũng nhẹ nhàng hơn, không cần suy nghĩ nhiều.
Giang Vãn vẫn chơi Yao, Bắc Hòe đi rừng, Bắc Kỳ chơi xạ thủ.
Tuy nhiên, Bắc Kỳ tiểu đáng thương chỉ có thể một mình bơ vơ không nơi nương tựa canh giữ ở đường dưới, khi bị đánh đến không đỡ được, bất đắc dĩ phải nhờ đến sự giúp đỡ của Giang Vãn: "Tỷ tỷ, một mình em không làm được đâu, nhanh đến giúp em đi."
"Kia nếu không để tôi giúp em ấy trước đã." Giang Vãn mềm lòng, thử thăm dò hỏi Bắc Hòe.
"Việc của cậu muốn giúp, hỏi tôi làm gì." Bắc Hòe lạnh lùng nói.
Sau đó Giang Vãn thực sự nhảy xuống, chạy về phía Bắc Kỳ.
Vừa đi đến đường dưới, thì cô nghe thấy tiếng thông báo Bắc Hòe bị giết.
Giang Vãn: "???"
"Một mình tôi đánh không lại." Giọng cô gái yếu ớt.
Cô ấy nói một cách bình tĩnh.
Nhưng Giang Vãn có thể nghe rõ ràng trong giọng nói có chút ủy khuất, ai oán.
"Thực xin lỗi, tôi sẽ giúp cô ấy trước." Giang Vãn bất đắc dĩ lắc đầu, cô đành phải hi sinh Bắc Kỳ.
Bắc Kỳ: "..."
Đây là khổ nhục kế sao? Đây có phải là khổ nhục kế không?
Chị cậu ta trở lên chó như vậy từ khi nào?!
Cậu chuyển tầm nhìn của mình sang chỗ khác.
Nhìn thấy Sầm Kim và Quan Quan đang chơi vui vẻ trong rừng đối thủ.
"Đến lấy bùa xanh đi." Sầm Kim đánh một nửa liền nói với Quan Quan.
"Chị không phải cũng thiếu bùa xanh sao, không cần à?"
"Tôi không quan trọng, em cầm lấy dùng đi."
Bắc Kỳ: "..."
Hic.
Không hiểu sao bị ăn hai bát cẩu lương.
Cậu ta cảm thấy mình không nên vào, không bằng đi làm bài tập còn tốt hơn.
Sau đó, năm người chơi thêm vài ván nữa, đến gần 11 giờ, mấy người họ mới lưu luyết off.
—— Vãn Vãn, không phải cậu đã nói không có hứng thú chơi sao, vậy mà hôm nay cậu lại chơi lâu như vậy?
Quan Quan gửi tin nhắn, vui vẻ chế giễu Giang Vãn.
Giang Vãn mỉm cười, gửi một biểu tượng cảm xúc làm mặt quỷ. ?
Cô không có hứng thú lắm với các trò chơi.
Cô chỉ quan tâm đến người chơi game với mình là ai thôi.
Lúc này, Sầm Kim đang muốn tắm để chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn từ Bắc Hòe.
—— Tớ nhớ trước đây cậu chơi Vân Trung Quân khá tốt, như thế nào lại chơi tướng kia.
Sầm Kim nhướng mày.
Vân Trung Quân cũng là một tướng đi rừng, quan trọng hơn, còn là một cặp với Yao.
—— Như thế nào, cậu muốn tôi bay cùng với cô gái nhỏ của cậu sao?
Nhìn thấy câu trả lời của Sầm Kim, Bắc Hòe sửng sốt.
Cô ấy đặt điện thoại xuống, ngây người vài giây, tự xoa mặt mình.
Thật đúng là điên rồi, đầu óc chỉ toàn câu 'người yêu cũ' bên kia nói.
Là một ảo giác, đều là ảo giác.
Cô ấy tự lừa mình dối người, kéo đen Sầm Kim, giả vờ như cô ấy chưa từng hỏi câu đó, Sầm Kim cũng không trả lời cô.
Sầm Kim: "???"
Bắc Hòe, cậu là con cún khốn nạn!
***
Tác giả có lời muốn nói: Sầm Kim: Sao cậu lại chó như vậy?
Bắc Hòe: Cảm ơn đã khích lệ.
Sầm Kim:...
***
Editor: Chương này mình làm hơi lâu vì tìm ít ảnh tướng. Có ai chơi vương giả hay liên quân không? Rảnh thì chơi cùng nha, nick mình là *seven/ Hôm nay đang tiếp nối chuỗi thua tức lòi mắt!!!!