Editor: Nguyên Mạc
Có Bắc Hòe bên cạnh hướng dẫn, Giang Vãn chạy nhẹ nhàng hơn không ít.
Sau vài ngày tập luyện, khả năng chạy đường dài của cô đã được cải thiện đáng kể.
Một ngày trước khi đại hội thể thao bắt đầu, cả hai vẫn tập luyện như thường lệ.
Chạy xong 1500, Giang Vãn giảm tốc độ, đi bộ quanh đường chạy để điều chỉnh nhịp tim, thư giãn cơ bắp, đảm bảo tuần hoàn máu hoạt động bình thường. Để ngăn ngừa thiếu máu lên não tạm thời, sốc và các triệu chứng khác.
Đây cũng là những gì Bắc Hòe đã dạy cô.
Gió chiều thổi qua làm mái tóc tung bay, mệt mỏi trên người gần như đều biến mất hết.
Giang Vãn liếc nhìn cô gái đi theo phía sau, rồi lại quay đầu nhìn về phía xa xăm, giống như tùy ý hỏi: "Cậu nói xem, tôi có cơ hội giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi này không?"
Nữ sinh dường như không nghĩ đến việc Giang Vãn sẽ hỏi vấn đề này, cô ấy khựng lại, nghiêm túc suy nghĩ vài giây rồi nói: "Cơ hội không lớn."
Giang Vãn: "..."
Cô cạn lời, tức giận nói: "Ngày mai phải thi đấu, cậu không thể nói cái gì dễ nghe hơn một chút để cổ vũ được à?"
"Tôi thấy mấy lời đấy không giúp ích cho cậu." Bắc Hòe hơi nhướng mày, hai tay ôm ngực với biểu cảm "Cậu không có cái thực lực đấy"
Bị cô ấy nhìn như vậy Giang Vãn nghẹn đến phát hoảng.
"Vậy nếu tôi giành được giải nhất, cậu có thể đồng ý với tôi một yêu cầu không?" Cô hít một hơi, nhìn Bắc Hòe đầy mong đợi.
Giải nhất a, ngẫm lại thật không có khả năng, chỉ việc đánh bại Bắc Hòe cô đã không thể làm được.
Nhưng cô vẫn muốn thử.
Bị đôi mắt đen sang lấp lánh nhìn chằm chú, bất cứ ai cũng sẽ mềm lòng.
Bắc Hòe mím môi dưới, không tự nhiên cụp mắt xuống, che đi sóng gió mãnh liệt nơi đáy mắt.
Đêm tối mịt mù không có ai nhìn thấy, tai cô gái lặng lẽ đỏ lên.
''Lấy được đi thì hẵn nói." Cô ấy ra vẻ khinh thường.
"Vậy ý của cậu, là đồng ý rồi?" Giang Vãn như mọi khi chỉ bắt được điểm mấu chốt.
Cô gái ậm ừ hai lần: "Cậu nghĩ thế nào cũng được."
Mặc kệ Bắc Hòe có nghĩ gì đi nữa, khi bắt đầu thi đấu Giang Vãn vẫn sẽ cảm thấy lo lắng.
Vừa khởi động, cô vừa đưa mắt nhìn các thí sinh đứng cạnh.
Dám tham gia chạy đường dài 1500 đều phải là người có tài năng hơn người, không như cô, hoàn toàn là nhất thời xúc động.
Càng nhìn, lòng cô càng lạnh, mơ hồ có thể nhìn thấy thứ hạng áp chót đang chờ cô.
Ngay khi đang suy nghĩ lung tung, đôi mắt của cô bỗng bị che bởi một bàn tay, tầm nhìn trở thành một màu đen.
Chỉ có thể nghe thấy một giọng nói lãnh đạm.
"Đừng nhìn, đừng để cho tiết tấu của mình bị ảnh hưởng."
Vừa giứt lời, bàn tay bịt trên mắt đã chủ động bỏ xuống.
Giang Vãn chớp mắt, khi tầm mắt trở lại rõ ràng, cô đột nhiên quay lại.
Cô gái đang dựa vào cây cột bên cạnh, trên người mặc bộ đồ thể thao có in "7", sắc mặt vẫn lạnh nhạt, chiếc khuyên bạc trên tai trái vẫn chưa được tháo ra.
"Tôi biết rồi." Giang Vãn thả lỏng tâm trạng, thở ra một hơi rồi gật đầu đáp lại.
Còn chưa bắt đầu, đã bị người khác ảnh hưởng đến tiết tấu, vậy tý nữa chạy rồi thì biết phải làm sao?
Nhìn thấy nét mặt cô gái vẫn còn hơi khẩn trương, Bắc Hòe rũ mắt xuống suy nghĩ vài giây rồi có chút mới lạ đưa tay lên vỗ vai cô, an ủi nói: "Không cần căng thẳng, chỉ cần làm như những gì chúng ta hay luyện tập là được rồi."
Giang Vãn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đột nhiên mỉm cười nói: "Có tiến bộ a, cậu còn có thể an ủi người khác."
Bàn tay đặt trên vai cô bị thu lại.
Bắc Hòe hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Đây là đang thẹn thùng sao?
Giang Vãn nín cười: "Cậu định đi đâu vậy, sắp bắt đầu thi đấu rồi."
Cô gái dừng bước, vẻ mặt lạnh lùng, cực kỳ không tình nguyện quay lại.
Trải qua chuyện này, tâm trạng của Giang Vãn được cải thiện hơn nhiều, không khẩn trương như lúc đầu nữa.
Rất nhanh, cuộc thi bắt đầu.
Theo tiếng sung vang lên, các vận động viên lao về phía trước như mũi tên bắn ra.
Nhiều thí sinh lần lượt vượt qua Giang Vãn.
Bất tri bất giác, cô đã rớt xuống gần cuối.
"Bình tĩnh, đừng để bọn họ làm loạn nhịp." Cô gái bên cạnh trầm giọng dặn dò.
Ngay cả khi cô ấy đang chạy, giọng nói cũng không phập phồng, bình tĩnh như đang đi bộ.
Giang Vãn chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không đáp lại.
Vừa nói vừa chạy rất dễ bị đau sốc hông, làm rối loạn nhịp thở.
Điều này cũng là Bắc Hòe nói với cô trước đây.
Nhưng rõ ràng, đối với Bắc Hòe, đây không phải vấn đề gì cả.
Tuy nhiên, Giang Vãn không ngờ Bắc Hòe sẽ luôn chạy sát theo cô.
Dù là giai đoạn đầu tăng tốc hay giai đoạn sau tăng tốc, Bắc Hòe đều kiểm soát nhịp thở vững vàng, ở bên cạnh cô.
Cuộc thi đã bước vào giai đoạn gay cấn, nhiều thí sinh đang dần suy yếu. Theo nhịp điệu của riêng mình, Giang Vãn tăng tốc độ và thực hiện nước rút 300 mét cuối cùng!
Cô vượt qua từng người một chạy trước lúc đầu, chạy về phía đích.
Nhưng không ngờ, một cô gái có làn da hơi ngăm đen đã nhanh chóng vượt qua cô.
Chỉ còn 100 mét nữa là về đích, nhưng giải nhất đang cách càng ngày càng xa cô.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn khoảng cách giữa mình và cô gái dần rộng ra, nhưng cô không thể bắt kịp.
Cô chịu đựng cơn đau ở bắp chân, liều mạng chạy đến.
Nhưng cuối cùng vẫn là kỹ không bằng người.
Khi về đến đích, Giang Vãn chỉ cảm thấy cơ thể như rỗng tuếch, tiết tấu hoàn toàn bị gián đoạn, chân cũng không cẩn thận bị trẹo.
Khi cô sắp ngã, một đôi tay ấm áp đã ôm chặt lấy eo cô.
''Cậu không sao chứ?"
Giang Vãn ngước mắt lên, nhìn thấy mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô gái, đôi mày cau lại ánh mắt đầy quan tâm.
Thực ra không có gì, chỉ là không lấy được giải nhất, chỉ là chân bị sưng một chút thôi.
Nhưng không biết tại sao, ngay khi nhìn thấy gương mặt của Bắc Hòe, một bụng đầy ủy khuất liền phát ra, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
"Sao vậy, là bị thương ở chỗ nào?" Nhìn thấy cô gái nhỏ khóc lóc thảm thiết, Bắc Hòe nhất thời luống cuống.
Trong ấn tượng của cô ấy, Giang Vãn tính tình mềm mại nhưng bên trong lại cứng rắn, không phải là người thích khóc.
Bây giờ khóc thành như vậy, sắc mặt còn trắng bệch, chắc là rất đau.
Bắc Hòe lo lắng đến mức trực tiếp ôm lấy Giang Vãn, mặc kệ những lời hỏi thăm của các giáo viên và trọng tài, chạy về phía phòng y tế.
"Mẹ nó, tôi nhớ cô ấy vừa hoàn thành 1500? Thế mà cô ấy vẫn còn sức để ôm người khác?!" Một số người vây xem cảm thán.
"Đẳng cấp, tốc độ này hoàn toàn hạ gục người giành giải nhất vừa rồi."
"Mà này, sao Bắc Hòe đột nhiên tham gia đại hội thể thao? Đây không phải là phong cách của cô ấy."
"Đúng vậy..."
"..."
***
"Bác sĩ Hứa! Bác sĩ Hứa!"
"Ồn ào gì thế!" Bác sĩ Hứa bất mãn quay đầu lại, thấy cô gái tóc đỏ đang ôm ai đó vội vã bước vào.
"Bác sĩ Hứa, đến xem cậu ấy bị thương ở đâu!"
"Cô có hiểu cái gì là thứ tự trước sau không, cứ ngồi đó đợi đi." Bác sĩ Hứa liếc mắt nhìn liền biết Giang Vãn chỉ trẹo chân.
Nghe thấy tiếng rống của Bắc Hòe, hắn còn tưởng rằng vết thương rất nghiêm trọng.
Giang Vãn lúc này cũng hòa hoãn lại, xem tư thế này, cô lúng túng kéo tay áo của Bắc Hòe, nói: "Tôi không sao cả, chỉ là... chỉ trẹo chân thôi.''
''Liền trẹo chân, sao cậu khóc lợi hại như vậy?" Bắc Hòe ôm cô gái đặt lên giường bệnh, mày nhíu lại chưa từng thả lỏng, hiển nhiên là không tin lời của Giang Vãn.
"Chính là... Chính là rất đau." Giang Vãn vừa ủy khuất vừa xấu hổ, ngón tay xoắn lấy ống tay áo của Bắc Hòe, gương mặt nhỏ bắt đầu đỏ bừng.
Lời oán giận nhẹ như bông của cô gái nhỏ đã sớm làm trái tim Bắc Hòe mềm nhũn.
"Thế còn rất đau à?" Cô ấy cau mày hỏi.
Cô gái nũng nịu đáp: "Ừ."
Nhìn vào đôi mắt ướt át của cô gái nhỏ, trong lòng Bắc Hòe khẽ động.
Cô ấy lấy trong túi ra một viên kẹo đưa cho Giang Vãn.
Hành động đột ngột làm Giang Vãn quên cả ủy khuất, kinh ngạc nhìn Bắc Hòe, không nói nên lời.
Bị nhìn đến có chút không tự nhiên, Bắc Hòe sờ sờ vành tai, lúng túng nhìn đi chỗ khác: "Không phải là cậu nói như vậy sao?"
"A?"
"Không phải nói ăn ngọt có thể làm cho cậu dễ chịu, giảm đau sao?"
Giang Vãn sững sờ vài giây.
Cô không ngờ khi ở trong bệnh viện thuận miệng nói một câu lại có thể khiến Bắc Hòe nhớ lâu như vậy.
Rõ ràng là người không thích ăn kẹo, nhưng trong túi lại có kẹo.
Giang Vãn đột nhiên cảm thấy mũi ê ẩm, nước mắt vừa ngừng lại suýt nữa chảy tiếp.
Thật kỳ lạ, cô trở nên hay khóc lóc như vậy từ khi nào.
Không giống cô chút nào.
Cô hít hít mũi, xé vỏ viên kẹo, ném vào miệng.
Đó là vị chanh mà cô hay ăn.
Bắc Hòe cẩn thận đến mức còn suy xét cả hương vị cho cô.
Cô chăm chú nhìn Bắc Hòe, nở một nụ cười rạng rỡ: "Giống như, chân của tôi không còn đau lắm."
"Tiểu Bắc, cảm ơn kẹo của cậu."
Bắc Hòe dừng một chút, nhìn cô gái vài giây, mới ra vẻ tùy ý nói: "Dù sao thì tôi cũng không ăn kẹo, nên cậu chỉ giúp tôi xử lý thôi."
Cô ấy quay sang một bên, tay phải nắm thành quyền, đưa lên miệng ho nhẹ, che đi khóe môi đang nhếch lên.
Kể từ sau cuộc tranh cãi đó, đây là lần đầu tiên cô ấy nghe thấy Giang Vãn gọi mình là Tiểu Bắc.
Tảng đá treo trong lòng giống như được rơi xuống, cả người thư thái hơn nhiều.
Nếu không đúng lúc, cô ấy còn muốn gọi cho Sầm Kim để khoe khoang.
Trong phòng y tế vẫn còn một hai người bị thương, nhưng đều là trầy da, không nghiêm trọng lắm.
Không bao lâu sau bác sĩ Hứa đã xử lý xong, đến lượt Giang Vãn, hắn ta nhìn nữ sinh qua mắt kính một lúc, sau đó nhàn nhạt nói: "Đây không phải là tiểu cô nương bị bóng đập trúng lần trước sao?''
Mặc dù một ngày có nhiều người đến đây, cách thời gian dài như vậy, nhưng hắn vẫn có ấn tượng sâu sắc với Giang Vãn.
Rốt cuộc, người có quan hệ với Bắc Hòe, đều không đơn giản.
"Xoay một chút, không có gì nghiêm trọng, chỉ cần xoa dầu hoa hồng là được rồi." Hắn ta liếc mắt cá chân của Giang Vãn, thờ ơ nói.
"Chỉ là vết thương nhỏ, mà cô lại gây ra trận lớn như vậy. Một ông già như tôi không chịu nổi lăn lộn."
Giang Vãn bị bác sĩ nói đùa đến đỏ mặt.
Lần này, cô thực sự đang làm kiêu, làm hại Bắc Hòe cũng lo lắng cho mình.
Đại hội thể thao chưa kết thúc nên cô gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm, giải thích sự việc rồi xin phép về nhà.
Trên đường trở về, Giang Vãn vẫn luôn được Bắc Hòe hỗ trợ.
Thật ra, chân cô không còn đau nhiều nữa, nhưng Bắc Hòe không tin, nhất quyết muốn đỡ cô, vì vậy Giang Vãn cũng tùy cô ấy.
Khi đến trạm xe buýt, Giang Vãn đột nhiên thở dài nhìn đám đông trên phố.
"Thiếu chút nữa được giải nhất rồi."
"Không sao cả." Bắc Hòe nói nhẹ.
Giang Vãn: "?"
"Trong lòng tôi, cậu đã là số một rồi."
"Sao cậu ăn nói khéo thế?" Giang Vãn cười lớn.
Bắc Hòe cúi đầu, nhìn cô gái, đôi mắt đen láy không rõ: "Hiện tại cậu có thể đưa ra yêu cầu của mình."
"Cậu chắc chứ?" Giang Vãn chớp mắt, nghiêng đầu, dùng một loại ánh mắt mới lạ nhìn Bắc Hòe.
Cứ như thể lần đầu tiên cô gặp người này vậy.
Dễ nói chuyện vô cùng.
"Quá thời hạn là hết cơ hội." Bắc Hòe cười lạnh bắt đầu đếm ngược từ ba.
"!" Hừ, vẫn là người cô quen thuộc.
"Cậu không được cố ý đẩy tôi ra." Ngay trước số 3, Giang Vãn nắm lấy tay Bắc Hòe, nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy, nghiêm túc nói.
"Tiểu Bắc, có đôi khi, chấp nhận người khác đến gần cũng không phải là chuyện xấu."
Bắc Hòe khẽ nhúc nhích ngón tay, sau khi im lặng hai giây, cô ấy khẽ gật đầu.
Làm sao cô ấy có thể đẩy ra được, chỉ lúc này đây, cô ấy đã không thể chịu được nữa.
"Vậy, bạn học Bắc Hòe, bây giờ chúng ta là bạn sao?" Cô gái mỉm cười nhìn cô ấy.
Tiếp nhận đến gần, thử đi tin tưởng.
Từ trước đến nay, Giang Vãn là người duy nhất có thể khiến cô ấy phá lệ.
"Tính."
Cô ấy nhẹ nhàng nói.
***