“Chỉ có cô là còn sống, trở thành con rối trong tay anh, để anh dẫn dắt”
———————
Tiêu Nhiên lấy cái USB màu đen nho nhỏ ra, tìm chiếc máy tính cắm vào. Trong máy là một đoạn clip, lúc cô ấn phát không ngờ lại nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Phong Lạc Ngôn. Video được quay từ camera của một nhà hàng nào đó. Ngồi đối diện với anh còn có một người đàn ông trung niên, cô có chết cũng không muốn thừa nhận đó lại là Tiêu Minh Sơn. Bàn tay cầm chuột của cô sớm đã toát mồ hôi lạnh.
“Cậu muốn như thế nào mới đồng ý bỏ qua cho công ty chúng tôi?” Giọng nói của Tiêu Minh Sơn từ trong máy tính truyền ra: “Kinh Mộng đã đi tới bước đường cùng rồi, cậu còn muốn nhìn thấy tôi thê thảm tới mức độ nào nữa”
“Biết rồi ư?” Anh nói một câu không đầu không đuôi, ánh mắt chỉ tràn ngập ý hận. Phong Lạc Ngôn cười khẩy, ghét bỏ nói: “Vậy diễn kịch tiếp cũng không còn vui nữa. Có muốn tôi tiết lộ kết cục cho ông biết không?”
Tiêu Minh Sơn cảm thấy hận ý của người này quá sâu, chỉ mới hơn ba mươi tuổi đã mang tâm tư của người kinh doanh lão làng, hận thù lại sâu đậm.
“Tuyên Thừa, cái tên này quen chứ?” Phong Lạc Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ: “Năm xưa ông làm cách nào trở thành chủ tịch tập đoàn, nhà họ Tuyên vì sao mà sau một đêm bị diệt, có cần tôi giúp ông nhắc lại không?”
“Cậu sao có thể nhớ rõ chuyện của ba mươi năm về trước chứ? Lúc đó rõ ràng cậu chỉ là một đứa trẻ 2 tuổi mà thôi”
“Năm đó mẹ con tôi trốn trong tủ quần áo ở phòng ông ngoại, nhìn thấy ông chính tay bóp chết ông ấy. Ông ngoại chết không nhắm mắt”
Tiêu Nhiên nghe đến đây đã không có dũng khí nghe tiếp nữa, đôi mắt bắt đầu chảy ra dòng nước mắt mặn chát. Không phải, nhất định là không phải như vậy…
Tiêu Nhiên thấy màn hình nhoè đi, chỉ nghe thấy giọng nói của bố vang lên, run rẩy do bị nắm thóp: “Chuyện đã qua hơn ba mươi năm rồi…”
“Ba mươi năm thì đã sao? Cho dù là ba trăm năm đi chăng nữa tôi cũng bắt ông trả lại tất cả” Phong Lạc Ngôn ghét bỏ nói: “Không phải ông dùng tay bóp chết ông ngoại ư? Nhưng tôi ngại bẩn tay, sẽ không bóp chết ông”
“C…cậu..muốn như thế nào?” Sắc mặt của Tiêu Minh Sơn vốn đã trắng bệch từ lâu rồi.
Anh nghiến răng nói ra từng chữ: “Kinh Mộng đối với tôi bây giờ giống hệt một miếng bò bít tết đã cắt sẵn, tôi muốn nuốt chửng nó ông còn có thể cản được sao?”
“Cậu yêu con gái tôi mà!?” Sống lưng Tiêu Nhiên ở bên này bỗng dưng lạnh toát: “Cậu không sợ Tiêu Nhiên hận cậu sao?”
Sắc mặt của anh trầm xuống một chút, ánh mắt tối đen như mực: “Chuyện của tôi với cô ấy, ông không xứng nhắc tới” Nếu không có Tiêu Nhiên, tập đoàn Kinh Mộng sớm đã là đống phế thải từ lâu rồi.
“Tập đoàn Kinh Mộng trong vòng một tháng nữa sẽ trở thành đống phế thải. Ông cũng có thể lựa chọn cái chết để kết thúc tất cả, nếu ông dám tôi sẽ không ngăn cản ông”
Hoá ra là như thế này. Đây mới hoàn toàn là sự thật. Nhà họ Tiêu bọn họ chính là ác giả ác báo, bố của cô hại người khác như thế nào, bây giờ đến lúc người ta quay lại trả thù nhà họ Tiêu thế ấy.
Cô vốn chỉ là một đồ chơi mà anh chơi đùa trong lúc trả thù mà thôi. Hơn nữa người anh muốn trả thù là nhà họ Tiêu, anh sẽ trên dưới không màng mà ngay cả một con vật nhà bọn họ nuôi cũng không bỏ qua.
Anh hận Tiêu thị thấu xương.
Bây giờ cô đã hiểu tường tận mọi thứ rồi. Tập đoàn Kinh Mộng đi tới ngày hôm nay vốn dĩ đều là một tay anh an bài. Anh ép cho bố cô chết, mẹ kế tự tử. Đến em gái nhìn thấy tất cả cũng bị ép điên.
Chỉ có cô là còn sống, trở thành con rối trong tay anh, để anh dẫn dắt.
Ngày hôm sau cô vẫn như thường lệ thức dậy ở trong phòng ngủ ở tập đoàn Dụ Phong của anh. Chỉ là cả đêm hôm qua gặp ác mộng, khiến cho cô ngủ thế nào cũng không an giấc. Ở bên cạnh kẻ thù giết cha, vậy mà cô ngay cả một chút biểu hiện cũng không dám.
Nhớ lại đêm hôm qua, cô cảm thấy bản thân giống như trải qua một đêm trường dài đằng đẵng…
Lúc anh đã chìm trong giấc mơ, cô lại nhớ tới những câu nói mình nghe thấy trong đoạn ghi âm. Trong lòng rùng lên mấy tiếng kinh sợ, nói không hận anh, chính là nói dối. Nhưng khi cô cầm con dao gọt hoa quả chĩa vào lồng ngực anh, tay lại không thể nào hạ xuống được. Nước mắt cứ thế chảy xuôi theo gò má.
Cô từ bỏ trong sự khinh bỉ của chính bản thân mình.
Cô còn nhớ có một lần anh đứng trước bức tranh trong phòng ngủ này lúc nửa đêm, trong lòng nghĩ tới một ý tưởng không thể điên rồ hơn..
Cô lập tức xuống giường, cố ý đưa tay muốn gỡ bức tranh ra, ai ngờ lúc gỡ xuống phía sau lại thực sự có một cái tủ ẩn. Lại không hề khoá…
Anh tự tin như vậy bởi lẽ căn phòng này ngoại trừ hai người họ chưa từng có ai có thể đặt chân tới đây. Có lẽ anh chưa từng lo sợ cô phát hiện ra..
Ai ngờ hai người họ cuối cùng cũng đi tới bước này rồi…