Cho tới buổi tối lúc anh đã ra ngoài, cô mới nhận được một cuộc điện thoại từ Triết Nam. Cô buông laptop trên tay, cảm giác bất an lại dội lên như cơn sóng trong lòng người phụ nữ. Bởi vì nếu không có việc gì, hắn sẽ không vô cớ gọi điện thoại cho cô. Vì thế đột nhiên nhận cuộc gọi thế này, cô lại cảm thấy bất an.
“Alo” Giọng nói cô vẫn khá điềm nhiên, không hề thể hiện ra một nét lo lắng nào.
“Phu nhân, là tôi” Giọng nói của Triết Nam vang lên ở đầu dây bên kia.
Tuy nhiên giọng nói có chút gợn sóng của hắn lập tức bị cô nghe ra. Cô hơi sốt sắng, vội vàng hỏi ngược lại: “Có chuyện gì, anh mau nói đi”
“Ngôn gia đang ở bệnh viện”
Sau khi Triết Nam nói câu này, cô liền không suy nghĩ chạy tới bệnh viện. Cảm giác sợ hãi tràn ngập bao phủ lấy cô. Lúc cô chạy tới trước cửa phòng bệnh, nhìn thấy Triết Nam và một số thân tín của anh ở bên ngoài.
“Phong Lạc Ngôn đâu rồi?” cô thở hắt ra, giọng nói hơi run lên vì thở dốc. Nhìn thấy cô, mấy người thân cận đó cúi người kính cẩn một cái. Triết Nam nhìn cô, sau đó mời cô ra một góc nói chuyện riêng.
“Tại sao anh ấy nhập viện?”
Triết Nam hơi sửng sốt, ngữ khí của người phụ nữ này càng ngày càng cứng rắn. Rõ ràng mang ý tra hỏi hắn nhiều hơn. Nhưng hắn không thể chống lại, chỉ có thể tuân theo.
“Phu nhân chắc cô không biết, ngài ấy bị dị ứng với cua rất nghiêm trọng”
Cô cảm thấy bên tai mình như bị người khác đánh trúng. Cô không muốn cũng phải tin, người ấy và anh hoàn toàn đối nghịch với nhau. Khoé môi bất giác nhếch lên, nhưng cô cảm thấy một phần thành trì trái tim tan vỡ mất rồi.
“Dị ứng với cua ?” Cô bất giác lẩm nhẩm bốn từ này. Không thể nào, cho dù cô có nằm mơ cũng không dám tin sự đối nghịch đáng sợ này. Ấy vậy mà cô lại không hề hay biết Phong Lạc Ngôn bị dị ứng với cua.
Chua xót có, sợ hãi cũng có…
Sự đối lập ấy nói với cô rằng, hai người đó nhất định không thể là một được.
Lúc cô mở cửa bước vào, anh đang đứng quay lưng lại phía này đứng bên cửa sổ sát đất. Trên tay phải của anh cắm ống truyền dịch, tay trái lại đang kẹp điếu thuốc lá. Khói thuốc khiến mọi thứ đột nhiên trở nên mơ hồ.
Cô liếc mắt nhìn gạt tàn đầy ự tàn thuốc lá. Đôi mắt âm u khẽ có tia thương cảm: “Đừng hút thuốc nữa”
Đôi tay kẹp điếu thuốc của anh khẽ dừng lại, sau đó cô thấy anh dập điếu thuốc xuống gạt tàn. Tiêu Nhiên thấy anh quay lại phía này, ánh mắt thâm trầm khẽ quan sát: “Muộn như vậy rồi sao lại đến?”
“Vì sao giấu em?” Giọng nói của cô giống như bị rút cạn sức lực, mệt mỏi mà lại sợ hãi: “Rõ ràng anh có thể từ chối, tại sao lại ép mình phải làm vậy”
Chính vì hành động này của anh mà cô cảm thấy bứt rứt trong lòng. Rõ ràng chỉ cần anh nói không thì mọi thứ sẽ kết thúc, anh cũng không cần ép mình phải như vậy. Chỉ vì một người phụ nữ mà anh phải uy hiếp tính mạng mình, cô thấy không đánh thay anh.
“Em muốn nói gì?”
Cô hơi cụp mi, ánh mắt lẩn trốn có chút rõ ràng: “Em cảm thấy không đáng thay anh!”
Cô tự đánh giá vị trí của mình trong lòng anh thấp như thế, anh có hơi tức giận. Hơn nữa cô còn cảm thấy không đáng tạy anh? Gan cuat cô bây giờ còn lớn như thé. Giọng của anh lại bình tĩnh đến kì quái: “Đáng hay không do anh quyết định”
Ngữ khí của anh bá đạo mà bức người. Nhưng bây giờ cô đang cảm thấy một góc trong tim bị sụp xuống, không muốn đôi co về lời nói với anh. Anh hơi nhíu mày, nghiêng đầu quan sát cô một hồi. Nếu là bình thường cô đã không chống đỡ nổi nữa. Nhưng hôm nay cô lại quật cường nhìn anh, Phong Lạc Ngôn cảm thấy hơi kì quái nhưng vẫn rời ánh mắt đi. Muốn lấy điện thoại của ra gọi cho ai đó: “Anh gọi Triết Nam đưa em về”
Tiêu Nhiên: “Em không về. Lúc nãy em đã hỏi qua bác sĩ rồi, anh phải ở đây thêm hai ngày nữa mới có thể xuất viện”
“…”
“Em ở cùng anh” Cô nói xong liền nhìn về phía đồng hồ, thấy đồng hồ vừa điểm số 9. Trong ánh mắt có chứa xao động, cô đi về phía bộ sofa ở giữa phòng bệnh. Sau khi ngồi xuống thì gọt hoa quả một cách thành thục. Ai ngờ lúc đó anh giật phăng kim truyền trên tay ra, đi tới lấu cây dao khỏi tay cô.
“Đi ngủ đi” Phong Lạc Ngôn từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ, nhie vị đế vương quan sát thần dân. Rõ ràng là ra lệnh chứ không phải khuyên nhủ.
Cô lắc đầu phụng phịu, lại sửng sốt thấy anh đã lấy kim truyền xuống từ lúc nào.
“Nghe lời, mau đi ngủ đi” Anh bbc hit về phía giường bệnh bên kia. Chiếc giường này rõ ràng lớn hơn giường bệnh bình thường, nhưng so với chiếc giường ở Lạc viên nhỏ hơn rất nhiều. Cô lo sợ anh sẽ không thoải mái.
Cô thấy anh không cắm hết bình truyền nước, muốn khuyên nhủ nhưng biết rằng mình không làm được. Trong đầu nảy ra một ý nghĩ: “Vậy anh phải cắm lại ống truyền nước”
Cô thoả hiệp với anh, vì cô biết rằng mình không thể không thỏa hiệp.
“Được” Anh là người làm ăn, không bao giờ chịu để lỗi. Vụ làm ăn này, anh thấy không lỗ.
Lúc y tá giúp anh cắm lại ống truyền, cô ở bên cạnh đã yên ắng rất lâu. Anh nghiêng đầu quan sát, chỉ thấy cô quay lưng về phía này, nằm co ro như con thỏ nhỏ.
Y tá đặt đồ xuống khay bạc, quay qua nói với anh: “Chủ tịch Phong…”
Cô y tá chưa kịp nói hết, anh đã gió tay ra hiệu cho cô ta dừng lại. Lúc này, cô y tá mới nhìn theo hướng Phong Lạc Ngôn đang nhìn. Thấy một người phụ nữ đang quay đầu lại bên này, chỉ thò một cái đầu nhỏ ra khỏi chăn, ngủ rất say. Cô ta hiểu ý anh, chỉ im lặng cầm khay bạc ra ngoài. Lúc vừa đóng cửa phòng bệnh lại, nhìn thấy Triết Nam đang định đi vào: “Anh Triết, đừng vào”
Triết Nam hơi nghi hoặc, nheo con mắt sắc của mình lại.
“Phu nhân đang ngủ” Nữ y tá nói hết câu này liền bỏ đi. Triết Nam đang cầm lấy tau nắm cửa cũng rút tay lại. Nếu lúc này hắn khiến cô thức giấc, Phong Lạc Ngôn nhất định sẽ tức giận.
Lúc này Phong Lạc Ngôn vẫn chăm chú nhìn cô. Cô quay lưng về phía anh, bóng lưng có hơi run rẩy lại lạnh lẽo. Anh kéo cô sát về phía mình, cô hơi giật mình giống như muốn tỉnh giác. Cô chợt nhận ra anh ở phía sau vẫn chưa ngủ, vì thế mới hơi tỉnh lại: “Anh vẫn chưa ngủ đấy à?”
“Có chút khó ngủ” Anh vừa nói cừa kề tay xuống dưới gáy cô. Cô cũng thuần thục nằm lên cánh tay ấy, lại nhắm mắt muốn ngủ tiếp. Một lúc sau, cô vẫn nằm trong lòng anh cựa quậy hồi lâu. Anh nói khẽ với giọng trầm khàn: “Đừng cựa quậy nữa. Đã ba ngày anh không gặp em rồi”
Cô hơi ngượng ngùng, vì thế đành nằm yên trong lòng anh. Anh thấy con mèo nhỏ của mọng đột ngột ngoan như thế, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một chút. Lại từ phía sau vùi đầu vào mái tóc dài của cô.
“Sau này thứ gì anh không thích, sẽ không bắt anh ăn nữa” Âm mũi của cô nặng nề hơn.
Lúc này, cô đột ngột cảm nhận được có cánh tay đang ôm mình. Bằng cách nào đó, ống kim truyền đã bị anh rút ra. Từ phía sau cô đã vang lên tiếng cười của anh, lại khẽ đáp: “Ừm”
Chỉ có cô mới biết, toà lâu đài trong tim mình sụp đổ rồi!