“ Sau này không cho phép em gọi kiểu đó nữa, gọi một tiếng Ngôn ”
Tiêu Nhiên nhìn anh, trong lòng mang theo sự quật cường muốn biết đáp án: “ Phong Lạc Ngôn, em chỉ muốn biết tại sao ? ”
Anh cúi đầu cười, nhìn thấy sự quật cường trong mắt người phụ nữ trước mặt, chỉ có thể kiên trì thêm một chút: “ Gọi Ngôn, anh trả lời em ”
“ Ng..Ngôn ” Cô đành nghe theo ý anh, cuối cùng vẫn bị khuất phục. Người trước mặt tính cách thế nào cô không thể hiểu rõ được. Nhưng cô biết rõ nếu như việc này không nghe theo ý anh, anh nhất quyết không thoả hiệp.
Phong Lạc Ngôn vui vẻ cười một cái, nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay cô: “ Em là người phụ nữ của anh, đeo chiếc nhẫn này cũng chỉ để chứng minh em là người đã có chủ mà thôi ”
Chiếc xe khởi động từ nãy vẫn chưa được di chuyển, cô cứ ngỡ anh sẽ lái xe đi, nhanh chóng xoay người thắt dây an toàn. Ai ngờ anh lại nhoài người về phía cô, khi cô quay mặt lại khoảng cách giữa hai người chỉ còn mấy cm.
“ Anh muốn làm gì ? ” Tiêu Nhiên biết rõ anh không có ý tốt, phòng bị nhìn anh.
Nụ cười trên môi Phong Lạc Ngôn đột nhiên trở nên mờ ám, lại có chút lưu manh. Anh bình tĩnh nói: “ Là em đụng tới anh trước, không thể trách anh được ”
Vừa dứt lời, anh lập tức ngậm lấy đôi môi anh đào của cô, hung hăng như muốn nuốt hết mật ngọt. Một tay anh đặt phía sau mái tóc của cô, bàn tay chạm vào những lọn tóc đen xoã dài, cảm giác còn mang theo chút ấm áp. Cô bị anh đưa vào thế bị động, không còn cách nào phản kháng, chỉ có thể theo tiết tấu của anh. Bản thân bị anh hôn tới thân thể mềm nhũn. Tới khi cô thiếu đi dưỡng khí anh mới chịu bằng lòng rời khỏi môi cô.
Cô giống như cá gặp nước, khó khăn tìm lại dưỡng khí, không quên chừng anh một cái: “ Lưu manh ”
Phong Lạc Ngôn nhìn cô, chỉ sợ chuyện không đủ lớn, lại trêu chọc: “ Vậy để anh cho em biết, thế nào mới gọi là lưu manh ”
Tiêu Nhiên không phản kháng lại anh, ngay lập tức bị anh dỡ mất hai cúc áo sơ mi, lưu lại một dấu hôn chói mắt ở xương quai xanh.
Buổi tối mùa hạ nóng nực, Tiêu Nhiên nằm trên một góc giường lớn, rõ ràng máy lạnh chỉnh rất vừa phải bây giờ toàn thân lại có chút lạnh lẽo cuốn lấy. Khó nhọc mở mắt nhìn quanh giường lớn, chiếc chăn mỏng bị cô đạp qua một bên. Khó trách máy lạnh chỉnh vừa phải nhưng cô lại thấy lạnh lẽo như vậy. Hơn nữa khi ngủ bị anh ôm chặt lấy cảm nhận được hơi ấm từ anh, cảm giác lạnh mới không xuất hiện.
Cô nhìn qua chỗ anh nằm, chỉ thấy một mảng trống trơn. Tiêu Nhiên có hơi hốt hoảng, ngồi thẳng dậy dựa vào đầu giường.
“ Mới là ba giờ sáng ? ” Tiêu Nhiên đánh mắt nhìn đồng hồ cổ trong phòng, vô ý lại bị lọ hoa cát tường chính mình cắm thu hút ánh mắt.
Tiêu Nhiên đảo mắt nhìn quanh phòng, đoạn phát hiện anh đứng ngoài hành lang. Bóng lưng to lớn bị ánh trăng trong đêm ôm trọn, in bóng xuống mặt đất. Anh đoạn quay đầu lại, dường như phát hiện âm thanh trong phòng ngủ.
Cô chăm chú nhìn theo anh đang nói chuyện điện thoại bên ngoài. Dường như là cuộc gọi quan trọng. nếu không sẽ không có ai dám làm phiền anh lúc nửa đêm nửa hôm thế này. Vẻ mặt anh luôn căng cứng, giữa hai ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lá, chỉ khi anh hút thuốc vẻ mặt căng thẳng mới giảm đi một chút.
Phong Lạc Ngôn từ đầu đến cuối chỉ nghe, cuối cùng nói một câu ngắn gọn, tuy cô không thể nghe thấy anh nói gì. Nhưng sau câu nói đó, anh lập tức trở lại phòng ngủ.
“ Sao không ngủ ? Bị anh đánh thức sao ? ” Anh lấy đồng hồ trên tủ đầu giường đeo lên tay, lại hỏi cô.
“ Không có, chỉ là có chút lạnh ”
Anh đánh mắt qua nhìn cô, tay thành thục cài lại nút áo sơ mi. Cô mặc bộ đồ ngủ màu nhạt tương đối kín đáo tuy nhiên vẫn để lộ ra dấu hôn chói mắt trên cổ. Anh nhìn dấu hôn trên cổ của cô, nhoài người hôn lên trán cô một cái.
“ Anh có việc gấp. Ngoan, mau ngủ đi ” Anh lấy tay vuốt lại mái tóc hơi rối của cô, ân cần như dỗ dành một đứa trẻ. Phong Lạc Ngôn dường như rất vội vàng, sau đó lập tức muốn rời đi.
“ Ngôn ” Trong đầu Tiêu Nhiên thoáng nghĩ tới câu nói của anh trong bị truy đuổi lần trước.
“ Hửm? ” Phong Lạc Ngôn quay đầu lại nhìn cô, bắt gặp ánh mắt lo lắng của trong đáy mắt cô. Bản thân anh có năng lực rất kì lạ, luôn giống như một vị bác sĩ tâm lí, hoàn toàn trong một khoảng khắc nuốt lấy tâm trí người đối diện. Tiêu Nhiên không là ngoại lệ, đối diện với ánh mắt sắc bén của một con hắc lang, người thường đều khó tránh sợ hãi.
Trừ khi người đối diện đã nắm được điểm yếu trí mạng của con sói hoặc con sói tự nguyện thả người đi. Bằng không, không ai có thể thoát nổi nanh vuốt của một con sói đang rình mồi cả.
Rõ ràng đáy mắt anh luôn là sự ôn nhu, nhưng vô tình lại khiến cô cảm nhận ra sự lạnh lẽo ẩn hiện. Cô nuốt một ngụm nước bọt, nắm chặt một góc bộ đồ ngủ: “ Anh cẩn thận một chút ”