Cô không ngờ anh lại ôm một bó hoa cát tường. Cúi đầu nhìn bó hoa cát tường trong lòng mình, bó hoa mang ý nghĩa may mắn nằm gọn trong lòng cô. Đột ngột chỉ làm cô thấy xót xa. Cô vẫn nở một nụ cười, làn sương mờ dưới đáy mắt giống như bị cô cất đi: “ Cảm ơn anh, Phong Lạc Ngôn ” Cô đột nhiên nhấn mạnh chữ Phong Lạc Ngôn, như tự nhắc nhở bản thân, anh là Phong Lạc Ngôn chứ không phải là anh ấy…
Cô không ngờ Phong Lạc Ngôn lại ôm lấy eo cô, chậm rãi bước tới trước mắt Cố Minh Triết. Tiêu Nhiên không đề phòng anh sẽ làm vậy, phút chốc đã nhìn thấy nụ cười gượng gạo của Cố Minh Triết.
“ Ngôn gia, lại gặp mặt rồi ” Tiêu Nhiên cũng không ngờ, Cố Minh Triết lại chủ động bắt chuyện với cô !
“ Đúng vậy, lần trước gặp mặt anh trong buổi đấu giá, anh mạnh tay mua một chiếc đồng hồ cổ thật khiến tôi nể phục ” Phong Lạc Ngôn giữ chặt tay ôm eo cô, cười lịch sự nói.
“ Khiến Ngôn gia chê cười rồi, tôi chỉ là múa rìu qua mắt thợ. Anh mua lại chiếc vòng tay với giá gần ba triệu, khiến tôi mở mang tầm mắt ”
Tiêu Nhiên lại hi vọng ba triệu trong lời nói của Cố Minh Triết, không phải là ba triệu dola. Cố Minh Triết nhìn xuống cánh tay Tiêu Nhiên, bắt gặp chiếc vòng ba triệu đô trong lời nói của nói của mình được đeo trên tay cô. Tiêu Nhiên vốn dĩ gượng gạo đặt tay phía sau, ai ngờ vẫn để anh nhìn thấy.
Phong Lạc Ngôn lúc đeo lên chiếc vòng cũng không nói gì, chỉ nói là anh tiện tay mua về. Nói rằng ý nghĩa của chiếc vòng là “ mãi không chia lìa ”, anh cảm thấy vui tai nên đã mua nó. Số trang sức Phong Lạc Ngôn mua cho cô rất nhiều, nhưng mỗi cái đều có ý nghĩa mang lại hạnh phúc, điều này cô biết rất rõ.
“ Cố thiếu, tôi còn có chút việc. Xin đi trước vậy ”
Phong Lạc Ngôn ôm eo cô, từ từ đi về phía xe. Lúc lên xe cũng không thấy anh nhắc về chuyện đó, lại khiến cô nhớ về lúc ở bệnh viện, làm cô một phen kinh hồn bạt vía. Anh không nói không rằng lái xe tới một cửa hàng trang sức của Dior, cô giật nảy hỏi: “ Sao anh lại lái xe tới đây ? Không phải nói là về nhà sao ? ”
“ Mua quà tốt nghiệp cho em ” Anh xuống xe, nhẹ nhàng nói.
“ Quà tốt nghiệp? ” Cô lặp lặp lại lời của anh, chậm chạp xuống xe. Cô đi theo sau anh vào bên trong, vừa nhìn thấy anh, nhân viên dường như đã nhận ra. Không bao lâu sau liền nhìn thấy quản lí cửa hành xuất hiện, khép nép giới thiệu cho anh sản phẩm của cửa hàng. Anh ngồi ở sofa, cẩn trọng xem xét từng chiếc nhẫn được mang tới.
“ Chiếc này có đẹp không? ” Anh cầm một chiếc ra khỏi hộp, đưa tới trước mắt cô. Đây đã là chiếc thứ ba anh hỏi cô như vậy. Cô đều chỉ nói: “ Em nghe theo anh ”
Câu nói của cô dường như khiến anh rất vui vẻ, cuối cùng anh quyết định chọn một chiếc nhẫn độc nhất vô nhị trong cửa hàng. Sau khi quyết định anh liền đưa chiếc nhẫn cho quản lí, vị quản lí ngập ngừng một lát. Sau đó nói: “ Chiếc nhẫn này ngài chọn là nhẫn cưới. Chúng tôi có quy định, mỗi người đàn ông chỉ được mua một chiếc. Phiền ngài đưa cho tôi căn cước công dân ”
Nói xong lời này, người quản lí đã cúi gập người. Tiêu Nhiên ở bên cạnh cũng sửng sốt nhìn anh. Rõ ràng là anh nói muốn mua quà tốt nghiệp cho cô, ai ngờ lại tới mua nhẫn cưới.
“ Nhưng Ngôn gia ngài nếu như không muốn, cũng không cần theo quy tắc của chúng tôi, sau này ngài vẫn có thể mua chiếc thứ hai ạ ” Người quản lí sợ làm anh phật ý, vội vã thêm vào.
Lời này, đột nhiên khiến trái tim Tiêu Nhiên trùng xuống.
Vì anh là Phong Lạc Ngôn nên anh có thể mua nhẫn cưới hai lần, khác với những người đàn ông khác….
Ai cũng không ngờ Phong Lạc Ngôn lại rút ra căn cước công dân, bình thản nói: “ Cầm lấy làm thủ tục đi, theo quy tắc của các người. Phong Lạc Ngôn tôi sẽ không mua cái thứ hai ”
Quản lí đột nhiên hiểu ra lời anh, gật đầu lia lịa: “ Vâng, vâng, tôi hiểu rồi ạ ”
Sau khi lên xe Phong Lạc Ngôn lập tức lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra, kéo cô về phía mình. Tiêu Nhiên bị anh kéo quay lại, bàn tay bị anh nắm chặt, bốn mắt nhìn nhau rõ ràng có chút gượng gạo.
“ Anh làm gì vậy ? ” Cô rõ ràng muốn rút tay về nhưng lại bị anh nắm chặt, đến cử động cũng không thể.
Phong Lạc Ngôn lấy nhẫn từ hộp ra, bình tĩnh đeo lên ngón áp út của cô. Tiêu Nhiên cũng không có ý định thu tay về nữa. Cô chớp chớp mắt, người ta nói ngón áp út có tồn tại một mạch máu dẫn về tim, vì vậy khi nhẫn được đeo ở ngón áp út biểu hiện cho sự mong ước tình yêu bền chặt.
“ Quà tốt nghiệp cho em ” Anh cũng chỉ nói một câu sau đó lập tức khởi động xe, hành động không chừa cho cô cơ hội phản đối.
“ Phong Lạc Ngôn ”
“ Trên đời cũng chỉ có em mới dám gọi tên anh như vậy ” Anh cười khì khì, lắc đầu bất lực.
“ Phong Lạc Ngôn, anh làm vậy là có ý gì ? ” Cô nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay, rõ ràng muốn biết rõ câu trả lời. Anh đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, rõ ràng không chỉ là một món quà bình thường.