Sáng sớm thức dậy, mở điện thoại lên kiểm tra, Hoài Hâm tá hoả phát hiện nhóm chat của mình đã bùng nổ.
Lúc bấy giờ, cô mới nhớ ra tối hôm qua say bí tỉ nên quên mất đám chị em đang giận đến bốc khói, vừa ngả đầu xuống gối liền ngủ mất tiêu.
Chử Thi Nhiên, [Đồ tồi này!!! Dám lừa gạt tình cảm của tôi!!! Uổng công tôi chờ cô gọi điện tới dỗ dành tôi!!!]
Khương Khả Khiết, [Đúng đó!! Bổn cô nương còn nghĩ xong cách làm thế nào để cúp ngang cuộc gọi của nhà ngươi luôn rồi!!!]
Lữ Du, [Mỉm cười*]
Hoài Hâm, [Em xin lỗi mấy chị. *khóc* *khóc* *khóc*]
Hoài Hâm, [Em không cố ý mà. *khóc* *khóc* *khóc*]
Chử Thi Nhiên, [Cậu liệu hồn mà tìm lời giải thích cho hợp lý. *cười mỉm* *cười mỉm* *cười mỉm*]
Khương Khả Khiết, [+1!!!]
Lữ Du, [+10086]
Hoài Hâm, [*nuốt nước miếng.jpg*]
Hoài Hâm, [Mình vốn định gọi cho mấy cậu ấy chứ!!! Tin mình đi mà hu hu hu hu!!!]
Hoài Hâm, [Nhưng tối qua mình lại say mất tiêu. *nụ cười ngại ngùng nhưng vẫn giữ đúng mực.jpg*]
Một lát sau, Chử Thi Nhiên hồi âm, [Ở bên anh nhà cậu à? *nhe răng*]
Ngoài mặt cô vờ như bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang cuồn cuộn sóng trào.
Hoài Hâm nghĩ tới nghĩ lui, chọn một meme mèo con đág yêu, [*gật đầu ngoan ngoãn.jpg*]
Tránh cho mấy chị em nổi giận đến mức rời nhóm, thái độ của Hoài Hâm vô cùng thành khẩn, nhanh chóng gửi vào nhóm một đoạn chat voice, kể sơ lược về Úc Thừa -- Giới thiệu anh là sếp của cô khi cô thực tập ở MGS, hai người quen biết nhau trong kỳ nghỉ hè năm ba. Anh và cô có dự định sang năm sẽ đi đăng ký kết hôn, đến khi tổ chức lễ cưới nhất định sẽ mời mấy chị em đến chung vui.
Hoài Hâm không gửi ảnh chụp, cũng không khai ra thân phận của Úc Thừa, là bởi vì vị trí của anh bây giờ đã khác với ngày xưa, nơi nơi đều là người của cánh truyền thông lăm le tìm hiểu. Chỉ cần có một tin đồng bất kỳ cũng sẽ có thể làm ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn. Cô vẫn cứ cẩn thận một chút thì hơn.
Tuy nhiên, thông qua miêu tả của Hoài Hâm, ba cô bạn cũng đã hiểu đại khái.
Đám chị em thích đùa giỡn, trêu chọc nhau, nhưng mọi người đều nhận ra Hoài Hâm nghiêm túc. Có điều mọi chuyện vẫn chưa thực sự ổn định, bọn họ cũng thông cảm cho Hoài Hâm khi không thể chia sẻ hết mọi chuyện.
Chử Thi Nhiên, [Trời... Tới giờ mình mới tiêu hoá hết đây. *tâm trạng phức tạp.jpg*]
Chử Thi Nhiên, [Khi nào tổ chức hôn lễ?]
Hoài Hâm, [Anh ấy bảo để anh ấy lo hết, chắc là vài tháng nữa. *ngại ngùng*]
Khương Khiết, [Mình vẫn chưa kịp load nữa...]
Khương Khả Khiết, [A a a a a a a a a a a a a, đúng là con gái lớn rồi không thể giữ mãi bên mình được!!!]
Sau khi tốt nghiệp, cả nhóm bạn đều đi theo con đường của riêng mình. Chử Thi Nhiên là người Bắc Kinh, chọn tiếp tục học thạc sĩ ở Thanh Hoa. Lữ Du đến Thượng Hải. Khương Khả Khiết thì chọn đến Hong Kong làm việc, là một ngân hàng đầu tư nước ngoài, ngày ngày tăng ca đến tận khuya.
Giới đầu tư nước ngoài không lớn mấy, cơ bản thì các Analyst và Asso đều quen biết nhau. Khương Khả Khiết biết trước đây Hoài Hâm từng thực tập ở phòng kinh doanh tiêu thụ ở MGS, bên trên có bao nhiêu sếp, chỉ cần đi nghe ngóng một tí là sẽ truy ra ngay.
Nhưng, tò mò chỉ là chuyện nhỏ, điều Khương Khả Khiết lo chính là đối phương liệu có đáng tin cậy để Hoài Hâm gửi gắm bản thân hay không.
Nghe Hoài Hâm kể, tuổi tác hai người chênh lệch không nhỏ, yêu nhau cũng chưa được bao lâu nhưng đã đi đến bước kết hôn, điều kiệu của đối phương hình như cũng rất tốt, cô nàng cứ cảm thấy không chân thật.
Bọn họ là bạn bè thân thiết cùng giường chung gối bốn năm nay, Khương Khả Khiết không giấu giếm mà hỏi thẳng Hoài Hâm.
Nhìn chăm chăm vào dòng tin nhắn được tìm từ ngữ vô cùng uyển chuyển trên màn hình kia, Hoài Hâm cong cong đôi mắt nở nụ cười.
Có lẽ sẽ chẳng có mấy ai tin vào chuyện yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng nó thật sự đã xảy ra, cô và Úc Thừa đã gặp được nhau vào thời điểm tốt nhất. Không sớm cũng chẳng muộn, không thừa cũng chẳng thiếu, không cần người ngoài lên tiếng, Hoài Hâm chỉ biết, giữa biển người mênh mông, anh thuộc về cô.
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, nó vượt xa cả hai chữ "định mệnh".
Bởi vì bọn họ đã kề vai sát cánh, đồng cam cộng khổ cùng nhau, chưa từng buông tay nhau dù trong khoảng thời gian khó khăn nhất, và giờ chính là lúc bọn họ hái quả ngọt sau bao đắng cay.
"Cậu yên tâm." Hoài Hâm cười, trong lòng như có một dòng suối ấm áp chảy qua, đầu ngón tay vô thức vuốt ve đoá hoa hồng trên cổ, cô đáp, "Bọn mình yêu nhau thật lòng."
...
Mấy tháng trước vì phải chia xa với Úc Thừa, Hoài Hâm cũng mất cảm hứng viết chương mới, biên tập viên Điền Sảng rất lo lắng cho cô. May mà Hoài Hâm đã lấy lại tinh thần, bắt đầu tiếp tục sáng tác, kéo sang tận tháng Một mới chịu nộp bản thảo.
Đúng lúc bộ tiểu thuyết trước đó của cô đang được chuẩn bị tổ chức buổi ký tặng sách mới. Quyển tiểu thuyết này có tên là Mất trọng lượng, kể về quá trình của một đôi từ quan hệ bạn giường dần dần đi tới tình yêu. Hoài Hâm ngỏ ý muốn xử lý nhanh chóng, giải quyết hết mọi chuyện trước thềm năm mới cho nhẹ người.
Điền Sảng cũng có ý đó.
Địa điểm tổ chức ký tặng ở Bắc Kinh, Hoài Hâm ngoan ngoãn thông báo với Úc Thừa rằng cô sẽ quay về một chuyến. Thú thật, Hoài Hâm đã thở phào nhẹ nhõm. -- Bởi vì cô vẫn sẽ thấy ngại ngùng khi bị Úc Thừa đọc được tác phẩm của mình. Bây giờ lại vừa hay, không cần để anh biết mình đang viết về đề tài gì.
Về chuyện này, anh không nói gì, chỉ hạ giọng dặn dò cô đi sớm về sớm.
Buổi ký tặng sách diễn ra vào một ngày trong tuần, tuy nhiên, chưa đến giờ bắt đầu mà mọi người đã xếp thành một hàng dài. Hoài Hâm vô cùng bất ngờ trước khung cảnh hoành tráng này, Điền Sảng đứng bên cạnh cô tặc lưỡi cảm thán, "Cưng à, em còn không hiểu giá trị của bản thân mình sao? Một quyển sách được xuất bản hàng triệu bản, em có tổ chức thêm vài buổi ký tặng nữa cũng chẳng có gì là quá đáng cả!"
Tác phẩm của mình được nhiều người yêu thích như thế, hiển nhiên Hoài Hâm cũng thấy rất vui. Lúc đầu cô chỉ chắp bút vì hứng thú, nhưng sau đó cô cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Giờ đây, nhìn thấy nó được mọi người nâng niu trên tay, trong lòng cô cũng trào dâng niềm cảm động khó nói nên lời.
Ký tên cả một buổi chiều, Hoài Hâm bận đến độ chân không chạm được đất, cổ tay vừa tê vừa mỏi.
Điền Sảng mua cho cô hai chai sữa chua đặt ở một bên, đến khi trông thấy hàng người đã dần vơi bớt, nhắm chừng cũng sắp tan làm rồi, Hoài Hâm mới vặn nắp một chai ra tu ừng ực.
Trong lúc ký tên, cô không để ý đến tin nhắn trong điện thoại, cũng không biết anh bạn trai yêu quý của mình đang làm gì. Hoài Hâm vừa cúi đầu đóng nắp bút, vừa đưa tay định mở khoá màn hình điện thoại, đúng lúc ấy, một giọng nói trầm ấm vang lên từ trên đỉnh đầu.
"Xin hỏi bây giờ vẫn có thể ký tên chứ?"
Anh hơi dừng lại, rồi lịch sự hỏi, "Có thể phiền cô Phỉ Ngộ ký tên cho tôi không?"
Phỉ Ngộ là bút danh của cô, mấy đầu ngón tay Hoài Hâm run lên, suýt nữa bị kẹp giữa nắp bút. Điền Sảng không biết rõ mọi chuyện, vừa nhìn thấy trai đẹp thì nhỏ giọng mắng "Đệt" một tiếng, ngay sau đó cười tươi roi rói gật đầu liên tục, "Có thể, có thể, hoạt động ký tặng vẫn chưa kết thúc ạ!"
Thấy Điền Sảng định cầm tiểu thuyết của mình đưa ra, Hoài Hâm nheo mắt, vội vàng đứng bật dậy khỏi ghế, nhanh tay kéo cổ tay Điền Sảng lại hệt như gà mẹ bảo vệ gà con, "Ấy ấy ấy! Chờ chút đã..."
"Sao thế?" Điền Sảng liếc sang mặt bàn, "Em sợ không đủ giữ lại cho mình hả?"
Mỗi lần ra sách, Hoài Hâm đều giữ lại cho mình một vài bộ, thế nhưng hoạt động ký tặng lần này thành công vượt ngoài mong đợi, sách tồn kho cũng chỉ còn vài quyển. Có lẽ là vì nguyên nhân này đây, nhưng Điền Sảng nghĩ mình vẫn nên chiều theo ý độc giả, tránh để người ta có ấn tượng xấu về mình.
Bìa sách hướng lên trên, dòng chữ Mất trọng lượng như rồng bay phượng múa hiện ra trước mắt người đàn ông đang mỉm cười dịu dàng kia. Anh đã đọc được cái tựa đề này rồi, Hoài Hâm tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, bảo Điền Sảng tạm tránh sang một bên, "Anh... anh ấy là người quen của em."
Điền Sảng thảng thốt, nhìn sang Úc Thừa, đối phương khẽ gật đầu chào cô nàng trông cực kỳ hiền lành và lịch sự. Trong lòng Điền Sảng bất chợt hiện lên vô số suy đoán, nhưng cô nàng vẫn phải cố gắng ghìm lại cơn tò mò đang dâng cao, nhanh nhẹn lánh sang một bên.
Lúc nãy Điền Sảng cũng chỉ đặt sách lên bàn chứ không có đưa thẳng cho Úc Thừa, Hoài Hâm vẫn ngoan cố đưa tay che kín trang bìa lại, mỉm cười chột dạ, "Anh, sao anh lại đến đây?"
Úc Thừa nhếch môi, chống hai tay lên mặt bàn, chậm rãi khom người xuống, rút ngắn khoảng cách giữa đôi bên, để tầm mắt của mình ngang với cô, "Hình như em bé không hoan nghênh anh thì phải."
"..."
"Anh hơi đau lòng đấy."
Miệng thì bảo đau lòng, nhưng đôi mắt hoa đào kia lại khẽ cong cong, đuôi mắt hơi nhướng lên trông vô cùng quyến rũ.
Hoài Hâm cầm lòng không đặng liếm nhẹ khoé môi, biết nhà sách đông người phức tạp, cô ghìm xuống ý định nhào tới hôn anh, mím chặt môi, lúng túng nhỏ giọng, "... Làm gì có."
Hoài Hâm thật sự không ngờ anh sẽ đến, cũng không ngờ bút danh mà mình cố giấu bao lâu nay cuối cũng cũng bị bại lộ. Trống ngực đập thình thịch, tâm trạng của cô vô cùng phức tạp.
Hoài Hâm luôn trốn tránh như đà điểu, không muốn để anh đọc được tác phẩm của mình, nhưng cô cũng không hẳn là hoàn toàn phản đối chuyện này. Bởi vì, khi viết quyển sách này, cô đã dồn hết tâm huyết của mình vào đó. Nếu Úc Thừa đọc hết, anh có thể sẽ hiểu rõ hơn về thế giới tinh thần của cô, bởi vì có những chuyện chỉ có thể thể hiện qua những con chữ.
Nghĩ thế, cô lại có hơi mong chờ, nhưng chợt nhớ đến những phân cảnh à ơi mạnh bạo trong truyện, Hoài Hâm lại bắt đầu thấy "rén".
Có trời mới biết cô đã viết gì trong đó.
Chỉ cần Úc Thừa giở ra, chương đầu tiên chính là... khụ khụ khụ.
Úc Thừa điềm nhiên nhìn cô chăm chú, tuy anh rất lịch sự không chạm vào quyển sách ấy, nhưng Hoài Hâm vẫn thấy xấu hổ muốn độn thổ.
Xung quanh còn vài nhân viên, cô đứng dậy thu dọn đồ đạc, đảo mắt một vòng rồi nói với anh, "Ờm, hoạt động ký tặng sắp kết thúc rồi, em cũng chuẩn bị về đây, cùng về nhé."
Úc Thừa ngó lơ giọng điệu khách sáo nghiêm túc của cô nhóc, bởi vì vành tai ửng đỏ thấp thoáng dưới mái tóc đen dài của cô đã tố cáo tất cả.
Úc Thừa cười mỉm, đứng dậy, "Được."
Đúng lúc này, Điền Sảng từ phía sau xông tới, ánh mắt đảo một vòng từ Hoài Hâm đến Úc Thừa, cô nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ giúp Hoài Hâm gom mấy quyển sách lại, bày ra vẻ mặt "Chị hiểu cả rồi", sau đó cất giọng vô cùng săn sóc, "Chỗ này cứ giao lại cho chị, em cứ về đi."
Hoài Hâm húng hắng một tiếng, giẫy giụa một lúc, cũng không thèm ra vẻ nữa, nhanh chóng đi theo Úc Thừa.
Nơi này vẫn còn một vài nhà báo được mời tới vẫn chưa rời đi, Hoài Hâm và Úc Thừa giữ một khoảng cách, một trước một sau đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Hôm nay Úc Thừa lái một chiếc Bentley trắng, anh mở cửa ghế lái phụ giúp cô, rồi lại thắt dây an toàn cho cô.
Khi họ đến gần nhau, nụ hôn xuất hiện vô cùng tự nhiên, Úc Thừa cụp mắt, đỡ lấy má cô, lại hôn thêm một cái, dịu dàng mút mát cánh môi của Hoài Hâm. Mãi một lúc lâu sau, anh mới cất giọng khàn khàn.
"Tối qua không có em ở bên cạnh, anh thấy nhớ em nên đã đến đây."
Trong khoang xe chật hẹp và tối tăm, chất giọng êm tai của người đàn ông giống như cơn sóng biển ập tới. Anh đang giải thích lý do mình đến đây, không phải vì muốn theo dõi hay trêu chọc bí mật của cô. Hàng mi Hoài Hâm khẽ run lên, trái tim như hoá thành một hồ nước. Cô nhấc tay ôm choàng lấy cổ Úc Thừa, nhắm mắt lại chìm đắm trong nụ hôn của anh.
Chỉ mới xa nhau hai ngày mà thôi, thế nhưng, "Anh ơi, em cũng nhớ anh lắm."
Chỉ còn vài ngày nữa là đến Giao thừa, Úc Thừa vẫn luôn bận rộn xử lý chuyện trong tập đoàn, cũng là để có thể yên tâm đón Tết với Hoài Hâm. Kế hoạch ban đầu vốn định để Hoài Hâm đưa ba người Hoài Diệu Khánh sang Hong Kong ăn Tết, nhưng bây giờ anh đã về Bắc Kinh, thế nên hai người đã bàn với nhau sẽ về nhà ăn một bữa đoàn viên đón tết ông Táo.
Hôm nay trong nhà vô cùng náo nhiệt.
Vừa nghe Úc Thừa sắp về thăm nhà, bà Triệu Viện Thanh vội vàng mời một đầu bếp đến giúp sức, nấu một bàn đồ ăn. Vì Hoài Diệu Khánh phải ăn uống thanh đạm nên ông có thực đơn riêng, những người khác lại được thưởng thức một bàn ăn phong phú vừa đẹp mắt vừa ngon miệng. Nếu Hoài Hâm không kịp về ngăn cản, có lẽ bà còn phải nấu thêm vài món nữa.
Hoài Hâm và Úc Thừa ngỏ ý muốn giúp một tay, nhưng bà không cho, còn dặn Hoài Hâm đưa Úc Thừa tham quan trong nhà. Đây đúng là lần đầu tiên anh đến chơi nhà, Triệu Triệt thân thiết bắt chuyện với anh, vừa mở miệng đã gọi "Anh rể" ngọt sớt, sau đó cậu nán lại phòng bếp giúp người làm bày biện bát đũa.
Hoài Hâm kéo tay Úc Thừa đi thẳng vào trong phòng ngủ của mình. Sau khi tiếng nói chuyện bên ngoài bị ngăn cách sau cánh cửa, anh thong thả cất giọng, cười tủm tỉm, "Em trai của em đáng yêu thật."
Hoài Hâm biết anh đang ám chỉ điều gì, cô mím môi lườm yêu anh một cái, khoé môi chưa kịp cong lên, bàn tay đã bị người đàn ông nắm chặt. Mười ngón tay đan vào nhau, cơn tê dại lan toả khắp cõi lòng. Đôi mắt Úc Thừa cong cong, anh nhích lại gần nhìn cô, "Không đưa anh đi tham quan một vòng sao?"
Phòng ngủ của cô được trang trí theo concept công chúa, khắp phòng đều là đồ trang trí màu tím nhạt, ngay cả giá sách cũng được sơn màu tím theo các sắc độ khác nhau.
Úc Thừa khẽ cất bước, thích thú nhìn những quyển sách đặt trên giá sách.
Hoài Hâm cũng đi theo anh, lúc nhìn lướt qua một chỗ nào đó, đôi mắt cô hơi sáng lên, "Ôi, đây là album ảnh hồi bé của em này."
Có một thời gian ông Hoài Diệu Khánh rất thích chụp ảnh, tuy gia đình bọn họ không thường xuyên ra ngoài chơi, nhưng lần nào ông cũng đều sẽ chụp ảnh lưu niệm.
Nghe thấy thế, Úc Thừa bèn rút quyển album dày cộm từ trên kệ sách xuống.
Anh không lật từ trang đầu mà lại bắt đầu từ trang cuối, đập vào mắt anh chính là tấm ảnh Hoài Hâm chụp cùng Triệu Triệt trên đỉnh Hương Sơn.
Dưới bóng cây rợp lá vàng, bầu trời trong xanh, đôi mắt trong veo của cô thiếu nữ vẫn còn hơi e ấp, nhưng vẫn toát lên vẻ ngây thơ, thuần khiết. Cô mặc một chiếc váy hoa nhí dài, vòng eo thon nhỏ, nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía ống kính. Còn cậu em trai mười ba tuổi cầm một cây súng bắn bong bóng trên tay, thích thú nghịch ngợm.
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua đám bong bóng to to nhỏ nhỏ lơ lửng trên không trung, tạo nên muôn vàn sắc màu rực rỡ. Bức ảnh đã lưu lại khung cảnh đầy mơ mộng này.
Úc Thừa cụp mắt nhìn tấm ảnh, rồi lại ngước mắt lên, rướn môi cười, "Em bé nhà mình xinh xắn quá."
Anh đứng rất gần, ánh mắt nhìn cô quá đỗi chăm chú. Trái tim Hoài Hâm nhảy vọt lên, bờ môi mấp máy không thành tiếng. Cô dắt Úc Thừa ra ngoài ban công hóng gió một lát, sau đó lại quay vào phòng.
Đầu giường bên cạnh tủ quần áo có đặt một khung hình, là ảnh nghệ thuật mà Hoài Hâm đã từng chụp trong một lần nào đó. Khi nãy Úc Thừa đã loáng thoáng nhìn thấy, anh đi thẳng sang đó, cúi người ngắm nghía kỹ càng hơn.
Trong tấm ảnh, cô gái mặc một chiếc váy hai dây gợi cảm nằm trên ghế dài, suối tóc đen mượt được búi lên hời hợt, bắp chân nhỏ nhắn xinh xắn hơi vểnh lên giữa không trung. Cô đưa tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn thẳng vào ống kính mỉm cười ngọt ngào. Môi đỏ như son, răng trắng như sứ, thần thái chuyên nghiệp đầy cuốn hút.
Bụng ngón tay Úc Thừa nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt kính khung hình một hồi lâu.
Đôi con ngươi của người đàn ông hơi sẫm lại, nhưng anh vẫn không nói gì. Qua một lát, ánh mắt anh lại hướng về một khung ảnh chân dung khác trên đầu giường - Cô mặc sườn xám tựa mình bên khung cửa sổ, cầm quạt khẽ phẩy, dáng người thướt tha, phong thái yểu điệu, vẽ lên một khung cảnh khiến người ta mơ màng.
Một thoáng sau, Úc Thừa cất giọng hỏi, "Thợ chụp hình là nam hay nữ?"
Giọng điệu tuy ôn hoà, nhưng âm sắc lại hơi trầm thấp. Hoài Hâm hấp háy đôi mắt, thật thà đáp, "Nam ạ."
Tuy người đó là gay, cũng là bạn thân của cô, đã từng hợp tác với nhau rất nhiều lần, quan hệ rất thân thiết...
Hoài Hâm chưa kịp giải thích đã nghe tiếng bà Triệu Viện Thanh gọi mọi người xuống nhà ăn cơm. Hai người nhìn nhau, Úc Thừa nắm tay cô, cười nói, "Xuống lầu trước đã."
Lần trước gặp nhau ở bệnh viện, bà Triệu Viện Thanh có rất nhiều chuyện muốn hỏi Úc Thừa nhưng lại bị ông Hoài Diệu Khánh ngăn cản. Bà nhịn đến tận bữa cơm hôm nay mới có cơ hội trút hết nỗi lòng.
Có lẽ đã được Hoài Diệu Khánh "duyệt" qua nên mấy câu hỏi của bà cũng rất chừng mực, chỉ toàn hỏi câu bình thường.
Ví dụ như Úc Thừa và Hoài Hâm làm sao lại quen nhau, anh làm nghề gì, tương lai có kế hoạch an cư ở đâu, v.v... Úc Thừa đáp lại từng câu một vô cùng kiên nhẫn, anh nhìn thoáng qua Hoài Hâm, vừa cười vừa nói, "Sau này Hoài Hâm làm việc ở đâu thì con sẽ theo em ấy."
Hoài Hâm ngẩn người, nhưng lúc ăn cơm cô không nói gì, sau bữa ăn mới tìm cơ hội hỏi nhỏ anh, "Anh có thể bứt ra khỏi tập đoàn bên Hong Kong sao?"
Úc Thừa biết cô đang lo lắng chuyện gì, Hong Kong là sân nhà của anh, nếu anh vì cô mà rời đi thì sẽ không xử lý được chuyện của gia tộc. Úc Thừa cưng chiều xoa đầu cô, "Mọi chuyện đều có cách giải quyết, nếu em muốn ở lại Bắc Kinh, anh vẫn có thể nghĩ ra cách để vẹn toàn đôi bên."
Hoài Hâm biết ý anh muốn nói gì. Cách vẹn toàn đôi bên chính là anh sẽ vất vả hơn, bôn ba qua lại giữa hai bên, cô cắn môi, vùi vào lòng Úc Thừa, nũng nịu cọ lên lồng ngực anh.
Cả hai đều im lặng không nói gì.
Bà Triệu Viện Thanh đã nhờ dì giúp việc dọn phòng khách ở tầng ba cho Úc Thừa, cách phòng ngủ chính ở tầng hai một đoạn. Đợi các cụ trong nhà xuống phòng khách xem TV, Hoài Hâm bèn lẻn lên lầu tim anh.
Lúc đi ngang qua phòng của Triệu Triệt, như ma xui quỷ khiến, cô đưa tay gõ cửa.
Đang trong kỳ nghỉ đông, Triệu Triệt say sưa bắn game, Hoài Hâm bước vào, khẽ hắng giọng, "Chị nhờ tí."
Đang chơi game offline nên Triệu Triệt vội bấm dừng lại, bỏ tai nghe xuống, "Gì thế chị?"
Hoài Hâm nhìn cậu đăm đăm hồi lâu, cuối cùng lí nhí như tiếng mũi vo ve.
"Cho chị mượn một bao."
Triệu Triệt bỗng nhướng mày, vẻ mặt vô cùng phức tạp, giống như nghe rất rõ, lại giống như nghe chẳng hiểu gì, "Gì cơ?"
Hoài Hâm, "..."
Khó mở miệng quá.
Ánh mắt Triệu Triệt cực kỳ vô tội, cậu dang tay ra, "Chị à, tuy chị em chúng ta thân thiết, nhưng chị không nói thì em cũng chẳng biết chị muốn gì."
Giọng điệu cậu chàng ẩn ý sâu xa.
Hoài Hâm không cầm lòng được nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, mỉm cười gằn từng chữ một, "Cho chị mượn một bao."
Thằng nhóc này chẳng phải thỏ trắng ngây thơ gì, lần trước đến phòng nó cô đã phát hiện cái gói nho nhỏ màu tím kia. Hoài Hâm vắng nhà đã lâu nên làm sao có sẵn mấy món này. Bây giờ còn lưu lạc tới bước phải tìm em trai để mượn bao, đúng là mất mặt quá đi mà.
Triệu Triệt nhếch môi, trông như đang cố gắng nhịn cười, nói chung là vẻ mặt cậu chàng vô cùng đặc sắc. Lẽ ra không nên tìm thằng nhóc này, huyết áp Hoài Hâm như muốn vọt lên đọt cây, đang định lên tiếng chữa cháy, bỗng thấy Triệu Triệt cúi đầu kéo ngăn kéo ra, "Để em tìm thử."
Ánh mắt Hoài Hâm lướt xuống theo, hơi mất tự nhiên cụp mắt.
Có lẽ hiếm khi được diện kiến vẻ mặt bối rối của chị gái, Triệu Triệt lại ngẩng đầu lên, tò mò hỏi, "Chị, chị xài hả?"
Hoài Hâm nghẹn họng, "Nhảm nhí, không thì ai xài hả?"
"Tối nay sao?"
"Không biết." Cô chỉ định cầm một cái để phòng ngừa, vành tai Hoài Hâm đỏ bừng bừng, làm mặt giận mắng cậu, "Đủ chưa? Mượn đồ thôi mà lằng nhà lằng nhằng."
Triệu Triệt vừa bật cười ha hả vừa cúi đầu tìm đồ trong ngăn kéo, "Được rồi, được rồi, không làm phiền chị với anh rể nữa."
Hoài Hâm trừng mắt đứng chờ, bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ trên hành lang vọng tới, lòng cô chợt thít lại, đi ra ngoài cửa quan sát, bất ngờ chạm phải ánh mắt đen như đầm mực của Úc Thừa.
Triệu Triệt lại không để ý, cùng lúc đó, cậu chàng cũng đã lấy được đồ.
"Em thấy một cái chắc không xi nhê gì với anh rể đâu nhỉ?" Cậu rút ra một lố, âm cuối nâng cao đầy hả hê, "Sáu cái đủ không? Không đủ thì em vẫn còn nữa, cứ lấy đi đừng ngại!"