Buổi chiều, gia đình Phó Tuyển đến rất đúng giờ.
Hoài Hâm biết rõ đối phương đã từng giúp đỡ Úc Thừa trong lúc anh gặp khó khăn, nhưng cô vẫn không thể nào quên được những tổn thương của anh năm xưa. Có lẽ Úc Thừa sẽ không để tâm, nhưng mỗi lần nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay anh là lòng cô lại đau như cắt. Thế nên, thái độ của cô đối với Phan Tuyển cũng khá khách sáo và lạnh nhạt, xem như là thái độ trung lập.
Mọi người đều là người khôn khéo, có nhiều chuyện họ không cần phải vạch trần, cũng chẳng cần phải giải thích, chỉ cần đeo lên một lớp mặt nạ hoàn hảo. Bọn họ đều biết cách nói chuyện khéo léo, vui vẻ tán gẫu trong vườn hoa, bầu không khí cũng có thể xem là hoà thuận.
Sống trong nhà quyền quý khó tìm được chân tình, có thể ngồi lại cùng nhau uống trà chiều hoà hợp thế này cũng là một chuyện không dễ dàng gì.
Mọi người gỡ bỏ hết mọi hiềm khích khi xưa, cùng nhau bắt đầu một trang mới của cuộc đời. Suốt cả buổi chiều, nhà họ Phan chìm trong khung cảnh náo nhiệt, họ hàng xa gần cũng bắt đầu lục tục đến thăm -- Những người này trước đây đều khinh thường Úc Thừa, thế mà bây giờ lại tỏ vẻ nịnh bợ lồ lộ ra mặt, khiến Hoài Hâm cũng được hưởng lây vài câu lấy lòng.
Con người có lúc "lên voi" thì cũng sẽ có lúc "xuống chó", chỉ có những người biết lo xa, đề phòng trước hậu quả mới có thể đứng vững. Úc Thừa và Hoài Hâm đều hiểu rõ đạo lý này.
Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại, bọn họ cũng vui vẻ tiếp đón những người kia.
Sau khi kết thúc bữa tiệc gia đình linh đình, tài xế đưa hai người đến bệnh viện.
Sức khoẻ Phan Tấn Nhạc đã yếu đi nhiều, vẫn phải dưỡng bệnh trường kỳ. Ông mệt mỏi nằm trên giường bệnh, gần như không còn để tâm đến những chuyện bên ngoài.
Trước khi bước vào phòng bệnh, Hoài Hâm vẫn còn hơi căng thẳng. Không phải cô sợ Phan Tấn Nhạc, mà là vì sau khi nghe hết những chuyện đã từng xảy ra, cô cảm thấy tình người trong cái giới này vô cùng phức tạp, cảm thấy may mắn vì mình đã vượt qua được những chuyện đó.
Úc Thừa khẽ vuốt ve bờ vai cô như muốn trấn an, sau đó ôm cô bước vào phòng bệnh.
Phan Tấn Nhạc đang tựa lên đầu giường nhắm mắt dưỡng thần. Khi nhìn thấy Hoài Hâm, ánh mắt ông thoáng thay đổi, nhưng ông vẫn không thể nói chuyện trôi chảy.
Gạt đi quan hệ huyết thống, Úc Thừa thật sự chẳng có gì để nói với ông.
Lần này đưa Hoài Hâm đến đây là muốn cho Phan Tấn Nhạc biết sự lựa chọn của anh. -- Dù cho mọi người nghĩ gì, anh vẫn sẽ chọn cô.
Anh vẫn kiên định chọn cô.
Khi hai người chuẩn bị rời đi, Phan Tấn Nhạc khẽ ho vài tiếng, giọng nói khản đặc chầm chậm vang lên, "A Thừa..."
Úc Thừa quay đầu, hờ hững nhìn ông, không nói không rằng.
Ánh mắt Phan Tấn Nhạc run rẩy dời xuống hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của anh và Hoài Hâm, thở dài lên tiếng, "Chúc hai đứa mãi mãi hạnh phúc, tình cảm bền lâu."
Úc Thừa gật đầu, ôn hoà đáp lại, "Cám ơn bố."
Bọn họn là hai loại người hoàn toàn trái ngược nhau. Đôi bên nhìn nhau giây lát, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại, sau này hẳn sẽ chẳng còn gặp nhau thường xuyên. Phan Tấn Nhạc hơi thất thần, dường như ông có thể nhìn thấy cuộc đời vẻ vang của mình thông qua người con trai này, nơi đáy mắt chợt loé lên chút hy vọng mong manh.
Nhưng đó cũng chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nhân quả báo ứng, không thể quay đầu lại.
Nhìn con trai cùng người mình yêu tay trong tay rời đi, tiếng bước chân dần xa. Lời xin lỗi đầy muộn màng từ chất giọng run run già nua cuối cùng bị cánh cửa phòng bệnh ngăn lại, kết thúc trong sự tiếc nuối vô vàn.
"Xin lỗi, A Thừa."
...
Xung quanh khu Central đều là những toà nhà cao tầng nằm san sát nhau, Vì đang độ cuối tuần nên Úc Thừa đưa Hoài Hâm đi shopping. Hai người vừa đi vừa nghỉ, tâm trạng vô cùng nhẹ nhàng và thoải mái.
Thật ra hai người không có gì muốn mua cả, nhưng những trải nghiệm hẹn hò của những cặp đôi bình thường lại vô cùng quý giá đối với bọn họ. Nếu Hoài Hâm thấy thích bộ đồ nào hoặc món trang sức nào, Úc Thừa sẽ bảo cô mặc thử hoặc đeo thử. Hễ thấy đẹp, anh sẽ phất tay thanh toán ngay lập tức. Đến ngay cả nhân viên bán hàng cũng phải nhìn bọn họ bằng ánh mắt hâm mộ.
Hoài Hâm không phải là người chú trọng vật chất, cũng không cuồng sắm đồ hiệu, nhưng khi được Úc Thừa mua tặng mình, cô vẫn thấy rất vui.
Anh hiểu rõ sở thích và thẩm mỹ của cô, chỉ cần nhìn lướt qua đã có thể nhanh chóng chọn ra một món đồ mà cô yêu thích trong cả vườn hàng rực rỡ muôn màu, hào phóng mua hết toàn bộ cho cô. Chỉ trong thoáng chốc, trên tay Úc Thừa đã đầy ắp những túi mua hàng lớn nhỏ khác nhau. Hoài Hâm thân thiết ôm cánh tay Úc Thừa, kiễng chân hôn lên má anh một cái, dịu dàng nói, "Đủ rồi, nhiều lắm rồi ấy, cám ơn anh của em nhé."
Úc Thừa rướn môi, cúi mắt nhìn cô trìu mến, "Không đi dạo thêm một vòng sao?"
"Không cần đâu." Mấy món đồ hôm nay mua được đã đủ để cô dùng một thời gian dài. Đôi mắt Hoài Hâm sáng bừng lấp lánh, cô nói, "Anh cầm đống túi này cũng mệt rồi, chúng ta đi cất đồ rồi tìm chỗ nào đó ăn nhé."
Úc Thừa thấp giọng đồng ý, "Được."
Hai người vai kề vai bước ra khỏi thang máy, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói trong trẻo của ai đó truyền đến.
"Úc Thừa?"
Hoài Hâm ngước lên, trông thấy một cô gái có gương mặt khá quen.
Cô hơi ngẩn người, vài giây sau mới nhận ra.
-- Đây chính là Tạ Phương Dục, thiên kim nhà họ Tạ.
Chuyện Úc Thừa đính hôn được lan truyền đi một cách nhanh chóng trong giới, nhà họ Tạ hiển nhiên cũng sẽ nghe được tiếng gió. Tuy rằng hôn sự giữa hai nhà thất bại, nhưng dù sao vẫn còn giao tình lâu năm, sẽ không nảy sinh mâu thuẫn gay gắt hoặc là rạn nứt không thể hàn gắn. Hai nhà vẫn duy trì quan hệ hợp tác chặt chẽ dưới một danh nghĩa khác.
Nói thật, Tạ Phương Dục cực kỳ tò mò về Hoài Hâm. Cô nàng thật sự muốn biết, một người đàn ông như Úc Thừa sẽ động lòng với một cô gái như thế nào.
Trong mắt Tạ Phương Dục, Úc Thừa là một người mạnh mẽ, giỏi bày mưu tính kế, có thể nắm chuyện tình cảm trong lòng bàn tay. Thế nên, một khi anh mất kiểm soát lại càng khiến người ta rung động.
Mà khoảnh khắc thoáng qua vừa rồi, khi nhìn thấy sự tương tác giữa hai người bọn họ, chút vấn vương còn sót lại trong lòng Tạ Phương Dục cuối cùng đã biến mất hoàn toàn.
Quả đúng là một cô nhóc, Tạ Phương Dục vẫn còn nhớ lời Úc Thừa nói với cô nàng.
-- Anh nói, "Cô ấy có nụ cười rất xinh, hồn nhiên ngây thơ, tinh tế khéo léo, lại rất tâm lý. Đôi lúc, cô ấy cứ như trẻ con, thích khóc nhè, sợ bóng tối, lại rất thích cáu kỉnh với tôi."
Khi Úc Thừa nhìn về phía Hoài Hâm, nụ cười trên gương mặt anh là thật, sự dịu dàng cùng với tình yêu ánh lên trong đôi mắt anh cũng là thật. Tạ Phương Dục có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Xin hỏi cô là cô Tạ có đúng không ạ?" Đúng lúc này, cô gái đứng bên cạnh anh khẽ chớp hàng mi, chủ động lên tiếng trước.
"Đúng vậy." Tạ Phương Dục không cầm lòng được bèn hỏi, "Sao cô lại biết tôi?"
Hoài Hâm thật thà đáp, "Tôi đã từng xem ảnh của chị."
Tạ Phương Dục giật mình, cô nàng chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy chất giọng mềm mại của Hoài Hâm vang lên, "Từ trước đến nay vẫn không có cơ hội được gặp chị. Thật ra, tôi vẫn luôn muốn nói với chị một lời cảm ơn. Cám ơn chị đã giúp đỡ A Thừa trong khoảng thời gian chúng tôi khó khăn nhất."
Tạ Phương Dục vô cùng ngạc nhiên.
Cô nàng đã từng tưởng tượng ra cảnh gặp mặt giữa mình và cô vợ sắp cưới này của Úc Thừa.
Tạ Phương Dục đã từng đoán rằng cuộc gặp mặt có thể sẽ không mấy êm đềm, dẫu sao thì trên danh nghĩa, cô nàng cũng đã từng đính hôn với Úc Thừa. Cô nàng cũng từng nghĩ cô nhóc là một người kiêu ngạo, có lẽ sẽ xem mình thành tình địch giả tưởng. Song, Tạ Phương Dục hoàn toàn không ngờ đến khả năng Hoài Hâm sẽ nói những lời này với mình.
Đại tiểu thư nhà họ Tạ nổi tiếng là kiêu căng giờ đây cũng phải ngại ngùng, "Tôi chỉ giúp đỡ trong khả năng của mình mà thôi."
Hoài Hâm lắc đầu, chân thành đáp lại, "Chuyện này không hẳn là chuyện nhỏ, nó rất quan trọng với em, cũng rất quan trọng với A Thừa. Chị Tạ, em sẽ mãi mãi ghi nhớ ân tình này của chị."
Nếu không có mối hôn sự giả này, có lẽ sẽ Úc Thừa không thể câu được con cá lớn là Cừu Minh Phàm, gã ta vĩnh viễn sẽ là quả bom hẹn giờ vô cùng rắc rối. Hành động lần này của Tạ Phương Dục chính là dùng danh dự của mình để làm mồi nhử, trở thành một quân cờ của Úc Thừa trong ván cờ này.
Tuy Úc Thừa đã cho cô nàng thù lao tương ứng, nhưng hành động khi ấy của Tạ Phương Dục quả thật là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Đến tận bây giờ, Tạ Phương Dục vẫn không khai ra tình hình thực tế của chuyện đính hôn này với gia đình, có thể xem như là tận tình tận nghĩa với bọn họ.
Từ nãy đến giờ, Úc Thừa chưa từng lên tiếng, vẫn im lặng lắng nghe hai người nói chuyện. Hoài Hâm trộm nghĩ, không biết có phải anh đang cố gắng tránh bị hiểu lầm hay không. Đôi mắt trong veo khẽ liếc sang, cô đưa tay giật nhẹ tay áo của anh, "Anh còn muốn bổ sung thêm gì không?"
Úc Thừa cong cong khoé môi mỉm cười nhìn cô chăm chú, sau đó mới hướng mắt về phía Tạ Phương Dục, gật đầu đáp, "Ý của cô ấy chính là ý của tôi. Thật lòng cám ơn cô rất nhiều."
Tạ Phương Dục ngơ ngác hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, khẽ cười nói với Úc Thừa, "Tôi đã hiểu vì sao anh lại thích cô ấy đến thế rồi."
Tạ Phương Dục lớn lên trong gia đình quyền quý, đã tận mắt chứng kiến biết bao nhiêu vụ đổi chác lợi ích và những màn đấu đá. Cô là thiên kim tiểu thư ngậm thìa vàng, dù có chuyện gì cũng phải giữ vẻ đoan trang, không được phạm sai lầm. Những người trong giới bọn họ, bản chất càng lạnh lùng, cũng càng lý trí và vô tình.
Úc Thừa cũng là người như thế.
Bị cuốn vào vòng xoáy tranh quyền đoạt lợi, anh buộc phải để bản thân lạnh lùng và cứng rắn để đối phó với những thị phi bủa vây. Dần dà, anh cũng bắt đầu trở nên chai sạn trong cuộc tranh đấu ấy.
Nhưng Hoài Hâm lại khác.
Có lẽ hoàn cảnh gia đình của cô không đơn giản như những gia đình bình thường khác, nhưng những trải nghiệm trong quá khứ đã dẫn dắt cô nhóc trở thành một cô nàng lương thiện, hiểu được tình yêu là gì, cũng rất biết cách mang đến ấm áp cho người khác.
Một người đàn ông như Úc Thừa, thế mà Hoài Hâm cũng có thể khiến anh trở nên gần gũi hơn, quý trọng mọi thứ trên đời, không đánh mất bản thân trong quyền thế, cũng không lãng quên chân tình.
Cô có thể sưởi ấm trái tim anh một lần nữa.
Tựa như trong bộ phim điện ảnh kinh điển kia, người kéo Edward đã nói với Kim rằng, "Anh yêu em không phải vì em là ai, mà là vì anh sẽ là người thế nào khi đứng trước mặt em."
-- Trước mặt Hoài Hâm, Úc Thừa luôn là một người đàn ông dịu dàng.
...
Úc Thừa giao hết tất cả túi mua hàng cho tài xế và trợ lý, bảo bọn họ mang lên xe. Hai người thấy nhẹ người hẳn, chọn đại một nhà hàng Tây cao cấp bước vào.
Úc Thừa nhận được một cuộc điện thoại, anh đi sang một bên nghe máy, thế là Hoài Hâm ngồi bên cửa sổ cầm điện thoại lướt Wechat.
Tuy đã qua được một học kỳ thạc sĩ, nhưng quan hệ của Hoài Hâm với các bạn cùng phòng thời đại học vẫn rất thân thiết. Nhóm chat bốn người lúc nào cũng sôi nổi, ngày nào cũng có người lên nhóm gợi chuyện để tám.
Chử Thi Nhiên vừa gửi một đường link vào trong nhóm chat: [Mau xem đi này! Trời má! Sao đẹp trai dữ thần vậy! *thèm* *thèm* *thèm*]
Hoài Hâm cứ tưởng ảnh chụp của một ngôi sao nào đó, nhưng lúc bấm vào lại phát hiện, hoá ra là ảnh HD của anh bạn trai nhà mình.
Đây là một bài báo về buổi toạ đàm cấp cao diễn đàn Kinh tế mà anh được mời tham gia dạo trước, khách mời đều là cây đa cây đề trong giới tài chính và công thương nghiệp, hơn nữa còn có rất nhiều phóng viên truyền thông kinh tế. Thế nên, muốn ảnh chụp ở góc độ nào cũng có hết.
Trong ảnh, Úc Thừa diện một bộ vest đen phẳng phiu với kiểu dáng kinh điển, ung dung ngồi ngay ngắn ở một vị trí gần trung tâm nhất. Hai chân anh vắt chéo, cặp kính gọng bạc trang nhã vắt ngang sống mũi cao thẳng, càng làm tôn lên những đường nét góc cạnh đầy nam tính trên gương mặt.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trái tim Hoài Hâm lại rộn ràng xốn xang. Giữa một rừng khách mời nhưng cô chỉ cần nhìn lướt qua đã có thể nhìn thấy anh, lịch lãm nhưng cũng mang theo một sức hút khó cưỡng.
Chử Thi Nhiên vẫn còn đang kích động hú hét: [Má ơi! Đây là thật sao! Anh ta nằm trong bảng xếp hạng người giàu nhất của Forbes Trung Quốc với khối tài sản khổng lồ sản lên đến hàng trăm tỷ, nhưng chỉ mới ba mươi tuổi thôi!!! Quan trọng là còn đẹp trai điên đảo chúng sanh, đẹp đến độ trái tim mị thùng thùng như trống vang!!!! A a a a a a a a!!]
Chử Thi Nhiên cũng không chỉ rõ là mình đang nói đến ai trong nhóm khách mời này, nhưng Hoài Hâm biết cô bạn cũng giống mình, chỉ nhìn thấy mỗi Úc Thừa mà thôi.
Vừa nhắc đến trai đẹp, Lữ Du và Khương Khả Khiết đồng loạt xuất hiện trong tích tắc.
Khương Khả Khiết: [Thật không?]
Khương Khả Khiết: [Lần nào mình cũng mong chờ vào một nhan sắc bùng nổ khi nghe Chử Chử nói thế, nhưng lúc bấm vào rồi mới phát hiện ra gu thẩm mỹ của hai đứa như trời với đất. *nhe răng*]
Khương Khả Khiết: [Bây giờ mình không dám bấm lung tung nữa.]
Chử Thi Nhiên: [Đệt! Không lừa cậu đâu! Đẹp trai thật đấy! Mình muốn khóc rồi này!!]
Lữ Du: [Mình xem rồi. *khóc*]
Lữ Du: [Đẹp điên hu hu hu hu hu hu.]
Khương Khả Khiết: [!?]
Khương Khả Khiết: [Không thể nào, ngay cả nhỏ Cá cũng khen đẹp ư...]
Chử Thi Nhiên: [Đã nói không lừa cậu rồi mà!!! Người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc đâu!!!]
Vài giây sau.
Khương Khả Khiết: [Đệt!!!! Cực phẩm!!! Tinh hoa của nhân loại!!! Nhan sắc này, dáng người này, cơ bắp này, đôi chân dài này!!!]
Khương Khả Khiết: [@Bé Hâm, Hâm Hâm mau vào xem đi!!! Mẫu đàn ông chín chắn trưởng thành, lưu manh trí thức gu của cậu kìa!!!]
Chử Thi Nhiên: [Nhỏ dãi. *thèm*]
Khương Khả Khiết: [Nhỏ dãi. *thèm* *thèm* *thèm* +1]
Lữ Du: [Nhỏ dãi. *thèm* *thèm* *thèm* + 10086]
Hoài Hâm nhìn tin nhắn liên tục hiện lên trên màn hình, tâm trạng hơi phức tạp.
Hoài Hâm: [Mình có chuyện này, không biết nói ra rồi có bị mấy cậu hội đồng không nữa?]
Lữ Du: [?]
Chử Thi Nhiên: [??]
Khương Khả Khiết: [???]
Hoài Hâm: [Anh ấy là bạn trai của mình đó.]
Tin nhắn thứ hai "Bọn mình sắp kết hôn rồi" chưa kịp gửi đi, khung chat lại nhanh chóng bắn ra tin nhắn mới.
Chử Thi Nhiên: [Ha ha ha, có nằm mơ cũng phải mơ cho đáng vào chứ.]
Chử Thi Nhiên: [Mình muốn lấy anh ấy làm chồng!!!!]
Khương Khả Khiết: [Nói cứ như không biết anh ấy là bạn trai của mình vậy.]
Khương Khả Khiết: [Mình cũng muốn lấy anh ấy làm chồng!!!!!]
Khương Khả Khiết: [Bây giờ anh ấy đang nằm trên giường mình nè!!!]
Lữ Du: [Mình cũng vậy + 10086!!!!]
Hoài Hâm, "..."
Cô lẳng lặng quan sát phía đối diện, người đàn ông điển trai hờ hững tựa vào ghế, hai chân vắt chéo, thỉnh thoảng lên tiếng đáp lại mấy câu. Chất giọng trầm ấm quyến rũ, vài sợi tóc đen loà xoà trước trán, hàng mi vừa dài vừa dày, trông cực kỳ hút mắt.
Hoài Hâm nhân từ quyết định không kích thích ba cô bạn của mình nữa, chờ bọn họ hú hét trong nhóm chat một hồi lâu, đến khi nhóm chat yên tĩnh trở lại, cô mới thủng thẳng nhắc lại: [Ờm...]
Hoài Hâm: [Có một tin muốn báo với mọi người ~]
Chử Thi Nhiên: [Gì thế?]
Hoài Hâm: [Mình sắp kết hôn rồi ~ *thẹn thùng*]
Khương Khả Khiết: [Cậu vẫn còn dính ở đề tài vừa nãy à? Ha ha ha.]
Chử Thi Nhiên: [Nếu cậu nói đàn trai là người top đầu bảng Forbes, mình cũng chẳng thèm ngủ nữa, mình sẽ chiến với cậu một phen. *nhe răng*] beta
Hoài Hâm, "..."
Nói đến thế rồi làm sao người ta nói lại được nữa. :)
Hoài Hâm, [Mình sắp kết hôn thật đấy.]
Hoài Hâm: [Qua Tết sẽ đăng ký kết hôn. *ngại ngùng*]
Chử Thi Nhiên: [Trời đụ! Hoài Hâm, cậu nói thật đó hả???]
Chử Nhiên: [Cậu đang đùa mình đúng không? Mình vừa bật dậy khỏi bồn cầu đấy?!?!]
Trước đây mỗi khi bốn người bọn họ tám chuyện đêm khuya cũng đã từng nói đến chuyện này, đoán xem người kết hôn sớm nhất trong phòng là ai. Dù cuộc thảo luận có kéo dài đến hai giờ sáng vẫn không có kết quả, nhưng mọi người đều nhất trí tán thành Hoài Hâm chắc chắn là người về chót.
Vương Khả Khiết: [????]
Vương Khả Khiết: [Cậu vừa thua trò Thật hay thách đấy à??]
Vương Khả Khiết: [Cậu sắp kết hôn sao??? Ai thế???]
Lữ Du: [Đúng rồi đó a a a a a a! Chẳng thèm nói với tụi mình lời nào!!!]
Hoài Hâm hơi chột dạ -- Về chuyện này thì cô sai thật.
Chuyện tình giữa cô và Úc Thừa khá trắc trở, đến khi xác định quan hệ thì lại xảy ra vô số chuyện, Hoài Hâm vẫn không có cơ hội nói với mấy người bạn về mối quan hệ của hai người. Bây giờ nếu nói ra, có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy rất sốc.
Đang định gửi tin nhắn vào nhóm chat, điện thoại lại rung lên hiện ra tin nhắn mới.
Chử Thi Nhiên: [Đệt! Mình vẫn còn chưa hết sốc đâu đấy!.]
Chử Thi Nhiên: [Cái con nhóc Hoài Hâm này, chuyện lớn thế mà để đến bây giờ mới nói hả!??]
Hoài Hâm: [Mình sai rồi. *khóc* *khóc* *khóc*]
Hoài Hâm: [Chuyện này nói ra dài dòng lắm.]
Chử Thi Nhiên: [Má, có ma mới tin cậu!!!]
Khương Khả Khiết: [Quen bao lâu rồi? *cười mỉm*]
Hoài Hâm: [Chính xác là hơn nửa năm, nhưng tính luôn cả thời gian mập mờ thì phải hơn một năm rồi, hê hê.]
Hoài Hâm: [*Nụ cười ngại ngùng nhưng vẫn lễ phép.jpg*]
"..."
Trong nhóm chat bỗng nhiên im lặng hẳn.
Hoài Hâm định gửi tin nhắn cho ba cô bạn, nhưng khung chat của ba người đều không hẹn mà hiện ra một dòng chữ nhỏ màu xám.
[Tin tức đã được gửi, nhưng đối phương từ chối nhận.]
Hoài Hâm, "..."
Thôi xong rồi.
Đúng lúc này, Úc Thừa cũng vừa kết thúc cuộc gọi. Hoài Hâm nghĩ mấy bà cô này không thể nguôi giận trong giây lát được, thế là cô đặt điện thoại xuống, ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhân viên phục vụ mang rượu vang trắng hảo hạng lên, Hoài Hâm di chuyển sang ghế sofa bên kia, tựa vào lòng Úc Thừa, cong cong đôi mắt chạm ly với anh.
"Anh ơi." Cô nép chặt vào lòng anh, đôi mắt trong veo như hắt ra vài tia sáng lấp lánh, giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào, "Anh đẹp trai quá đi mất."
Úc Thừa rủ mắt, lẳng lặng nở nụ cười.
Anh hơi nghiêng người, chạm nhẹ lên môi cô một cái thật nhanh.
Hơi thở ấm áp và dịu dàng phả nhẹ lên mặt, mang theo cảm giác tê tê buồn buồn. Hoài Hâm vô thức liếm môi, nếm được chút dư vị ngọt ngào của rượu vang trắng. Cô đặt chiếc ly chân cao xuống, vòng tay ôm lấy cổ anh, bẽn lẽn hôn lên khoé môi của anh một cái như một cái đáp lễ nho nhỏ.
Bữa tối diễn ra trong không khí vô cùng lãng mạn và ấm áp, Hoài Hâm uống không ít rượu ngọt, bước chân hơi liêu xiêu. Hai người cùng rời khỏi trung tâm thương mại, tay trong tay tản bộ bên bờ sông.
Ánh sáng màu cam từ ngọn đèn đường phủ xuống, in bóng hình của Hoài Hâm trên đất. Úc Thừa chợt bước đến gần, bóng của anh lập tức chồng lên bóng cô.
Đôi mắt Hoài Hâm sáng lấp lánh, cô khẽ dựa vào anh, hai chiếc bóng lại càng khăng khít hơn.
Cô như vừa phát hiện ra trò mới, nghịch ngợm giẫm lên bóng của hai người một lúc mới thôi. Khi ngước lên, ánh mắt cô va phải ánh mắt dịu dàng đầy sâu lắng của người đàn ông. Hoài Hâm bèn duỗi tay ra, nũng nịu đòi anh ôm.
Đôi mắt đen lay láy của Úc Thừa nhìn xoáy thẳng vào cô, như màn đêm sâu thẳm.
Thoáng sau, anh quay lưng lại, ngồi khuỵ xuống một gối, "Bé lên đi."
Đây là lần đầu tiên anh cõng cô!
Hoài Hâm vội vàng cúi người nằm sấp trên lưng anh, áp mặt lên gáy anh. Vóc dáng một mét sáu mươi lăm của cô cũng trở nên nhỏ nhắn và xinh xắn khi đi trước mặt anh. Anh cõng cô nhẹ như bâng, cánh tay mạnh mẽ rắn chắc, bước chân vững vàng ổn định.
Mùi hương gỗ mát dìu dịu thấm vào lớp vải vóc thoang thoảng truyền đến, Hoài Hâm ôm chặt lấy cổ Úc Thừa, thân thiết dán lên má anh.
Giọng cô mềm mại, như chú cá vàng đang thổi bong bóng nước, "Anh ơi, em có nặng không anh?"
"Không nặng." Tiếng sóng vỗ bờ rì rào, ánh đèn ấm áp kéo bóng của hai người bọn họ thành một vệt dài. Úc Thừa cúi mắt, trìu mến nở nụ cười, "Em nhẹ như bông ấy."