Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 86: Ngoại truyện 2



Hoài Diệu Khánh vừa trải qua một cuộc xạ phẫu dao Gamma, vì cần phải theo dõi sau mổ nên không thể xuất viện ngay được. Nhờ có quan hệ của Úc Thừa nên ông được sắp xếp vào một phòng bệnh VIP tĩnh dưỡng một thời gian.

Sáng hôm sau, vừa ăn sáng xong, Úc Thừa và Hoài Hâm vội vàng sang thăm ông. Lúc đẩy cửa bước vào, trên giường bệnh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có một mình Hoài Diệu Khánh ở trong phòng, lặng lẽ đọc sách.

Đã lâu lắm rồi Úc Thừa không đến, Hoài Hâm giải thích với ông rằng anh bận việc. Hoài Diệu Khánh ngoài mặt thì vui vẻ chấp nhận lý do này, nhưng trong lòng ông lại chẳng mấy an tâm.

Hoài Diệu Khánh đã đọc được một vài tin đồn thất thiệt đang lan truyền trên mạng, trong đó có ảnh chụp của Úc Thừa, ông có thể lờ mờ đoán ra anh đã vướng phải chuyện gì đó khó giải quyết.

Lúc trước, Hoài Diệu Khánh vẫn có một cái nhìn phức tạp đối với mối quan hệ này của hai người. Ông biết con gái mình trưởng thành sớm, đã có thể làm chủ trong chuyện tình cảm của mình, hơn nữa ông cũng rất biết ơn sự giúp đỡ của Úc Thừa. Tuy nhiên, ông lại cảm thấy, một gia tộc phức tạp như nhà họ Phan thật sự không phù hợp với gia đình bình thường như nhà ông.

Gia đình nhà ông tuy giàu có, tuy dư dả tiền bạc, cũng có thể cho con cái một nền giáo dục tốt nhất, nhưng với một gia đình bề thế danh gia vọng tộc thế kia quả thật không phải là nơi mà bọn họ có thể bước vào.

Một nơi chỉ toàn sự lừa lọc, tình người bạc bẽo. Để con gái đến một nơi có niềm tin mong manh nhất để tìm kiếm tình yêu chân thành, ông làm sao có thể yên tâm cho được?

Cha con liền tâm, quãng thời gian trước Hoài Hâm gắng gượng mỉm cười thế nào, ông đều nhìn thấy cả, nhưng chỉ đành giả vờ như không biết gì.

Đến đêm, khi đầu bắt đầu đau lâm râm, ông không còn hơi sức đâu suy nghĩ đến những chuyện khác nữa, chỉ mong sao Úc Thừa có thể bình an trở về.

Bây giờ gặp lại anh, cuối cùng Hoài Diệu Khánh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Ông đóng sầm quyển sách lại, ngồi thẳng người dậy.

Làm xong rồi ông mới nhận ra có vẻ như mình quá kích động, ông mất tự nhiên gãi gãi đầu, "À, ờm... Tiểu Thừa đến rồi hả?"

Hoài Hâm nhận ra vẻ mừng rỡ mà ba mình đã cố gắng che giấu, khoé môi cô không dằn được khẽ cong lên.

"Dạ." Úc Thừa nắm tay Hoài Hâm, đôi môi vẽ lên một nụ cười điềm đạm, "Chú thấy sao rồi ạ?"

Hoài Diệu Khánh hơi khựng lại một chút, "Khoẻ lắm. Chú thấy ca mổ lần này rất có hiệu quả, không hổ danh là chuyên gia do con tìm."

"Thế thì tốt rồi ạ."

Úc Thừa kéo ghế ra để Hoài Hâm ngồi xuống trước, lại đi sang một góc trong phòng lôi một cái ghế không có tựa lưng đến ngồi xuống cạnh cô, rồi giải thích với Hoài Diệu Khánh, "Thưa chú, con thành thật xin lỗi vì khoảng thời gian trước do quá bề bộn công việc nên con không thể đến thăm chú thường xuyên được."

Hoài Diệu Khánh lẳng lặng quan sát từng chi tiết nhỏ nhặt này, ông nhếch môi xua tay, "Ôi, có gì đâu. Thanh niên trẻ như mấy đứa thì công việc vẫn quan trọng nhất."

Úc Thừa mỉm cười, không nói gì.

Thoáng lướt qua rổ táo và dao gọt trái cây đang đặt ở một bên, anh bèn hỏi Hoài Diệu Khánh, "Con gọt táo cho chú nhé?"

Hoài Diệu Khánh hơi ngớ ra, rồi lại lắc đầu, "Cám ơn con, chú không ăn đâu."

Trái lại, Hoài Hâm ngồi bên cạnh lại níu lấy tay áo Úc Thừa, nhõng nhẽo nói, "Em muốn ăn."

Úc Thừa cười, "Anh biết rồi."

Hoài Hâm và Hoài Diệu Khánh thoải mái trò chuyện mấy chuyện vặt vãnh trong nhà với nhau, người đàn ông thì ngồi một bên lẳng lặng gọt táo. Con dao sứ trắng xoay tròn đầy điệu nghệ trên những ngón tay thon dài, vỏ táo màu đỏ rơi xuống một cách nhẹ nhàng, dễ thấy kỹ thuật dùng dao cực kỳ thành thạo.

Chẳng mấy chốc anh đã gọt xong một quả, bên cạnh có đĩa sạch để sẵn, Úc Thừa bèn cắt táo thành từng miếng, lấy tăm ghim vào một miếng, đưa tới tận tay Hoài Hâm.

Hoài Hâm cầm một miếng nhỏ bỏ vào miệng, miếng táo vừa giòn vừa ngọt, tan ngay trong miệng. Gương mặt thanh tú hơi giãn ra, cô lặng lẽ nắm lấy tay Úc Thừa ở dưới giường bệnh, nhẹ nhàng vuốt ve, đan chặt vào nhau.

Hoài Hâm cứ nghĩ ở góc độ này, Hoài Diệu Khánh sẽ không thể nhìn thấy, thế nên khi ông bô vờ hắng giọng, cô cũng không nghĩ nhiều, vẫn vô tư trò chuyện cùng ông.

Úc Thừa bật cười khe khẽ, anh cũng không nói gì, chỉ cúi đầu xuống, nhưng khoé mắt lại hơi nhướng lên.

Hoài Diệu Khánh, "..."

Xà nẹo õng ẹo, thấy mà ghê.

Ông lại hắng giọng thêm một cái, lúc này Hoài Hâm mới để ý, vừa nhiệt tình vuốt ve bàn tay Úc Thừa dưới gầm giường vừa chớp chớp mắt nghi ngờ, "Ba thấy khó chịu ở đâu hả?"

Hoài Diệu Khánh không nhịn được nữa, "Con đi ra ngoài một lúc đi."

Hoài Hâm, "Dạ?"

"Ba có mấy lời muốn nói với Tiểu Thừa."

"..."

"Ơ." Hoài Hâm xoa mũi, liếc ông một cái, rồi lại quay sang nhìn Úc Thừa, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Trông cái vẻ mặt như sợ ông ăn hiếp bạn trai của nó vậy, Hoài Diệu Khánh hít sâu một hơi, thong thả nằm xuống giường. Lúc bấy giờ, Hoài Hâm mới liếm môi đứng dậy, lần khần nói, "Thế con ra ngoài nhé?"

Lúc chuẩn bị ra ngoài cô còn véo nhẹ lên ngón tay Úc Thừa như muốn cổ vũ anh.

Hoài Diệu Khánh đang quan sát con gái, "..."

Sau khi Hoài Hâm đi ra ngoài, trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh hẳn, Úc Thừa ngồi lên chiếc ghế gần với Hoài Diệu Khánh nhất, ôn tồn nói, "Chú có gì muốn nói với con ạ?"

Hoài Diệu Khánh ngần ngừ một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng, "Tiểu Thừa à, thật ra trước đó chú cũng đã lờ mờ đoán được đã xảy ra chuyện gì. Tuy con gái chú không nói gì với chú, nhưng chú vẫn có thể đoán ra được một phần nào đó qua tâm trạng của nó."

Úc Thừa hơi khựng lại vài giây, bờ môi mím chặt, "Con thành thật xin lỗi chú, chuyện này đúng là lỗi ở con."

Hoài Diệu Khánh tựa người lên giường, nhìn thấy rõ vẻ tự trách hiện lên trong mắt anh.

"Chú chỉ muốn hỏi, chuyện nhà con đã được giải quyết hết chưa? Có ảnh hưởng tới con nhiều không?" Hoài Diệu Khánh buông tiếng thở dài, "Con còn trẻ mà đã phải gánh vác trách nhiệm lớn như thế, chắc là vất vả lắm."

Úc Thừa thoáng ngơ ra, mấy đầu ngón tay hơi cuộn lại, anh hạ giọng nói, "Mọi chuyện đều đã được giải quyết cả rồi ạ, chú đừng lo."

"Thế thì tốt rồi."

Trong phòng bệnh lại trở nên im lặng, dường như Hoài Diệu Khánh không có ý định hỏi thêm. Hàng mi Úc Thừa hơi động, anh ngước mắt lên tiếng, "Thưa chú, chuyện của con và Tiểu Hâm..."

"Hai đứa muốn làm gì cũng được." Hoài Diệu Khánh ngắt lời anh, nhẹ nhàng lắc đầu, "Chú sẽ không phản đối."

Từ sáng sớm, ông đã phát hiện ra chiếc nhẫn trên tay Hoài Hâm. Gương mặt phơn phớt hồng của con gái ánh lên nét cười rạng rỡ, chẳng lẽ ông còn không hiểu chuyện gì hay sao.

Hoài Diệu Khánh đã lớn tuổi, cũng không phải là bậc phụ huynh khó tính. Nếu con gái đã có sự lựa chọn của riêng mình, người làm ba như ông cũng không thể ngăn cản.

Huống hồ, ngoại trừ gia thế không tương xứng thì các phương diện còn lại của Úc Thừa đều được coi là rể hiền khó gặp, Hoài Diệu Khánh rất ưng trong lòng. Hơn nữa, trong mấy ngày qua, ông có thể nhìn thấy rõ ràng sự chăm sóc và quan tâm của Úc Thừa đến Hoài Hâm cẩn thận thế nào.

"Tiểu Thừa à, bệnh của chú cũng may là có con giúp đỡ..." Hoài Diệu Khánh nhìn Úc Thừa chăm chú, "Nếu không nhờ có con, chú cũng không biết liệu mình có được bình yên vô sự nằm trên giường dưỡng bệnh giống như bây giờ hay không."

Úc Thừa cúi đầu, "Thưa chú, đây là chuyện con nên làm mà."

Đổ bệnh một lần khiến ông nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, Hoài Diệu Khánh mỉm cười, "Nào có chuyện gì nên làm hay không? Dù có là con cái trong nhà hay người thân trong gia đình cũng chưa chắc có thể làm đến mức này. Con đã giúp đỡ tận tình như thế, thú thật thì trong lòng chú rất biết ơn con."

Ánh nắng mùa đông vô cùng ấm áp, Úc Thừa rủ hàng mi, ánh mắt hơi dao động, anh vẫn không lên tiếng. Nhưng bầu không khí trong phòng bệnh vô cùng yên bình, dù có yên tĩnh cách mấy cũng không khiến người ta cảm thấy mất tự nhiên.

Hai người lặng im ngồi trong chốc lát, ngắm nhìn tầng mây chầm chậm lướt qua phía sau toà nhà cao tầng ở bên ngoài.

"Tiểu Thừa."

"Dạ?"

"Con biết đó, chú cũng chỉ có một đứa con gái thôi."

Hoài Diệu Khánh ngồi thẳng người dậy, ánh mắt lướt qua bên ngoài cửa sổ, "... Thật ra, trong lòng chú vẫn luôn cảm thấy áy náy, bình thường chú đã bỏ bê ít quan tâm đến nó."

Ánh mắt ông cực kỳ điềm tĩnh, mãi một lúc lâu sau ông mới lên tiếng, "Con bé là một đứa nhỏ tinh tế, lại nhạy cảm, sau này đành phải phiền con chăm sóc cho nó rồi."

Lời này của ông xem như đã giao phó Hoài Hâm lại cho anh, ông nói chuyện rất khéo léo. Yết hầu Úc Thừa hơi dịch chuyển, một lúc lâu sau, anh nghiêm túc gật đầu, trịnh trọng đáp, "Chú cứ yên tâm, con xin hứa."

Đúng lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, Hoài Hâm ở bên ngoài không ngồi yên được nữa đã chạy đến gõ cửa. Cái đầu nhỏ nhô vào trong, đôi mắt lanh lợi đảo một vòng, cô lém lỉnh hỏi, "Hai người nói chuyện xong chưa? Nói gì mà lâu thế?"

Hai người nhất loạt nhìn sang, người đàn ông đứng dậy, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên, dịu dàng đáp, "Không có gì hết, lúc nãy chú chỉ quan tâm hỏi anh vài câu thôi."

Hoài Hâm rụt đầu về, "Ồ, thế à."

Sao Hoài Diệu Khánh lại không nhận ra con gái mình đang nghĩ gì?

Hoài Hâm lo ông lấy danh ba vợ để dằn mặt Úc Thừa. Đúng là con gái chỉ biết lo cho người ngoài, Hoài Diệu Khánh tức tối trừng cô, "Được rồi, ba và cậu ấy đã nói xong, con mau vào đây đi."

"Hì hì."

Hoài Hâm hấp háy đôi mắt, vội vàng đẩy cửa bước vào, đi tới đứng bên cạnh Úc Thừa.

Bàn tay nho nhỏ lặng lẽ túm lấy góc áo của người đàn ông, cô mấp máy đôi môi, cất giọng nũng nịu, "À... ba ơi, mẹ nói với con là mẹ với Tiểu Triệt đang trên đường đến thăm ba, hai người đang ở thang máy đấy ạ."

"Ừ."

Hoài Diệu Khánh lườm cô, "Được rồi, con với Tiểu Thừa cũng ở đây với ba cả sáng rồi, hai đứa mau đi ăn trưa đi."

Hoài Hâm dạ một tiếng, ánh mắt lơ đãng lướt qua chiếc nhẫn trên tay, cô ngập ngừng, cuối cùng gom hết dũng khí nhìn về phía ông, "Ba ơi, thật ra..."

"Ba biết cả rồi."

"Dạ?"

"Chuyện của hai đứa, hai đứa cứ quyết định đi." Hoài Diệu Khánh ngửa đầu, ra vẻ bình tĩnh nhìn lên trần nhà, một lúc sau mới lẩm bẩm, "Ba sẽ cố gắng chăm sóc bản thân, dưỡng sức cho tốt."

"..."

"Đến lúc đó mới có thể nở mày nở mặt tham dự hôn lễ của con, có đúng không?"

Đầu ngón tay Hoài Hâm bỗng siết chặt lại, sống mũi cay xè.

Đúng lúc này, bàn tay Úc Thừa phủ sang, ấm áp và đầy mạnh mẽ.

Một lớp sương mù mỏng như phủ xuống trước mắt, Hoài Hâm giấu đi một nửa bên mặt, gượng cười gật đầu, đáp lại đầy vẻ đương nhiên, "Đúng rồi đó, ba biết là được rồi."

"Con nhóc này..." Hoài Diệu Khánh cũng cười theo, không nói thêm nữa.

Lúc Triệu Viện Thanh và Triệu Triệt bước vào phòng bệnh vừa lúc chạm mặt Úc Thừa và Hoài Hâm, hai người đan tay vào nhau, siết thật chặt. Triệu Viện Thanh hơi bất ngờ, lẳng lặng quan sát một vòng, trái lại Triệu Triệt lại nhướng mày, hỏi thẳng thừng, "Chị, anh rể đây hả?"

Hoài Hâm hất cằm, đắc ý đáp, "Đúng rồi đó."

Hai bên giới thiệu đơn giản với nhau, lần đầu tiên Triệu Viện Thanh gặp bạn trai của Úc Thừa nên định kéo Úc Thừa lại hỏi thăm vài câu. Hoài Diệu Khánh thấy thế thì vội vàng ngăn bà lại, "Thời gian còn dài mà."

Triệu Viện Thanh gõ vào đầu, cười đáp, "Đúng đúng, sau này nói sau, sau này nói sau."

Triệu Triệt là người hoạt ngôn, đầu tiên thì khen vài câu "Anh rể đẹp trai quá", "Anh rể tuấn tú phong độ", rồi lại như nhớ đến chuyện gì, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, "Ủa chị..."

Hoài Hâm vừa trông thấy cái nét mặt này của cậu đã lờ mờ cảm thấy có điềm, "Gì?"

Quả nhiên, một giây ngay sau đó, Triệu Triệt nháy mắt hỏi, "Em nhớ tầm tháng Năm, tháng Sáu gì đó, chị có nói bạn trai chị là một đàn anh trong trường cơ mà, hơn nữa chị chỉ quen chơi chơi thôi mà? Chị mới đổi anh khác nữa hả?"

Hoài Hâm, "???"

Này, trước khi mi nói mấy lời này thì phải biết tránh mặt người trong cuộc chứ???

Cô đảo mắt nhìn sang, chạm phải đôi mắt đen láy đang híp lại của Úc Thừa.

"..."

Chiếc Bentley màu trắng chạy ra khỏi bãi đỗ xe tầng hầm của bệnh viện, vững vàng chạy vào đường lớn. Bàn tay người đàn ông với những khớp xương rõ ràng cầm chặt vô lăng, hờ hững đánh lái rẽ cua.

Anh càng bình tĩnh, da đầu Hoài Hâm càng căng lên rần rần.

Cô cố gắng thanh minh, "Em thề là thằng em trai em chỉ nói bậy bạ thôi, không có đàn anh nào cả, từ đầu đến cuối em chỉ có một mình anh thôi!"

"..."

Nói xong, cô lại thấy có gì đó sai sai.

Nghe lời này cứ là lạ ở chỗ nào ấy, giống như mấy lời đám fuck boy hay lấy ra để lý do lý trấu.

"Em... em... Lúc trước tại em thấy hai chúng ta chỉ mới quen nhau chưa được bao lâu..." Hoài Hâm hơi chột dạ, giọng cũng lí nhí, "Em sợ bọn họ hỏi sâu thêm thì em không biết phải trả lời thế nào, nên chỉ tìm đại một cái cớ cho qua chuyện thôi."

Úc Thừa hờ hững liếc nhìn cô, bờ môi khẽ hé, "Thật sao?"

Đúng lúc đang dừng đèn đỏ, Hoài Hâm nịnh nọt lắc lắc tay anh, nũng nịu, "Đương nhiên rồi."

Úc Thừa hơi nhướng đuôi mắt, ánh mắt ẩn ý khó đoán quay đi, không nói gì nữa.

Hoài Hâm cũng không rõ là mình đã dỗ được anh bồ hay chưa, đến khi xe quay về biệt thự ngoại ô, dừng lại trong ga ra, khi cô chuẩn bị mở cửa bước xuống, cổ tay bỗng nhiên bị người nọ túm lấy.

Hoài Hâm khẽ kêu lên, ngay sau đó bị Úc Thừa kéo vào lòng anh. Người đàn ông ôm lấy cô, giọng nói vừa trầm vừa gợi cảm hời hợt vang lên sau tai.

"Lần nào cũng nhắc đến đàn anh, thích trai trẻ đến thế cơ à?"

"Không có mà..." Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng thoáng lướt qua bên tai, cả người Hoài Hâm tê rần.

Ánh mắt mơ màng lướt qua, bắt gặp mấy cái gói nho nhỏ màu tím đặt trong hộp đựng đồ ở giữa, hai vành tai cô đỏ rần lên.

Đồ lưu manh! Dám chuẩn bị mấy thứ này ở trên xe!!!

Ánh nắng ban trưa phủ khắp, bên ngoài biệt thự thưa thớt bóng người, chỉ có hai nhân viên chăm sóc cây cảnh đang miệt mài làm việc ở bên ngoài.

Tuyết rơi từ tối qua vẫn chưa tan hết, chiếc xe màu trắng như hoà tan vào khung cảnh trắng xoá, nhưng nếu quan sát kỹ hơn, vẫn có thể phát hiện ra biên độ dao động của thân xe có chút khác thường.

Tầm một tiếng sau, Úc Thừa ôm Hoài Hâm xuống xe, trên người cô phủ chiếc áo khoác dạ màu xám lông chuột của anh, bắp chân mảnh khảnh đung đưa giữa không trung, mắt cá chân tròn trĩnh xinh đẹp, mấy đầu ngón chân phớt đỏ.

Nhân viên làm vườn ở gần đó nhìn sang, Úc Thừa vẫn điềm nhiên ôm cô bước lên bậc thang, đi vào nhà.

Hoài Hâm giận dỗi cả buổi chiều, cô ngồi lì trong phòng khách xem TV, chẳng thèm đoái hoài đến anh. Không ngờ đến giờ ăn cơm, một mùi hương ngào ngạt từ trong phòng bếp truyền đến, hấp dẫn mời gọi người ta đến gần.

Cái bụng phản chủ reo lên một tiếng, Hoài Hâm nuốt nước miếng, đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng cũng phất cờ đầu hàng với cái bụng của mình.

Hoài Hâm vừa gắp miếng gà chiên coca bỏ vào miệng vừa lẩm bẩm trong lòng.

Cái lão hư đốn này, cũng tài năng lắm ấy chứ.

***

Jeongie:

Cái từ "Trai trẻ" là "vùng cấm" của anh nhà, cứ nhắc tới đi là bé Hâm hưởng trọn. =)))


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv