Câu hỏi của Bành Y Y đã thu hút sự chú ý của nhiều người trên bàn, họ cũng tò mò nhưng chủ yếu là tò mò về mối quan hệ giữa biên kịch và nhà sản xuất. Dù sao thì Hàn Nhân là em gái của anh, luôn có thể biết được một số tin tức hữu ích.
Ý Túy Ông không phải ở rượu (có dụng ý khác), Hàn Nhân cũng đoán ra được nội tâm bát quái của bọn họ, cô mỉm cười, thản nhiên nói: "Ồ, cũng không lâu lắm, chúng tôi quen nhau trước cả khi anh tôi và chị Hạ biết nhau nữa."
Hàn Nhân hàm hồ trả lời, người có trí tưởng tượng phong phú sẽ luôn suy nghĩ lung tung.
Hàn Nhân nói xong bỗng nhiên cảm thấy đùi đau nhói.
Hạ Vãn Tinh nhéo cô.
Hàn Nhân vô thức kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức nhận được ánh mắt sắc bén của người nào đó.
"Hô to gọi nhỏ cái gì? Chú ý một chút." Hàn Tư Thần thấp giọng cảnh cáo cô.
Hàn Nhân ủy khuất bĩu môi, không cam lòng liếc Hạ Vãn Tinh một cái.
Cố ý, chị Hạ không tốt chút nào, làm vậy chính là để cho anh trai giáo huấn cô.
"Xin lỗi, em gái tôi bị chiều hư quen rồi." Hàn Tư Thần nhìn Quách Tấn, "Nếu con bé làm việc gì không tốt, không cần khách khí, nên giáo huấn thì cứ giáo huấn."
Hàn Nhân: .
Có thời gian cô phải đi làm cái xét nghiệm huyết thống mới được, cô nghi ngờ mình là do anh trai nhặt về.
Mấy vị lãnh đạo cùng bàn cười phản bác, "Đâu có, xét về mọi mặt, Hàn tiểu thư rất thích hợp đóng vai nữ thứ hai, nhất định sẽ có thể diễn tốt vai này."
Hàn Tư Thần từ chối cho ý kiến, trầm mặc một lúc rồi vô ý quay sang nhìn người phụ nữ phía đối diện.
Hạ Vãn Tinh vừa thì thầm xong với Hàn Nhân, khi ngước mắt lên, không ngờ thấy anh đang nhìn cô không chớp mắt.
Ánh mắt của anh đầy vẻ suy ngẫm, Hạ Vãn Tinh có chút chống đỡ không nổi.
Nói cô da mặt dày, đôi khi cô có thể chế nhạo bất cứ điều gì, nhưng nơi này nhiều người như vậy, cô thực sự không thể dày nổi.
Hạ Vãn Tinh giả vờ bình tĩnh, loạng choạng, cụp mắt xuống, nhấp một ngụm rượu.
"Tiểu Tinh Tinh, tửu lượng của em không tốt, uống ít thôi." Khâu Cảnh Duyên vừa nói vừa đưa ly nước ấm lại đây "uống nước đi."
Hạ Vãn Tinh khó hiểu liếc nhìn anh.
Khâu Cảnh Duyên lại chơi xấu, anh biết rõ tửu lượng cô không tồi.
Khâu Cảnh Duyên: "Nhận lấy."
Phía trước có rất nhiều người, cô muốn đánh Khâu Cảnh Duyên cũng không có cách nào ra tay..
Hạ Vãn Tinh dư quang liếc nhìn Hàn Tư Thần, thấy anh không bị ảnh hưởng gì cả, trong lòng có chút cứng lại.
Cô đưa tay nhận lấy, cười ngọt ngào với Khâu Cảnh Duyên: "Vẫn là anh đối xử tốt với em."
"Đương nhiên, anh cũng không phải người thường có thể so sánh được." Anh có xu hướng vểnh mũi lên trời.
Hạ Vãn Tinh đưa mắt cảnh cáo anh: Không sai biệt lắm được rồi.
Hàn Nhân ở bên cạnh nhìn không thấy, "Khâu lão sư, chị Hạ không cần anh bận tâm, anh thấy vị trí của tôi ngăn cách hai người cũng bất tiện."
Hàn Nhân đổi cốc nước trước mặt với cốc nước Khâu Cảnh Duyên đưa Hạ Vãn Tinh, sau khi đổi xong đôi mắt tỏ vẻ vô hại cười cười, "Tôi cũng muốn cảm nhận sự quan tâm của Khâu lão sư, cảm ơn Khâu lão sư."
Khâu Cảnh Diên: "..."
Cô nàng một trăm triệu này có chút chướng mắt.
Sau ba tuần rượu, tiệc khai mạc cũng gần kết thúc, hai vị đạo diễn và nhà sản xuất đều uống hơi nhiều, Hàn Tư Thần không uống bao nhiêu, đầu óc rất tỉnh táo, nhưng ánh mắt càng ngày càng tối, nhìn người phụ nữ đối diện.
Hạ Vãn Tinh uống rất nhiều, tửu lượng cũng sẽ không say, nhưng đầu óc vẫn có chút nóng bừng, không được tỉnh táo cho lắm.
Cô phát hiện ra ánh mắt dò xét đó, ngẩng đôi mắt mê ly nhìn qua.
Đôi mắt hoa đào kia tràn ngập sương mù, con ngươi mờ mịt nhìn anh chằm chằm.
Hàn Tư Thần chỉ cảm thấy thần trí bắt đầu không thanh tỉnh, anh hoài nghi chính mình cũng đã say.
Say trong đôi mắt ướt át đó.
Hàn Nhân một giọt rượu cũng không động đến, lay lay cánh tay Hạ Vãn Tinh, hỏi: "Chị Hạ, chị không sao chứ?"
Cô lắc đầu, "Không sao, chị rất tỉnh táo."
Người đàn ông ở phía đối diện khẽ cong miệng khi nghe những lời nói khí thếđó của cô. Hầu hết mọi người đều uống rất nhiều, hai vị đạo diễn và nhà sản xuất cũng say, Khâu Cảnh Duyên cũng uống một ít, trợ lý nhanh chóng đến đưa anh ta đi.
Trên đường trở về khách sạn, Giang Lộ lặng lẽ lái xe, từ gương chiếu hậu liếc nhìn hàng ghế sau, sau đó dư quang liếc nhìn ông chủ đang tựa ở ghế phụ, anh yếu ớt hỏi: "Hàn tổng, có nên dừng lại để mua thuốc giải rượu không?"
Hàn Tư Thần mở mắt ra, hắn quay đầu nhìn lại, tròng mắt đụng phải một đôi mắt hoa đào. Ánh đèn neon sặc sỡ bên ngoài cửa kính xe phản chiếu vào đôi đồng tử sáng ngời của cô, giống như những vì sao vỡ vụn, sáng lấp lánh.
Anh nhìn cô chằm chằm một hồi, nhìn thấy dáng vẻ trầm lặng của cô, liền nhẹ giọng hỏi: "Say à?"
Hạ Vạn Tinh chớp mắt lắc đầu, "Không phải, tôi rất tỉnh."
Anh hơi nhếch khóe miệng rồi quay người lại phân phó Giang Lộ, "Đến hiệu thuốc phía trước."
Không có người nào say rượu sẽ thừa nhận mình say.
Giang Lộ: "Vâng, Hàn tổng."
Người nào đó phía sau duỗi ngón tay ra chọc vào vai anh, quay đầu lại nhìn thấy là Hàn Nhân, anh hơi nhíu mày, mặt không biểu cảm hỏi: "Làm sao vậy?"
Hàn Nhân nhìn thấy phản ứng của anh, không dấu vết bĩu môi. Tại sao lại có sự khác biệt giữa người với người như vậy, nhìn thấy mình bộ dáng chán ghét như vậy.
Mặc dù trong lòng đang phỉ nhổ anh, nhưng cô vẫn khéo léo hỏi: "Anh à, hôm nay anh đưa chị Hạ đi ngoại ô Hoàng Viên sao?"
Hàn Nhân hỏi thẳng: "Anh thích chị Hạ sao?"
Hàn Tư Thần vô thức nhìn Hạ Vãn Tinh, ánh mắt cô có chút ngưng trệ, cô nhìn về phía trước mà không chuyển mắt, như thể cô không nghe thấy cuộc nói chuyện của họ.
"Đừng nhìn chị Hạ, bây giờ chị ấy say rồi." Chắc không hiểu họ đang nói cái gì.
"Tôi không say." Hạ Vãn Tinh đột nhiên phá vỡ sự im lặng, cô quay đầu nhìn về phía Hàn Nhân, có chút sững sờ, sau đó nhìn về phía đôi mắt bình tĩnh và thong dong của Hàn Tư Thần, bình tĩnh nói: "Nếu anh thấy xấu hổ, hai chúng ta có thể nói chuyện riêng."
Hàn Nhân: "..."
Dũng khí của chị Hạ thật đáng khâm phục, cô chỉ có thể ngưỡng mộ.
Giang Lộ hiểu tính khí của Hàn Tư Thần, vốn tưởng rằng anh ta cho dù không tức giận cũng sẽ không vui, không ngờ vị này lại bình tĩnh dặn dò: "Mua một liều thuốc giải rượu lớn, cô ta say không nhẹ."
Giang Lộ: .
Có lẽ ngày mai mặt trời sẽ mọc từ phía tây.
Hạ Vãn Tinh chỉ là hơi nóng nảy, không theo kịp suy nghĩ của cô, lúc đi cùng cô cũng có chút thất thường, nhưng Hàn Nhân lại coi cô như một người say rượu, rồi mua cho cô thuốc giải rượu.
Thật bất lực, cô nhấn mạnh lần thứ N: "Tôi thực sự không say."
"Được được chị không say, chị uống thuốc trước đi." Người say luôn nói mình không say.
Hạ Vãn Tinh từ chối: "Tôi không say không cần uống bất kỳ loại thuốc nào hết, là thuốc sẽ có một phần độc."
Hàn Nhân đảo mắt, đặt bao thuốc vào tay Hạ Vãn Tinh, nói: "Nếu chị không say, vậy thì giúp em đưa thuốc cho anh trai em."
Cô lập tức yếu ớt, "Tôi nghĩ tôi hơi khó chịu và cần phải nghỉ ngơi."
Hạ Vãn Tinh suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh trai em có say không?"
"Có say nha, anh ấy tối nay một mực được mời rượu đã uống rất nhiều rồi." Hàn Nhân có chuyện muốn nói, "Thuốc ở đây, chị có thể đưa đi."
Hạ Vạn Tinh nghi hoặc nghĩ, cô chợt nhớ ra điều gì đó, mang theo túi thuốc lên. Đứng dậy mỉm cười: "Có thể nha."
"Ô chị đứng vững đó." Hàn Nhân nhìn cô xoay người đi ra ngoài, hỏi: "Chị có biết phòng nào không?"
"Biết rõ, phòng ở cuối hành lang, Phòng 807." Giọng cô biến mất ngoài cửa.
Hàn Nhân lo lắng, nhanh chóng bấm điện thoại cho Hàn Tư Thần, đầu bên kia vừa kết nối, cô vội hỏi: "Anh.. anh đang làm gì vậy?"
"Chuẩn bị đi tắm." Hàn Tư Thần không nhịn được hỏi "Có chuyện gì?"
"Không phải em, là chị Hạ." Hàn Nhân nói, "Sau khi em đi tắm thì chị Hạ đã biến mất."
Hàn Nhân cảm thấy chủ ý của mình có chút không tốt.
Đúng như cô dự đoán, người ở đầu dây bên kia lập tức cắt máy.
Hàn Nhân nghe giọng điệu bận rộn từ bên kia, nói thầm:
Này, khẩn trương như vậy, nói họ không có gì, cô đem đầu xuống cho họ đá bóng chơi.
Hàn Nhân lặng lẽ mở cửa ra áp tai vào cần thận lắng nghe động tĩnh ở cuối hành lang.
Hàn Tư Thần vội vàng mặc quần áo vào, vội vàng đi ra ngoài, vừa mở cửa nhìn thấy người phụ nữ đứng ở phòng bên cạnh liền lập tức sửng sốt.
Hạ Vãn Tinh cầm thuốc giải rượu đang giơ tay định gõ cửa, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông từ phòng bên cạnh đi ra, cô cũng hơi ngẩn ra.
"Anh không ở trong phòng này à?" Cô chỉ vào phòng mình đang đứng, nhìn số phòng có chút choáng váng.
Cô rõ ràng đã gõ cửa phòng 807, tại sao lại đứng trước cửa phòng 805?
Hạ Vãn Tinh gõ đầu.
Hàn Tư Thần nhíu mày nhìn cô từ trên xuống dưới, vẫn là chiếc váy dài đến đầu gối cùng chiếc áo sơ mi như bữa tiệc khai máy, một chiếc thắt lưng chiết eo lộ ra vòng eo thon thả, đôi chân dài thẳng tắp ẩn hiện trong làn váy, chỉ lộ một đoạn bắp chân trắng nhỏ nhắn.
Làn da trắng như mỡ đông, như loại bạch ngọc tốt nhất, trắng đến phát sáng.
Anh ngước mắt lên cố ý lờ đi ánh sáng tỏa ra từ mắt cô, trầm giọng hỏi: "Ngay cả phòng của tôi ở đâu cũng không biết mà cô còn dám gõ cửa?"
"Rõ ràng là.. 807." Cô một chút cũng không hề xấu hổ vì suýt gõ nhầm cửa.
Hàn Tư Thần dựa vào cửa, nhìn chằm chằm cô với vẻ trịch thượng, hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì thì không thể tìm anh sao?" Hạ Vãn Tinh nhìn anh, bày ra tư thế đòi nợ, "Hôm nay lúc anh phá giày của tôi, còn coi tôi như tài xế cũng không phải là thái độ này."
Anh bật cười, nghiêng người sang một bên, dựa vào tấm cửa nói, "Vào trong rồi nói chuyện."
Tầng này đều là người của đoàn phim, lắm người bát quái.
Hạ Vãn Tinh đi qua trước mặt anh, không biết là do uống rượu hay vì cái gì khác, chân cô có chút mềm nhũn.
Hàn Tư Thần nhìn xuống bước chân có phần lộn xộn của cô cười nhẹ.
Anh chỉ vào chiếc ghế sô pha trong phòng ra lệnh: "Thành thật ngồi ở đó đi."
Uống nhiều thế này mà còn đi lung tung, thật không khiến người ta bớt lo.
Hạ Vãn Tinh đặt thuốc xuống, cuối cùng mới nhớ ra: "Hàn Nhân lừa tôi, anh căn bản không say."
"Tôi không nói là tôi say."
Cô dùng ánh mắt như thiêu đốt nhìn anh chằm chằm nói, "Nếu như không say, vậy chúng ta nói chuyện riêng tư về câu hỏi mà Hàn Nhân đã hỏi."
Lông mày của Hàn Tư Thần nhảy dựng lên.