Anh quay đầu liếc cô một cái, "Cô cũng thật là biết cách chọn địa điểm hẹn hò."
Hạ Vãn Tinh chỉnh lại chỗ ngồi, khởi động xe, cười rạng rỡ, "Kỳ thực tôi cũng khá kén chọn, nhưng mà tùy anh."
Người đàn ông bên cạnh không nói chuyện, lời này anh không có cách nào trả lời.
Anh im lặng, nhưng điều này không thể ảnh hưởng đến tâm trạng đang rất tốt của Hạ Vãn Tinh, cô từ gương nhìn anh: "Nhưng mà, nếu đối phương là anh.."
Cô còn chưa nói xong, bỗng nhiên bị anh thấp giọng khiển trách: "Cô đang đi đâu vậy? Nhìn đường!" một bàn tay to bỗng nhiên duỗi lại đây, bao quanh tay cô, chặt chẽ cầm lấy.
Lòng bàn tay anh hơi lạnh, trên đầu ngón tay có những vết chai mỏng, xoa lên mu bàn tay cô có cảm giác thô ráp, có chút ngứa ngáy, cô vô thức di chuyển ngón tay đang bị anh nắm giữ.
Các đốt ngón tay dường như cố tình hay vô ý chạm vào lòng bàn tay anh, giống như một chú mèo con nghịch ngợm không ngừng di chuyển.
Bàn tay to của Hàn Tư Thần cứng đờ, nhanh chóng buông ra, vẻ mặt u ám âm trầm nói: "Tôi còn chưa muốn chết với cô!"
Hạ Vãn Tinh liếc nhìn cái gò đất mình suýt đụng trúng qua kính chiếu hậu, trong lòng còn dư âm kinh hãi, nhưng ngoài miệng lại không chịu yếu thế: "Không cầu sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm."
Để che giấu sự hoảng sợ, cô nhanh chóng nói thêm: "Nơi này lộn xộn quá."
Người đàn ông bên cạnh im lặng một lúc, nhàn nhạt nói: "Ở đây từng xảy ra một vụ nổ lớn."
Bàn tay đang nắm tay lái của Hạ Vãn Tinh cứng lại.
"Lão Khuyển, tên thật của cậu ta là Uông Khải. Cậu ấy từng là chiến hữu của tôi. Nhưng cậu ấy đã hy sinh trong trận chiến hơn hai năm trước." Lúc anh nói chuyện cảm xúc không có gì dao động, phảng phất như đang nói lại một chuyện không quan trọng.
Nhưng Hạ Vãn Tinh hiểu.
Anh vừa ngồi đó, vừa hút thuốc vừa uống rượu, rõ ràng là đang mang trong mình một nỗi buồn sâu sắc.
Cô mím môi, liếc nhìn anh qua gương, khẽ hỏi: "Anh ta hy sinh như thế nào?"
"Có một băng đảng trên biên giới phạm pháp, buôn bán thuốc phiện, ma túy, mại dâm, Lão khuyển chuyển đến Thanh Hải để thâm nhập vào nội bộ địch, sau đó vì tôi thu được thông tin sai lầm khiến anh ta hy sinh."
"Anh ta dùng mạng của mình để kết thúc hành động kia."
Anh càng bình tĩnh kể lại chuyện này, lòng cô càng khó chịu tựa như có một cây kim đâm vào.
Hạ Vãn Tinh trầm mặc. Những thứ tình cảm đối với đất nước, trách nhiệm, sứ mệnh, tình bạn vào sinh ra tử đối với cô quá xa vời, cô đột nhiên không biết làm thế nào để an ủi anh.
"Người phụ nữ và đứa trẻ mà cô nhìn thấy lúc trước chính là vợ con của Lão Khuyển." Lời nói không chuẩn bị khiến Hạ Vãn Tinh đình trệ một lúc, cô sững sờ hỏi: "Cái gì?" Hàn Tư Thần quay đầu nhìn cô trong mắt rõ ràng mang theo một tia vui vẻ, "Chính là mẹ con cô bảo Hàn Nhân hỏi tôi."
"Tôi nào có hỏi?" Hạ Vãn Tinh trong tiềm thức phản bác.
"Không có sao?" Hàn Tư Thần hỏi lại, giọng điệu đùa bỡn.
Hạ Vãn Tinh: ".. Tôi chỉ là tò mò."
Cô không thể lúng túng, đó không phải là phong cách của cô.
"Ồ.." Hàn Tư Thần nhìn cô đầy ẩn ý, "Thì ra, ngày đó cô đã nhìn thấy tôi."
Cô dùng ngón tay siết chặt vô lăng hơn, đậu xe vào một góc, bình tĩnh nói: "Thấy được, ai biết quan hệ của hai người là gì, tránh làm phiền.."
"Cô nghĩ tôi là loại người gì?" Anh cắt ngang lời nói của cô. Nhướng mày hỏi, thấy cô không nói chuyện, anh không thể hiểu được: "Không có con ngoài giá thú, không có bạn gái cũ hay những mối quan hệ lộn xộn khác."
Hạ Vãn Tinh thì thào: "Vậy thì ai biết được."
Khóe miệng không tự chủ giương lên, nỗi buồn khi bị gãy gót giày của cô dường như đã bị ném ra ngoài trời.
Chân ga tăng dần, cô vui vẻ lái xe về thành phố.
Thật tuyệt vời, cô lại thắng thêm một ván nữa.
Tác giả có chuyện muốn nói: Hạ Vãn Tinh: Cho nên tôi chỉ là một người lái xe.
Trong bữa tiệc khai mạc, cả đoàn ê-kíp đã bao hết cả hai tầng của khách sạn, hơn 20 bàn, vô cùng náo nhiệt.
Mọi người lúc này đều không nói gì về công việc, cùng nhau tám chuyện trên trời dưới đất.
Bàn của Hạ Vãn Tinh có đầy đủ những người quan trọng trong đoàn phim, đạo diễn, phó đạo diễn, nhà sản xuất, nam nữ chính, nhà sản xuất và nhà đầu tư baba.
Cô cảm thấy những người trong đoàn phim đều là người đã thành tinh, mặc kệ vì lý do gì thì cô cũng đã được mời vào bàn chính.
Cô không chen lấn mà ngồi xuống bên cạnh Hàn Nhân và nữ chính Bành Y Y.
Trên bàn các nhà lãnh đạo cùng bàn nâng ly chúc mừng nhau.
Hàn Nhân nghiêng người nói bên tai Hạ Vãn Tinh, cười mập mờ, thấp giọng hỏi: "Buổi chiều hai người đã làm gì thế? Hẹn hò?"
Không phải là cô đang bát quái về hai bọn họ, nhưng cô rất tò mò về đôi giày của Hạ Vãn Tinh.
Chiều muộn cô còn đang đối kịch bản với hai diễn viên chính thì nhận được điện thoại của Hạ Vãn Tinh, chị ấy muốn cô đem theo một đôi giày xuống chỗ đậu xe, cô còn có chút hoang mang, cho đến khi nhìn thấy đôi giày bị hỏng..
Hàn Nhân đến bây giờ vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nói đến buổi chiều, Hạ Vãn Tinh vô thức ngước mắt lên nhìn người đàn ông đối diện, anh đang trò chuyện với đạo diễn và nhà sản xuất bên cạnh, thỉnh thoảng mỉm cười. Góc nghiêng của anh rất hoàn mỹ, những đường nét uyển chuyển xuống đến chỗ cổ, quả táo nổi bật, vô cùng gợi cảm, quyến rũ.
Hạ Vãn Tinh nhìn anh chằm chằm trong chốc lát.
Cô bắt đầu có suy nghĩ về anh từ khi nào, cô nghĩ, có lẽ phải kể từ lần đầu tiên cô nhìn thấy anh vào đêm đó.
Anh đứng dưới ánh trăng mờ ảo, dựa vào thân cây, thản nhiên nghịch điếu thuốc trong tay.
Ánh mắt thâm thúy u ám, cười mà như không cười, còn có hormone toát ra tại quán Bar kia, tất cả đều làm cho cô nhiệt huyết sôi sục.
Hạ Vãn Tinh nhìn lại một lúc rồi nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, thu lại suy nghĩ, thì thào hỏi lại: "Em nghĩ nhiều rồi."
"Vậy hai người rốt cuộc làm cái gì vậy? Đôi giày còn biến thành như vậy." Hàn Nhân thật sự rất tò mò.
"Ban ngày ban mặt có thể làm được gì." Cô cũng rất muốn làm cái gì đó, nhưng phải có cơ hội nha.
Cô nhấp một ngụm đồ uống, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: "Anh trai em trước đây đến Thanh Hải làm nhiệm vụ?"
"Sao chị biết?" Hàn Nhân kinh ngạc.
"Hôm nay anh ấy đưa chị đến nơi Uông Khải hy sinh."
Hàn Nhân: .
Ngọa tào*! Cô chịu đựng sự kinh ngạc không bạo nói tục, nhưng vẻ mặt của cô nói lên tất cả, miệng mở ra đầy kinh ngạc.
(*: Chửi tục)
Hạ Vãn Tinh cười khẽ: "Có khoa trương như vậy sao? Miệng của em có thể nhét cả một quả trứng luôn rồi."
"Cho em một ngụm rượu để đè lại sự kinh.."
Tay của Hàn Nhân còn chưa chạm vào ly rượu, đột nhiên bị Hạ Vãn Tinh vỗ một cái: "Em không thể uống rượu, cao hứng đến quên rồi?"
Cuối cùng, Hàn Nhân nhấp một ngụm đồ uống có gas, nhìn Hạ Vãn Tinh, tự tin nói: "Em dùng nhân phẩm của em cam đoan, chị đối vói anh em nhất định là một sự tồn tại đặc biệt."
"Sao lại nói vậy?" cô thấp giọng hỏi.
"Chị không biết, ở nhà chúng em không dám nhắc tới lần hành động đó. Đó là cái gai trong tim anh ấy."
Hạ Vãn Tinh trong lòng nhói lên một cái "Anh ấy vì chuyện này mà xuất ngũ?"
Hàn Nhân lắc đầu, "Vốn chính là muốn lui. Đó là nhiệm vụ cuối cùng của anh ấy."
Cô thở dài, "Uông Khải hy sinh là một tai nạn. Đó không phải là lỗi của anh ấy, nhưng thân làm đội trưởng, anh vẫn luôn rất tự trách."
Hàn Nhân nhìn Hạ Vãn Tinh: "Chị Hạ, anh ấy có thể kể với chị, có thể nói rõ rằng chị khác biệt."
Hạ Vãn Tinh nghiêm mặt, "Khác biệt ở chỗ nào? Làm gãy gót giày của chị? Chắc chị là người đầu tiên được hưởng loại đãi ngộ này."
Hàn Nhân không nhịn được cười ra tiếng.
"Hai người đẹp đang nói thầm cái gì vậy?" Giọng nói của Khâu Cảnh Duyên ngắt lời họ, ánh mắt anh đảo quanh giữa Hạ Vãn Tinh và Hàn Nhân.
Hàn Nhân cười nói: "Bí mật nhỏ của phụ nữ, Khâu lão sư vẫn là không nên biết thì tốt hơn."
Bành Y Y ở bên cạnh tò mò: "Biên kịch và cô Hàn đã quen biết nhau từ trước sao?"
Đoàn phim luôn bí mật gọi sau lưng Hàn Nhân là "cô nàng một trăm triệu". Còn Hạ Vãn Tinh được gọi là "chị gái biên kịch". Mặc dù Hạ Vãn Tinh đã sửa lại rất nhiều lần, nhưng họ vẫn không thay đổi cách gọi như vậy, nên cô đành từ bỏ.