Mỗi lần khi Lục Mộ Trầm nói: “Nhiễm Nhiễm, nghe lời” Tống Nhiễm sẽ không thể cứng đầu với anh được nữa.
Anh cởi áo ngoài của cô, bên trong mặc váy ngủ tơ lụa đeo đai.
Cô theo bản năng cong hai chân, đem váy ngủ kéo xuống, muốn che vết thương trên đùi lại.
Nhưng mà, động tác cẩn thận này dừng ở trong mắt Lục Mộ Trầm, vốn là anh không chú ý đến trên đùi, lúc này lại lập tức phát hiện điểm không thích hợp, tay phải dời xuống, giữ chặt làn váy của Tống Nhiễm, hơi dùng lực một chút, liền kéo lên trên.
Tống Nhiễm ‘a’ một tiếng, đang muốn ngăn cản, lại bị một tay của Lục Mộ Trầm giữ lấy tay.
Váy bị xốc lên đến trên đầu gối, hai bên đầu gối đều bị trầy da, lại bị cọ sát, mấy ngày nay bôi thuốc, lại đóng vảy lần nữa, nhưng xung quanh vẫn có chút đỏ lên.
Trừ cái đó ra, đầu gối bên phải còn có một khối vết thương nhỏ màu xanh ứ đọng, nhưng không phải là do đóng phim bị thương, mà là lúc trước nửa đêm cô đi WC, không cẩn thận đụng vào trên ghế.
Tất cả các vết thương đều bị lộ ra, Tống Nhiễm đây là muốn giấu cũng không giấu được.
Lục Mộ Trầm cúi đầu, mi tâm nhăn lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào những vết thương trên đầu gối của Tống Nhiễm.
Anh cái gì cũng không nói, khiến cho lòng Tống Nhiễm lo sợ bất an, khẩn trương gọi anh: “Lục ca ca…..”
Ngón tay Lục Mộ Trầm nhẹ nhàng mà xoa đầu gối của cô, thật lâu sau, rốt cuộc mở miệng, thấp giọng hỏi: “Rất đau đúng không?”
Tống Nhiễm vội lắc đầu: “Không đau!”
Lục Mộ Trầm ngẩng đầu lên, cái gì cũng không nói, nhưng trong ánh mắt bức bách có chút ý tứ hàm súc (suy tư), Tống Nhiễm nhất thời liền sợ hãi, ngoan ngoãn đầu hàng, thành thật khai báo: “Có hơi đau một chút…..”
Lục Mộ Trầm vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, rốt cuộc lại thở dài, mở miệng hỏi: “Có thuốc không?”
“Có.” Tống Nhiễm chỉ bàn trà đối diện: “Trên bàn trà có.”
“Đợi đó, anh bôi thuốc cho em.” Lục Mộ Trầm ôn nhu nói, sờ sờ đầu cô, sau đó liền đứng dậy, đi về phía bàn trà.
Trên bàn lộn xộn, bày rất nhiều đồ vậy này nọ. Thuốc cũng rất nhiều, thuốc cảm mạo dạng bột pha với nước để uống, miếng dán vết thương, băng gạc, bạch dược Vân Nam….. Bốn phía đều lộn xộn.
Ngoại trừ thuốc còn có một ít túi đồ ăn vặt chưa mở, còn có….. một thùng mì gói.
Mì gói là của Tống Nhiễm vừa mới nấu, còn chưa kịp ăn.
Tầm mắt của Lục Mộ Trầm dừng ở trên mặt thùng mì gói, sắc mặt nháy mắt liền trầm xuống, anh hơi cong thắt lưng, duỗi tay, đem nắp mì gói mở lên, hơi nóng của nước sôi tỏa ra bên ngoài.
Tống Nhiễm ngồi trên giường, nhìn thấy Lục Mộ Trầm mở nắp mì ra, trong lòng tức khắc lộp bộp một tiếng. Giây tiếp theo, quả nhiên chỉ thấy Lục Mộ Trầm nặng nề nghiêm mặt ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Tống Nhiễm, bình thường em chính là chăm sóc mình như này sao?”
Tống Nhiễm lập tức nói: “Bình thường em đều có ăn cơm đó, chỉ có bữa này mới…..”
“Tiếp tục lừa gạt anh, Tống Nhiễm, lừa tiếp đi.”
“…..” Âm thanh Lục Mộ Trầm lạnh lẽo đến tột cùng, đáng sợ đến mức Tống Nhiễm nhất thời không dám hé răng, nhấp môi vô cùng đáng thương mà nhìn anh, giọng nói nho nhỏ, nói: “Lục ca ca, em sai rồi….”
Lục Mộ Trầm banh mặt, không nói lời nào.
“Lục ca ca, em thật sự sai rồi.” Thanh âm của Tống Nhiễm to hơn một chút, còn vô cùng nghiêm túc mà nhận sai.
Tống Nhiễm là thật sự chân thành nhận sai, nhưng Lục Mộ Trầm vẫn không đáp lại cô.
Tống Nhiễm sợ nhất là Lục ca ca tức giận, không có cách nào, vì thế liền dùng đòn sát thủ bẹp cái miệng nhỏ, ủy khuất trông mong nhìn Lục Mộ Trầm, nói: “Lục ca ca, em đau chân, anh bôi thuốc cho em đi.”
Lời vừa ra khỏi miệng, chỉ thấy mi tâm Lục Mộ Trầm gắt gao nhăn lại một chút.
Đôi mắt Tống Nhiễm không chớp mắt nhìn anh.
Đợi vài giây, quả nhiên vẫn là Lục Mộ Trầm đầu hàng, nhìn cô một cái, cầm thuốc đi đến.
Tống Nhiễm rất hiểu Lục Mộ Trầm, cho dù anh có tức giận đến đâu, chỉ cần cô làm nũng, anh lập tức sẽ tha thứ cho cô.
Lục Mộ Trầm vừa đi đến đây, mới vừa ngồi vào giường, Tống Nhiễm liền đứng dậy, bổ nhào vào trong lồng ngực anh, hai tay treo trên cổ anh, cười ngọt ngào: “Lục ca ca, anh đừng tức giận, em thề, về sau sẽ không ăn mì gói nữa!”
Lục Mộ Trầm liếc cô một cái, banh mặt không trả lời cô.
“Lục ca ca, đừng tức giận mà.” Tống Nhiệm thuận thế ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh, cúi đầu hôn hai cái lên môi anh, cười khanh khách nhìn anh: “Lục ca ca, không tức giận, nhé?”
Ánh mắt Lục Mộ Trầm nhìn cô sâu sắc trong chốc lát, rốt cuộc vẫn thất bại bởi cô, bất đắc dĩ nói: “Tống Nhiễm, em ăn chắc anh rồi.”
Tống Nhiễm nghe xong, nháy mắt liền cười rộ lên, nâng mặt Lục Mộ Trầm, hôn mạnh một cái lên môi anh, cười tủm tỉm nói: “Lục ca ca tốt nhất.”
Lục Mộ Trầm liếc nhìn cô một cái, vẫn là nhịn không được mà nở nụ cười, nâng tay cưng chiều mà vuốt nhẹ cái mũi của cô, nói: “Ngoan ngoãn ngồi xuống, giúp em bôi thuốc trước.”
“Dạ!” Tống Nhiễm vui vẻ đáp một tiếng, từ trên đùi của Lục Mộ Trầm đi xuống, ngồi ở trên giường, sau đó lại đưa chân lên gác trên đùi Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm cầm thuốc mỡ vừa mới lấy đến, hỏi Tống Nhiễm: “Là thuốc mỡ này sao?”
Tống Nhiễm nhìn, gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Lục Mộ Trầm vặn mở nắp, lo lắng hỏi: “Bôi thuốc này có đau không?”
Tống Nhiễm lắc đầu, nói: “Lúc mới bị thương khi bôi sẽ có hơi nóng rát, hiện tại đã sắp khỏi rồi, không đau nữa.”
Hiện giờ cô chỉ có vết thương ngoài rìa còn có vết hồng hồng, ở giữa đã kết một tầng vảy mỏng, bình thường chỉ cần không đụng tới, cơ bản không thể đụng vào.
Nhưng mặc dù Tống Nhiễm nói không đau, động tác bôi thuốc của Lục Mộ Trầm vẫn vô cùng cẩn thận, bôi một chút liền hỏi Tống Nhiễm một câu ‘có đau không’, vẻ mặt ngưng trọng, đau lòng cực kỳ.
Tống Nhiễm ngoan ngoãn để Lục Mộ Trầm bôi thuốc cho mình, cô nhìn anh, khóe miệng vẫn mang ý cười, trong lòng so với ăn đường mật còn ngọt hơn, âm thanh mềm mại: “Lục ca ca, em cảm thấy bản thân mình như đang nằm mơ.”
“Làm sao vậy?” Lục Mộ Trầm một bên cẩn thận xoa thuốc một bên đáp lời cô.
“Chính là anh đột nhiên xuất hiện ở nơi này nè, một trước chúng ta còn gọi điện thoại, anh cũng không nói cho em biết là anh đến đây.”
Lục Mộ Trầm nghe đến đó, khẽ ‘hừ’ một tiếng, nói: “Anh phải nói trước với em, chỉ sợ em còn muốn dặn những người khác đừng nói cho anh nghe chuyện em bị thương.”
Tống Nhiễm vừa nghe thấy câu chuyện lại bị kéo về đề tài này, trong lòng kêu rên một tiếng, cười gượng nói đùa: “Đâu có, em cũng không phải cố ý lừa anh….”
Lục Mộ Trầm ngẩng đầu, đôi mắt hơi hạ xuống: “Không phải cố ý?”
“……” Tống Nhiễm bị ánh mắt của Lục Mộ Trầm dọa một cái, nhất thời lúng túng, cười haha: “Không phải là cố ý, là có ý vậy thôi.”
Nói xong, lại lần nữa ngồi trên đùi của Lục Mộ Trầm, ôm anh nói: “Lục ca ca, em thật sự nhớ anh muốn chết.”
Lục Mộ Trầm nhẹ câu môi, hỏi: “Phải không? Nhớ lúc nào?”
“Ban ngày nhớ, buổi tối nhớ, nằm mơ cũng nhớ.”
Lục Mộ Trầm ‘hứ’ một tiếng: “Không tin.”
Tống Nhiễm trợn tròn mắt: “Vì cái gì chứ?”
“Rất nhớ anh, mà một ngày chỉ gọi một cuộc điện thoại?”
Tống Nhiễm ngẩn người, lập tức phản ứng kịp, sau đó nhịn không được liền cười: “Lục ca ca, anh còn ghen với công việc của em nữa.”
Lục Mộ Trầm: “……”
Tống Nhiễm cười khanh khách mà chọc chọc mặt Lục Một Trầm, nói: “Lục ca ca, đừng ghen mà, chúng ta còn có cả đời dài như vậy, cũng không vội một hai tháng ở đây đúng không?”
Lục Mộ Trầm nâng mắt nhìn cô.
Tống Nhiễm cười hì hì tiến đến bên môi anh: “Cho anh môi thơm của tiểu mỹ nhân Nhiễm Nhiễm nha, đừng ghen.”
Nói xong, lại lần nữa liền hôn lên.
Cô thử làm theo bộ dáng bình thường Lục Mộ Trầm hôn cô, môi lại ở trên môi anh nhẹ nhàng vuốt ve trằn trọc, thử chủ động vươn đầu lưỡi.
Khi đầu lưỡi mềm mại chạm vào môi Lục Mộ Trầm, cơ bụng của anh căng chặt, giây tiếp theo đã đảo khách thành chủ trực tiếp xoay người một cái, đem Tống Nhiễm áp trên giường.
Môi lưỡi triền miên.
Tống Nhiễm nhanh chóng bị Lục Mộ Trầm hôn đến thở hồng hộc, theo bản năng ôm chặt lấy anh.
Lục Mộ Trầm cắn môi cô, cô đau ‘ai’ một tiếng, nhưng giây tiếp theo lại càng ôm anh chặt hơn.
Hai người hơn một tháng không gặp mặt, hôn môi đã không thể thỏa mãn được nỗi nhớ thương lẫn nhau.
Rất nhanh, chiếc váy hai dây trên người Tống Nhiễm đã trở nên lộn xộn, áo khoác của Lục Mộ Trầm đã bị Tống Nhiễm cởi ra, cúc áo sơ mi cũng đã bị cởi ra vài cái.
Lục Mộ Trầm chôn đầu ở trước ngực cô, Tống Nhiễm bị hôn đến mức hai gò má đỏ lên, cô ngửa đầu, hai tay gắt gao mà nắm lấy tóc của Lục Mộ Trầm, miệng hàm hàm hồ hồ nói: “Lục ca ca….”
Lục Mộ Trầm từ trước ngực Tống Nhiễm ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh có chút đỏ lên, gắt gao ôm lấy Tống Nhiễm, lại lần nữa hôn lên môi cô.
Tống Nhiễm cúi đầu thở gấp, dừng lại.
Không khí trong phòng nhiệt độ càng lúc càng cao, nhiệt độ trên cơ thể của Tống Nhiễm và Lục Mộ Trầm cũng dần dần lên cao, khô nóng vô cùng.
Hai người đắm chìm trong vui sướng của cảm nhận thân thể, hoàn toàn không nghe thấy tiếng vang ở bên ngoài, mãi đến khi ngoài cửa truyền đến một tiếng ‘a’ thét chói tai —–
Cả người Tống Nhiễm và Lục Mộ Trầm đột nhiên chấn động.
Bốn mắt nhìn nhau, trong đầu Tống Nhiễm trống rỗng, trợn tròn đôi mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Mộ Trầm.
Nhưng Lục Mộ Trầm đã phản ứng nhanh, lập tức dùng thân thể của mình che chở Tống Nhiễm chặt chẽ, quay đầu lại, trầm mặt quát một tiếng: “Đi ra ngoài!”
Chị Hồng cùng chị Đường đứng ở cửa, bị một tiếng quát to này của Lục Mộ Trầm dọa sợ đến mức bả vai run lên, lập tức hoàn hồn, hai người đỏ mặt nhanh chóng đóng cửa lại, lui ra ngoài.
Sau khi hai người đi ra ngoài, trong phòng rốt cuộc khôi phục lại yên bình, nhưng mà, bầu không khí vừa rồi lại hoàn toàn không còn nữa.
Tống Nhiễm và Lục Mộ Trầm nhìn nhau một lát, đột nhiên nhịn không được ‘ha ha’ nở nụ cười.
Sắc mặt Lục Mộ Trầm xanh mét: “Em còn cười được hả?”
Tống Nhiễm cười nói: “Em quên mất chị Hồng còn có thẻ phòng.” Cô nói xong, lại nhịn không được cười ha ha, duỗi tay chọc vào ngực của Lục Mộ Trầm, cười hì hì nói: “Sao lại không?”
“…..”
Lục Mộ Trầm nhìn chằm chằm Tống Nhiễm trong chốc lát, rốt cuộc từ trên người cô đứng lên, nói: “Từ từ đi, trên người em còn có vết thương.”
Vừa rồi nhất thời anh không khống chế được, đã quên mất trên người Tống Nhiễm còn bị thương, lúc này bị cắt ngang, cũng đúng lúc phục hồi lại tinh thần.
Tống Nhiễm ôm chăn ngồi xuống, có hơi chút thất vọng, nhỏ giọng nói: “Một ít vết thương nhỏ, cũng không có việc gì.”
Lục Mộ Trầm nâng ngón tay đặt xuống xương sườn của cô: “Gãy xương đó, em gái.”
Tống Nhiễm sửng sốt, nghe thấy tiếng ’em gái’ này của Lục Mộ Trầm, tự nhiên đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Ai…. Ai là em gái anh, đừng gọi loạn.”
Lục Mộ Trầm cười rộ lên, sờ sờ đầu cô, nói: “Phải, là vợ anh.”
Tống Nhiễm giương mắt, ngượng ngùng mà cười với anh một cái.
Lục Mộ Trầm đứng dậy, đi đến trước tủ quần áo, giúp Tống Nhiễm lấy quần áo: “Thay quần áo đi, mang em ra ngoài ăn cơm trước.”
Tống Nhiễm đi ra khỏi chăn, từ trên giường đứng lên, đi đến bên giường, ôm cánh tay của Lục Mộ Trầm, cười hì hì nhìn anh, nói: “Xương cốt em đau.”
Lục Mộ Trầm nhướng mi: “Vừa rồi không phải là không đau hay sao?”
Tống Nhiễm chớp chớp mắt, ngọt ngào mà cười: “Hiện tại lại đau mà.”
Lục Mộ Trầm bất đắc dĩ mà nhìn cô một cái, trong mắt có vài phần sủng nịch, lập tức ôm ngang cô lên, đi đến trước bàn học, đặt cô ở bên trên, sau đó quay về giường lấy quần áo.
Tống Nhiễm thấy anh cầm quần áo trở lại, cười hì hì giang hai cánh tay, “Quả nhiên vẫn là Lục ca ca tốt nhất.”
Lục Mộ Trầm cười, một bên giúp cô cởi váy ngủ ra, vừa nói: “Anh tốt như vậy, em còn cam lòng rời anh đi lâu như vậy.”
Khi nói chuyện, liền cởi váy ngủ của Tống Nhiễm xuống, mặc nội y vào cho cô, ngón tay ấm áp vòng ra phía sau lưng, giúp cô cài móc áo.
Tống Nhiễm ôm cổ anh, nói: “Em cũng không muốn mà, thật ra là em rất không nỡ xa anh, vào khoảng thời gian đó, em nhớ anh nhớ đến mức chỉ hận không thể có cánh để bay về bên cạnh anh.”
Lục Mộ Trầm đem áo lông choàng qua đầu Tống Nhiễm, nhẹ nhàng kéo xuống dưới, tóc của Tống Nhiễm nháy mắt đã rối bời tản ra ở trên mặt. Lục Mộ Trầm duỗi tay ôn nhu vén tóc cô ra sau tai, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái: “Lần này anh có thể ở đây khoảng bảy ngày, bảy ngày sau phải quay về trường học.”
Tống Nhiễm vội gật đầu: “Em biết, Lục ca ca việc học của anh quan trọng hơn, ngàn vạn lần đừng bởi vì em mà chậm trễ, dù sao em ở đây có thể chỉ còn có một tháng nữa là kết thúc, đến lúc đó mỗi ngày chúng ta đều ở cùng nhau.”
Lục Mộ Trầm gật đầu ‘ừ’ một tiếng.
Mặc quần áo, đưa quần cho Tống Nhiễm, nói: “Tự mình mặc quần.”
Tống Nhiễm chớp chớp mắt, “Vì sao chứ?”
Tầm mắt của Lục Mộ Trầm dừng ở trên quần lót nhỏ mà Tống Nhiễm mặc, ánh mắt đột nhiên tối vài phần, giọng nói khô khốc, hắng giọng nói: “Anh sợ anh sẽ cởi nó ra.”
Tống Nhiễm sửng sốt, ngay lập tức đã phản ứng lại, thuận tay cầm lấy một quyển sách ở trên bàn đập vào Lục Mộ Trầm, cười ha ha: “Anh lưu manh.”
Lục Mộ Trầm cười tiếp được sách, sủng nịch nhìn cô, nói: “Ngoan nào, mau mặc vào.”
Tống Nhiễm cong mắt cười với anh, sau đó mới từ trên bàn nhảy xuống, khom người mặc quần.
Nghe giọng nói của Tống Nhiễm, nhìn thấy cô tươi cười vui vẻ, đến giờ phút này, Lục Mộ Trầm mới cảm nhận được trái tim của mình lại lần nữa được ấm áp lấp đầy, vô cùng kiên định hạnh phúc.
Bởi vì những chương trước không biết Đường Hân hơn tuổi Tống Nhiễm nên xưng tôi-cô. Bây giờ biết rồi nên mình sẽ đổi lại nha.