Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Chương 83



Lúc Lục Mộ Trầm gọi video cho Tống Nhiễm, Tống Nhiễm còn nằm trên giường bệnh ở bệnh viện, mặc quần áo của bệnh viện.

Một video được gọi đến, Tống Nhiễm sợ tới mức trong lòng run lên, hô to: “Chị Hồng! Tiểu Hân! Chị Hồng!”

Chị Hồng ở cửa sổ gọi điện thoại, nghe thấy Tống Nhiễm thét chói tai, vội vội vàng vàng cúp điện thoại chạy tới: “Làm sao vậy làm sao vậy?!”

Vẻ mặt Tống Nhiễm đầy kinh hoảng mà chỉ vào di động: “Lục ca ca! Video! Nhanh lên! Đem quần áo của em đưa cho em!”

“Tới tới! Đường Hân cầm áo khoác chạy tới đưa Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm gãy xương còn rất đau, quần áo nửa ngày mặc không xong, cô gấp đến độ trực tiếp đem điện thoại ném cho chị Hồng: “Chị ra bên ngoài bắt máy đi! Cứ nói em đang đóng phim, buổi tối gọi lại cho anh ấy!”

Chị Hồng nhíu nhíu mày, nói: “Em gạt như vậy cũng không phải biện pháp.”

“Trước mặc kệ!” Tống Nhiễm thúc giục nói: “Mau đi, ngàn vạn lần đừng nhắc đến em bị thương!”

Chị Hồng bất đắc dĩ cầm di động đi ra ngoài.

Điện thoại đầu kia, Lục Mộ Trầm đợi nửa ngày, video rốt cuộc cũng chuyển được.

Nhưng mà, còn chưa kịp nói một câu, liền thấy chị Hồng xuất hiện ở màn ảnh, nháy mắt anh không khỏi sửng sốt, ngay sau đó hỏi: “Nhiễm Nhiễm đâu?”

Chị Hồng cười ha hả nói: “Nhiễm Nhiễm cô ấy đóng phim, nói trễ chút sẽ gọi lại cho cậu.”

Lục Mộ Trầm ‘ Ừ ’ một tiếng, nháy mắt tâm tình có chút mất mát, nhưng cũng khó mà nói cái gì, vì thế gật đầu, nói: “Thế à, trễ chút tôi sẽ gọi lại cho em ấy.”

“Ai, được.”

Lục Mộ Trầm cúp video, Phó Tranh bưng đồ ăn từ trong phòng bếp ra tới, rất kiêu ngạo mà nói: “Anh, chờ lát nữa nếm thử tay nghề Tương Tương đi, đặc biệt ngon!”

Lục Mộ Trầm liếc anh một cái, nghĩ thầm: Nhiễm Nhiễm nhà anh nấu ăn còn ăn ngon hơn.

……

Chu Tương Tương cùng Phó Tranh trong phòng bếp bận việc nửa ngày, làm hai món ăn mặn, hai món ăn chay, một món súp thịt viên cà chua.

Đồ ăn đều được chuẩn bị xong, Chu Tương Tương còn ở trong phòng bếp thu dọn, Phó Tranh ở bên ngoài lớn tiếng kêu: “Vợ không vội! Mau tới ăn cơm!”

“Tới đây.” Chu Tương Tương thu dọn đơn giản phòng bếp, đi ra ngồi ở ghế trên, cười nói: “Anh họ anh nếm thử tay nghề của em đi, có khả năng sẽ làm không ngon bằng chị họ, đừng ghét bỏ nha.”

Lục Mộ Trầm khẽ cười: “Anh mới vừa ăn qua, ăn rất ngon.”

Phó Tranh ở bên cạnh vừa nghe, kiêu ngạo mà hất hất cằm, nói: “Em liền nói tay nghề vợ em tốt mà.” Chu Tương Tương ngượng ngùng, ở phía dưới bàn lặng lẽ đá chân anh một cái.

Phó Tranh nghiêng đầu nhìn cô, bị Chu Tương Tương trừng mắt liếc một cái, ngoan ngoãn không hé răng.

Nhưng mà, hai người này liếc mắt đưa tình không để Lục Mộ Trầm trong mắt, trong lòng buồn chán vô cùng, anh không khỏi nghĩ: Đã bao nhiêu lâu rồi không gặp Nhiễm Nhiễm nhà anh?

Một bữa cơm, Phó Tranh chỉ lo gắp đồ ăn cho Chu Tương Tương: “Vợ, em đừng luôn ăn rau, ăn nhiều thịt một chút đi, như vậy gầy quá.”

“Thịt viên ăn rất ngon, ăn nhiều một chút.”

“Đừng nhúc nhích, anh lấy cho em.”

Lục Mộ Trầm: “ …… ”

Đêm nay Lục Mộ Trầm ăn một bụng cẩu lương, trong lòng đặc biệt không thoải mái, chờ tiễn Phó Tranh cùng Chu Tương Tương đi về, về nhà việc đầu tiên chính là mua vé máy bay.

Gần một tháng không gặp mặt, thật sự chịu không nổi.

……

Tống Nhiễm sợ Lục ca ca phát hiện khi gọi video ở bệnh viện, vì thế trưa hôm đó liền làm thủ tục xuất viện, trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Vốn dĩ cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng gì, lúc ấy rất đau, tĩnh dưỡng mấy ngày nay đã khá hơn nhiều.

Sau khi trở về khách sạn, liền gọi điện thoại cho đạo diễn, nói chính mình có thể trở lại làm việc bất cứ lúc nào.



Đạo diễn nghe xong cảm động, nói: “Cô yên tâm ở lại nghỉ ngơi nhiều mấy ngày, đến lúc đó chúng ta diễn nhẹ nhàng, chờ khi nào khôi phục lại như cũ, chúng ta sẽ quay tiếp cảnh hành động.”

Tống Nhiễm cười, nói: “Đều nghe ngài.”

Buổi tối, rửa mặt xong trở lại trên giường, Tống Nhiễm liền gọi video trò chuyện với Lục Mộ Trầm.

Lục Mộ Trầm mới vừa tắm rửa xong ra tới, nửa người trên còn nhỏ nước, một bên vừa lau đầu, một bên bắt video.

Video được chuyển Tống Nhiễm liền thấy cơ ngực rắn chắc của Lục Mộ Trầm tức khắc liền che đôi mắt lại đôi mắt cười rộ lên: “Lục ca ca phiền quá, câu dẫn em!”

Lục Mộ Trầm vừa nhìn thấy Tống Nhiễm, tức khắc nhịn không được cười, hỏi cô: “Câu dẫn em?”

Tống Nhiễm che đôi mắt lại tay buông xuống, nhếch miệng cười: “Câu dẫn rồi nha, dáng người Lục ca ca của em dáng người tốt thật.”

Lục Mộ Trầm đem tóc lau hai cái đi đến mép giường, thân thể lười biếng mà nửa dựa vào đầu giường, một chân duỗi thẳng, một chân cong xuống, ý cười trong mắt thật sâu mà nhìn chằm chằm Tống Nhiễm, hỏi cô: “Muốn sao?”

Tống Nhiễm cười ha ha, mặt không tự giác mà đỏ: “Anh phiền quá.”

Lục Mộ Trầm nhướng mày, trong mắt ý cười càng sâu.Tống Nhiễm ngồi thẳng người, chậm rì rì sau một lúc lâu mới đỏ mặt thẹn thùng nói: “Muốn nha.”

Lục Mộ Trầm nhịn không được cười chế nhạo, sau đó mới lại hỏi: “Đại khái khi nào có thể trở về?”

Tống Nhiễm nói: “Nếu nhanh thì cũng phải một tháng rưỡi, quay xong vừa lúc có thể về nhà ăn tết.”

Lục Mộ Trầm ‘ Ừ ’ một tiếng: “Hôm nay Phó Tranh cùng Tương Tương tới nhà.”

Tống Nhiễm cười hỏi: “Tới làm gì?” Sắc mặt Lục Mộ Trầm có chút ai oán, thở dài nói: “Tới đây ân ái.”

Tống Nhiễm ngẩn người, ngay sau đó phản ứng lại, nháy mắt liền nhìn Lục Mộ Trầm với vẻ mặt đồng tình cười: “Lục ca ca đáng thương, chờ em nha rất nhanh sẽ trở về!”

Lục Một Trầm ‘ Ừ ’ một tiếng, thấp giọng nói: “Chờ em.”

Lục Mộ Trầm không nói chuyện mình mua vé máy bay với Tống Nhiễm, tính toán cho cô một kinh hỉ.

Mua vé máy bay hai giờ buổi chiều, buổi sáng đi đến trường xử lý chút chuyện, lại xin nghỉ dài hạn, liền xuất phát đi đến sân bay.

Đi máy bay hơn hai giờ, 5 giờ buổi chiều tới rồi đến phim trường.

Lục Mộ Trầm gọi điện thoại cho Tống Nhiễm, hỏi cô ở đâu, Tống Nhiễm không biết anh tới thuận miệng nói chính mình đang đóng phim, hỏi anh: “Làm sao vậy?”

Lục Mộ Trầm cười một cái, nói: “Tùy tiện hỏi thôi.”

Tống Nhiễm nằm ở trên giường trong khách sạn xem kịch bản, cười hì hì hỏi anh: “Anh đang làm gì đó?”

“Mua chút đồ.” Lục Mò Trầm tìm cửa hàng bán hoa, đang mở mua hoa.

Tống Nhiễm lại hỏi anh: “Mua cái gì đó?”

“Chút đồ, nói em cũng không biết. ”Tống Nhiễm hừ hừ, oán giận anh: “Keo kiệt.”

Lục Mộ Trầm cười, nói: “Trước như vậy đi, anh còn có việc, chút nữa sẽ gọi cho em.”

“Được.”

Lục Mộ Trầm mua một đóa hoa hồng đỏ lớn, trên đường đến phim trường của Tống Nhiễm lại thấy ven đường có bán kẹo đường hồ lô, mua cho Tống Nhiễm hai xâu.

Lục Mộ Trầm biết Tống Nhiễm ở phim trường, hỏi đường một chút, trong chốc lát liền tới nơi.

Nhưng phim trường không phải ai cũng có thể đi vào, Lục Mộ Trầm vừa đến, liền có người hỏi anh: “Tìm ai.”

Lục Mộ Trầm trả lời hắn: “Tìm Tống Nhiễm. ”

Nhân viên công tác kia sửng sốt, ngay sau đó nói: “Tìm chị Nhiễm Nhiễm, chị Nhiễm Nhiễm không có ở đây.”

Người Lục Một Trầm sửng sốt, hỏi hắn: “Cô ấy không phải ở đây đóng phim sao?”



“Chị Nhiễm nhiễm cô ấy….. ” Nhân viên công tác kia vừa muốn nói chuyện Tống Nhiễm bị thương, nhưng đột nhiên lại dừng lại có chút cảnh giác mà đánh giá Lục Mộ Trầm: “Anh là gì của chị Nhiễm Nhiễm?”

Người này vừa dứt lời, đột nhiên một cô gái từ bên trong chạy ra, mặt đầy hưng phấn mà nhìn Lục Mộ Trầm hỏi: “Anh là Lục Mộ Trầm sao?!”

Lục Mộ Trầm hơi giật mình, ngay sau đó gật đầu: “Đúng vậy.”

“Em vừa mới nhìn liền có chút giống, lúc trước chị Nhiễm Nhiễm có cho em xem qua ảnh chụp, anh so với ảnh càng đẹp hơn!” Người nói chuyện là nhà tạo mẫu tóc của đoàn phim Tiểu Muội Muội, phía trước mỗi ngày đều làm tóc cho Tống Nhiễm rất quen thuộc, lúc nói tới bạn trai, Tống Nhiễm rất kiêu ngạo mà đem ảnh chụp của Lục ca ca cho bọn họ xem.

Lục Mộ Trầm lễ phép mà cười một cái, hỏi: “Nhiễm Nhiễm ở bên trong sao?”

Nhà tạo mẫu tóc kia có chút kinh ngạc mà nhìn anh: “Anh không biết sao? Chị Nhiễm nhiễm bị thương mấy ngày nay không tới phim trường.”

Lục Mộ Trầm nghe thấy lời này, cả người cứng đờ, nháy mắt sắc mặt ngưng trọng, vội hỏi: “Bị thương? Tại sao lại bị thương?”

“Lần trước lúc đóng phim Nhiễm Nhiễm không cẩn thận từ trên ngựa ngã xuống, giống như xương sườn bị gãy…… ”

Lục Mộ Trầm nghe thấy Tống Nhiễm từ trên ngựa ngã xuống, trong lòng đột nhiên run lên, lập tức hỏi: “Cô ấy hiện tại ở đâu?!”

“Lúc trước ở bệnh viện, nhưng hình như từ ngày hôm qua trở về khách sạn rồi.”

……

Trên đường đến khách sạn Lục Mộ Trầm vừa lo lắng vừa tức giận lại sốt ruột.

Chuyện lớn như vậy, Tống Nhiễm nha đầu này quả nhiên dám gạt anh!

Thời điểm Lục Mộ Trầm đến khách sạn, Tống Nhiễm ở trong phòng ăn mì gói, kịch bản cô đang nghiên cứu tạm thời có chút thay đổi.

Chị Hồng cùng Đường Hân ra cửa mua chút đồ, lúc chuông cửa vang lên cô tưởng hai người bọn họ đã trở lại, lập tức lên tiếng: “Tới đây!”

Tiếp theo liền từ trên ghế ngồi dậy, đi về phía cửa.

Nhưng mà, cửa phòng vừa mở ra nháy mắt cả người Tống Nhiễm đều ngây dại.

Lục Mộ Trầm ôm một bó hoa lớn đứng ở cửa.

Tống Nhiễm ngớ ngẩn, không thể tin được mà xoa nhẹ hai mắt của mình: “Lục…… Lục ca ca…… Sao anh lại tới đây?”

Sắc mặt Lục Mộ Trầm không tốt, mặt vô cảm mà nhìn cô: “Nếu anh không tới, em còn tính toán giấu anh bao lâu?”

Trong lòng Tống Nhiễm nhảy dựng: “Anh…… Anh đang nói cái gì……”

Ánh mắt Lục Mộ Trầm mãnh liệt “Em còn nói dối với anh?!”

Trong lòng Tống Nhiễm run run, theo bản năng kéo tay Lục Mộ Trầm, thần sắc khẩn trương: “Lục ca ca, em……”

Lục Mộ Trầm đi vào, đem cửa phòng đóng lại, tùy tiện đem bó hoa trong tay ném tới cạnh cửa trên sô pha, quay đầu lại nắm tay Tống Nhiễm, ánh mắt gắt gao nhìn cô, tiếng nói ôn nhu rất nhiều: “Còn đau không?”

Tống Nhiễm vội lắc đầu: “Không đau, không đau Lục ca ca…… ”

Trên đường tới, kỳ thật Lục Mộ Trầm rất muốn phát hỏa, nhưng mà lúc này thật sự thấy cũng chỉ đau lòng, anh sờ sờ mặt cô, tiếng nói có chút khô khốc, nói: “Mới có bao lâu, tại sao lại gầy nhiều như vậy.”

Tống Nhiễm vừa nghe thấy Lục Mộ Trầm nói, đôi mắt bỗng nhiên liền ê ẩm, cô nhịn không được ôm chặt anh, đầu vùi vào trong lòng ngực anh có chút nghẹn ngào mà nói: “Lục ca ca, em rất nhớ anh.”

Lục Mộ Trầm ôn nhu mà vuốt ve cái gáy cô, thấp giọng nói: “Anh cũng rất nhớ em.”

Nói xong, liền hơi hơi buông lỏng cô ra ánh mắt ôn nhu mà nhìn cô “Nhiễm Nhiễm, để anh nhìn xem vết thương của em thế nào.”

Tống Nhiễm vội nói: “Em không có việc gì, Luc ca ca, em……”

“Để anh nhìn xem.” Lục Mộ Trầm không để cô cự tuyệt mà nói, sau đó liền nhẹ nhàng ôm Tống Nhiễm lên, đi đến mép giường.

Tống Nhiễm bị đặt ở trên giường, Lục Mộ Trầm ngồi ở mép giường, duỗi tay cởi bỏ dây áo ngủ của cô.

Kỳ thật chỗ gãy xương rất khó để nhìn thấy, nhưng Tống Nhiễm có mấy vết bầm tím trên người trong lúc đóng phim không cẩn thận đụng vào, trầy da rất rõ ràng, sợ Lục Mộ Trầm thấy đau lòng, tức khắc khẩn trương đè tay anh lại vội la lên: “Lục ca ca, em thật sự không có việc gì…… Chính là chỉ gãy xương mà thôi, gần như không sao cả đều tốt.”

Lục Mộ Trầm giương mắt nhìn cô ánh mắt rất sâu, hồi lâu không cho cự tuyệt, thấp giọng nói: “Nhiễm Nhiễm, nghe lời.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv