*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Kẹo Mạch Nha
Tống Nhiễm nghe thấy Tần Phàm nói muốn lấy máu của Lục Mộ Trầm, theo bản năng ho khan một tiếng.
Tần Phàm ngẩng đầu lên, Tống Nhiễm lập tức đưa mắt ra hiệu cho cậu. Ý tứ rất rõ ràng, là chừa chút mặt mũi cho Lục Mộ Trầm.
Tần Phàm hiểu ý cô, nhưng tâm trạng cậu khó chịu, ghen tị, vì thế hừ một tiếng, giống như nàng dâu nhỏ bị ủy khuất, trợn trắng mắt liếc Tống Nhiễm một cái.
Tống Nhiễm: "..."
Tần Phàm này, trợn trắng mắt với cô là có ý gì???
Bài phát xong, đầu Tống Nhiễm đến cạnh Lục Mộ Trầm, cúi đầu xem bài anh.
Chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng thầm kêu không tốt.
Bài này thực xấu nha.
Tống Nhiễm không muốn Lục Mộ Trầm thua, vì thế bất động thanh sắc (1) duỗi chân, ở dưới bàn, lặng lẽ đá chân Tần Phàm.
(1) Bất động thanh sắc: Tỉnh bơ, không biến sắc
Tần Phàm không bắt bẻ, ai da một tiếng, ngẩng đầu nhíu mày: "Cậu đá tớ làm gì?"
Tống Nhiễm: "..."
Người này... Ăn thuốc nổ (2), thuốc?
(2) Nguyên văn là "ăn tạc" nhưng có chỗ lại dịch là "ăn nổ" nên tớ để là "ăn thuốc nổ".
Tần Phàm hừ một tiếng, nói: "Đừng nghĩ tớ nhường, tớ là người chính trực!"
Tống Nhiễm: "..."
A, người này không chỉ ăn thuốc nổ, thuốc, còn thần kinh không bình thường?
Thật là không cho mặt mũi.
Tống Nhiễm đối với Tần Phàm không có cách nào khác, vì thế lặng lẽ an ủi Lục Mộ Trầm: "Cậu tùy tiện đánh đi, thua cũng không sao."
Nói xong, còn lấy mười tệ từ trong túi ra, yên lặng đặt trước mặt Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm cúi đầu nhìn lướt qua, buồn cười.
Nha đầu này, sợ anh thua đây mà.
Nhưng mà, cảm giác được che chở, thật sự không tồi.
Lục Mộ Trầm tâm trạng tốt, vận may cũng tốt, hơn nữa trình độ đánh bài của anh là siêu thần, hơn mười đánh bài, thế nhưng một lần cũng không thua.
Nhưng thật ra phát ngôn bừa bãi muốn lấy máu Lục Mộ Trầm của Tần Phàm, thua đến nỗi thảm không nỡ nhìn.
Thời điểm túi quần còn một chút tiền lẻ cuối cùng thua sạch, cuối cùng cậu cũng ngẩng đầu, đôi mắt híp lại, nhìn chằm chằm Lục Mộ Trầm, ngữ khí có chút không vui: "Đây là cái cậu gọi là kĩ thuật đánh bài không tốt lắm? Lục Mộ Trầm, cậu không nói."
"Vận may tốt mà thôi, khả năng là Nhiễm Nhiễm vượng (3) tớ." Lục Mộ Trầm nhìn thẳng vào mắt Tần Phàm, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng mà trong giọng nói khiêu khích rất rõ ràng.
(3) Ý Lục ca là Nhiễm tỷ mang đến may mắn cho anh, đại khái là như vậy đó.
Trừ bỏ khiêu khích, còn mang theo vài phần dục vọng chiếm hữu.
Nhiễm Nhiễm vượng tớ.
Lời này, nghe như thế nào cũng thấy ái muội.
Ngay cả Tống Nhiễm cũng kinh hãi.
Quen Lục Mộ Trầm lâu như vậy, đây chính là lần đầu tiên anh gọi cô là "Nhiễm Nhiễm".
Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm...
Trong lòng Tống Nhiễm cảm thấy rất ngọt. Hai chữ này được Lục Mộ Trầm từ trong miệng nói ra, sao lại nghe êm tại như vậy chứ?
Còn nói cô vượng anh?
Không hiểu sao Tống Nhiễm mà nghĩ đến hai chữ "vượng phu", lập tức cảm thấy mình giống như vợ của Lục Mộ Trầm.
Cô vui vẻ đến sắp không xong, nhìn Lục Mộ Trầm bằng ánh mắt lấp lánh như phát ra ánh sáng.
_________________________________________________
Lời nói này của Lục Mộ Trầm thật sự rất ái muội, không hiểu sao giống như là công khai chủ quyền vậy.
Thế cho nên tất cả mọi người ở đây không khỏi tò mò —— hai người này đang nói chuyện yêu đương sao?
Tất cả mọi người mang theo tâm lý nhìn trộm, có mỗi Tần phàm, nhìn cảnh thân mật của Tống Nhiễm và Lục Mộ Trầm, trong lòng vừa tức vừa bực, vừa đắng vừa chát, hàng trăm tư vị hỗn tạp, vô cùng khó chịu.
Cậu không có tâm trạng chơi.
Đột nhiên từ trên ghế đứng lên.
Tống Nhiễm ngẩn người, ngẩng đầu hỏi cậu:"Cậu không đánh?"
Tần Phàm nhìn cô, tiếng cười lạnh trong lòng.
Tức giận đến mức ngực khó chịu, ở lại chỗ này, cậu chính là ngốc tử!
Tâm tình không tốt, lạnh mặt trừng mắt nhìn Tống Nhiễm một cái, cũng không trả lời cô, giây tiếp theo đi ra ngoài.
Tống Nhiễm không thể hiểu được cái trừng mắt cuối cùng của Tần Phàm.
Người này đột nhiên làm sao vậy? Cứ như ăn thuốc nổ vậy.
Cô chọc cậu sao?
Tần Phàm vừa đi, mấy người bạn của cậu cũng đi theo.
Từ Hạo đoạt chỗ, hì hì cười: "Đến đến đến, tớ đến."
Lục Mộ Trầm ngẩng đầu, mặt không biểu cảm mà liếc cậu một cái, sau đó, cũng từ trên ghế đứng lên.
Từ Hạo ngẩng đầu: "Không đánh?"
Lục Mộ Trầm "ừ" một tiếng, ngay sau đó cũng xoay người đi ra ngoài.
Đi trước, ánh mắt thật sâu mà nhìn Tống Nhiễm một cái.
Tống Nhiễm thấy Lục Mộ Trầm đi, lập tức từ trên ghế đứng lên.
Chạy đến bàn bên cạnh, chào hỏi với Lưu Linh, sau đó liền chạy ra bên ngoài.
Nhưng mà, thời điểm chạy đến, Lục Mộ Trầm đã không còn nữa.
Tống Nhiễm đứng ở cửa phòng chơi bài, nhất thời có chút ngốc.
Nhìn trái nhìn phải một vòng, không thấy bóng dáng của Lục Mộ Trầm đâu, không vui vẻ mà nói thầm một câu: "Chân dài quá không biết mệt sao (4), đi nhanh như vậy làm cái gì?"
(4) Gốc là "Chân dài quá không dậy nổi" trẫm chịu thôi nên để như trên, ái phi nào biết thì chỉ cho trẫm nhé! Cảm ơn trước nhé!
Nào biết vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Ừ, chân khá là dài, như thế nào, cậu có ý kiến sao?"
Mắt Tống Nhiễm sáng lên, quay đầu lại cầm tay Lục Mộ Trầm, cười sáng lạn: "Cậu đi đâu vậy?"
Lục Mộ Trầm nhướng mày, giơ tay chỉ phía nhà vệ sinh nam.
Tống Nhiễm ngẩng đầu nhìn, lập tức liền đã hiểu, cười hì hì nói: "Tớ còn tưởng rằng cậu đi đâu."
Nói xong, lại nhìn Lục Mộ Trầm nói: "Bọn mình đi ra bên ngoài một chút đi."
Lục Mộ Trầm không phản đối, nghe vậy, đi ra ngoài trước.
Tay để trong túi quần, bóng lưng rất cao rất tuấn tú.
Tống Nhiễm vui vẻ mà theo sau.
Bên ngoài khách sạn có một con đường nhỏ yên tĩnh, hai bên đường từng hàng cây tươi tốt.
Trên cây treo một chiếc bát nhỏ chiếc đèn lồng màu đỏ, ánh sáng cam hồng chiếu sáng đường nhỏ, bóng đêm phá lệ đẹp.
Tống Nhiễm sóng vai tản bộ cùng Lục Mộ Trầm.
Tâm trạng Tống Nhiễm rất tốt, nghiêng đầu, cười khanh khách nhìn Lục Mộ Trầm: "Không phải là cậu nói thứ hai mới về sao? Sao hôm nay đã về rồi?"
Mặt Lục Mộ Trầm trầm xuống, không trả lời.
Nghĩ thầm, còn không biết xấu hổ hỏi?
"Cậu làm sao vậy? Không vui sao?" Tống Nhiễm thấy mặt Lục Mộ Trầm trầm xuống, vội hỏi.
Lục Mộ Trầm nhìn cô, sau một lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng, hỏi: "Điện thoại cậu đâu?"
"Điện thoại? Điện thoại ở đây." Tống Nhiễm vừa nói, vừa mở balo ra.
"Nhìn đi, ở đây." Vừa nói, vừa lấy điện thoại từ trong balo ra.
Nói xong, thuận tay mở màn hình.
Trên màn hình xuất hiện một tin nhắn chưa đọc.
Tống Nhiễm ngây người, theo bản năng xem địa điểm.
Sau đó, liền thấy tin nhắn chiều nay Lục Mộ Trầm gửi cho cô.
Anh hỏi cô: Đang làm gì?
Tống Nhiễm nhìn chằm chằm tin nhắn kia, trố mắt một lúc lâu.
Sau đó, mới ngẩng đầu: "Cậu... Cậu gửi tin nhắn cho tớ khi nào vậy?"
Sắc mặt Lục Mộ Trầm trông rất khó nhìn, thanh âm có chút lạnh: "Trên đấy không có thời gian?"
"A..." Tống Nhiễm cúi đầu xuống nhìn qua, thời gian là 4 giờ chiều.
Tống Nhiễm nhìn vẻ mặt khó chịu của Lục Mộ Trầm, không hiểu sao có chút chột dạ: "Cái đó... Lúc ấy... Lúc ấy tớ đang chơi bài, tớ không... Không nghe thấy tiếng điện thoại kêu..."
Hôm nay cô mới học được cách chơi bài, đặc biệt nghiện, cả ngày trừ lúc ăn cơm, chính là cùng bọn Tần Phàm cùng một chỗ chơi bài.
Thật sự là không để ý đến điện thoại.
Lục Mộ Trầm cười lạnh một tiếng, ngữ khí chua lòm, nói: "Còn không phải sao, tớ thấy cậu cùng với Tần Phàm kia, chơi rất vui vẻ."
Vui vẻ đến mức cả ngày không liên lạc với anh.
Ha ha...
Lời này của Lục Mộ Trầm vừa nói ra, Tống Nhiễm nhất thời sửng sốt, có chút kỳ quái hỏi: "Cậu có ý gì? Tớ và Tần Phàm không có gì."
Lục Mộ Trầm: "..."
Tống Nhiễm vừa mới nói xong, bỗng nhiên giống như nghĩ tới cái gì, mắt cô sáng lên, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Từ từ... Lục Mộ Trầm, cậu... Không phải là cậu ghen đấy chứ?!"
Ấn đường (5) của Lục Mộ Trầm nhăn lại, trên mặt có chút không nhịn được, phản bác: "Đừng nói bậy."
(5) Ấn đường là khoảng cách giữa 2 lông mày.
Tống Nhiễm kích động mà ôm lấy cánh tay anh, vui vẻ mà nhếch miệng cười: "Cậu đừng giả vờ! Chính là cậu ghen, chính là cậu thích tớ, cậu thừa nhận đi!"
Mắt cô sáng lên nhìn Lục Mộ Trầm, vui vẻ trong mắt gần như sắp tràn ra ngoài.
Trái tim thình thịch thình thịch, chưa từng vui vẻ giống như bây giờ, giống như phát hiện một bí mật.
—— Lục Mộ Trầm thích cô, anh ghen...
Tống Nhiễm lắc lắc cánh tay Lục Mộ Trầm, cười khanh khách mà nhìn anh: "Lục Mộ Trầm, cậu rất ngạo kiều nha, rõ ràng thích tớ, còn không thừa nhận..."
Giọng nói Tống Nhiễm mềm mại, chọc tâm của Lục Mộ Trầm như tan chảy.
Cuối cùng anh cũng không nhịn được, liền thừa nhận: "Đúng, tớ thích cậu, Tống Nhiễm. Vừa lòng chưa?"
Anh nhìn cô, ánh mắt sủng nịnh.
Một tiếng "thích" này, đột nhiên nghe thấy, Tống Nhiễm gần như không thể tin vào tai mình được, thế cho nên giật mình sau một lúc ngây ngốc.
Đến cô phát hiện Lục Mộ Trầm đang nhìn cô bằng ánh mắt sủng nịnh, một khắc kia, trong lòng giống như làm đổ cả vại đường, ngọt đến mức tâm cô như hòa tan.
Cô vui vẻ mà cười rộ lên, đôi mắt cong thành một vầng trăng non.
Cô ôm cánh tay của Lục Mộ Trầm, chậm rãi, đến gần một bước trước mặt anh.
Ngẩng đầu, môi gần như sắp dán lên cằm Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm cúi đầu, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô chăm chú.
Hai người cách nhâu thật sự gần, gần đến mức thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Tống Nhiễm ánh mắt như nước mà nhìn anh, cười ngọt ngào: "Vừa lòng một chút, nếu có thể hôn tớ một chút, sẽ càng vừa lòng."
Tác giả có lời muốn nói: Nhập V trước nhiều cho đại gia càng một chương miễn phí, ngọt không ngọt oa? Ha ha ha ~~
Lục ca rốt cuộc thừa nhận thích Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta, bất quá các cậu đoán Lục muộn tao sẽ thân đi xuống sao ha ha ha ha ~~~
Lại có chính là, ngày mai liền nhập V ( canh ba), vẫn như cũ là buổi sáng 8 giờ đổi mới, hy vọng các bảo bảo nhiều hơn cổ động nga. Chờ mong đã lâu các cậu ôm ấp hôn hít nâng lên cao liền vào ngày mai lạc ~
Vẫn là câu nói kia, cực ngọt không ngược, không có một ngọt, chỉ có càng ngọt! Tin tưởng ta, không sai!
Cuối cùng, hôm nay ngày mai đều có cho đại gia chuẩn bị bao lì xì, đại gia nhiều hơn cấp Nhiễm Nhiễm cùng Lục ca nhắn lại nga ~~ yêu các cậu (*^__^*)