*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Kẹo Mạch Nha
Lục Mộ Trầm nhìn chằm chằm tấm ảnh kia thật lâu. Thở dài, cuối cùng đứng lên. Cầm điện thoại, đi sang một bên, mở mục thông tin ra, gọi điện cho Từ Hạo.
Bên này, Từ Hạo đang nói chuyện phiếm với mấy nữ sinh lớp một, tán gẫu rất vui vẻ, mặt cười vui vẻ, gọi là sáng lạn, thế cho nên Điện thoại trong túi quần kêu cả buổi cũng chưa nghe thấy.
Về sau vẫn là có một nữ sinh nhắc nhở điện thoại cậu đang kêu, cậu mới lấy điện thoại ra, không chút để ý nhìn lướt qua.
Nhưng mà lúc cúi đầu, thì thấy tên Lục Mộ Trầm thình lình trên màn hình, mắt cậu sáng lên, giây tiếp theo, lập tức ấn vào nút nghe.
Điện thoại một hồi, Từ Hạo cười hắc hắc, nói: "A, Lục ca, cậu không vội ăn sinh nhật của bà, sao lại gọi điện cho tớ?"
Ngữ khí ái muội, thập phần thiếu đòn.
"Từ Hạo, có phải da cậu ngứa rồi phải không?" Thanh âm Lục Mộ Trầm lạnh như băng từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, cách màn hình còn có thể cảm nhận được lúc này tâm trạng có bao nhiêu không vui.
Trong lòng Từ Hạo đắc ý, cười hì hì, biết rõ còn cố hỏi: "Ca, nói thật,anh tìm em có việc gì?"
Lục Mộ Trầm: "..."
Thấy Lục Mộ Trầm không nói lời nào, khóe miệng Từ Hạo càng cong. nhưng thật ra cậu rất muốn biết, lão cán bộ vạn năm chưa nở hoa này còn có thể căng trong bao lâu.
Rõ ràng thích người ta...
Vì thế không sợ chết, lại nói một câu: "Nếu không có việc gì, tớ tắt máy đây, bên này bọn tớ rất náo nhiệt đấy."
Đầu bên náy, sác mặt Lục Mộ Trầm âm trầm tới cực điểm, gân xanh chỗ thái dương giật giật.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cắn răng nói mấy chữ: "Cậu dám tắt điện thoại, thử xem!"
"Ai nha tớ đi, đến tột cùng cậu muốn làm gì?"
Lục Mộ Trầm cắn răng do dự vài giây, rốt cuộc vẫn hỏi: "Tống Nhiễm đâu?"
Từ Hạo nghe thấy Lục Mộ Trầm cuối cùng hỏi, cười ha ha đến nỗi sắp không được: "Tời ơi, rốt cuộc cậu cũng chịu hỏi."
Lục Mộ Trầm: "..."
Từ Hạo cầm điện thoại ngồi xuống, xung quanh không có ai, cậu ngồi ở chỗ cửa sổ, nhỏ giọng nói với Lục Mộ Trầm: "Lục ca, thật sự, tớ đặc biệt thận trọng nhắc nhở cậu một câu, nếu muốn vợ thì phải nhanh trở về đi, sức chiến đấu của tình địch rất mạnh."
"..." Lục Mộ Trầm không nói chuyện, sắc mặt càng khó nhìn.
Từ Hạo nhìn chỗ Tống Nhiễm đánh bài một cái. Tần Phàm đang dạy cô đánh bài, hai người trông vô cùng thân mật, vẫn bộ dáng thân mật như cũ. Chỉ là cái tay lúc trước để trên vai Tống Nhiễm đã buông xuống.
Từ Hạo nhìn xa xa, lắc đầu thở dài, tiếp tục nói với Lục Mộ Trầm: "Cậu biết Tần Phàm đúng không? Trước khi cậu chuyển đến, cậu ta ở trong trường học rất được các nữ sinh hoan nghênh, một chút không kém so với cậu. Quan trọng nhất chính là, người ta chủ động. Lục ca, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, nữ sinh đều thích được chiều chuộng, người ta Tần Phàm đối Tống Nhiễm rất tốt, đâu giống như cậu?"
Nói xong, chậc chậc một tiếng, bộ dáng hận sắt không thành thép (1).
(1) Hận sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
"Tớ thì sao?" Lục Mộ Trầm nhíu nhíu mày, thuận miệng hỏi lại một câu.
Từ Hạo đột nhiên nghe thấy lời này, mặt đầy kinh ngạc, thanh âm không khỏi cất cao vài phần: "Cậu thì sao? Cậu đang có phúc mà không biết hưởng đấy, còn hỏi tớ thì sao?"
Nói xong, thở dài: "Cậu dốc hết sức làm đi, nếu về sau Tống Nhiễm ở bên người khác, cậu không có hối hận thì tốt."
Sau khi nói chuyện điện thoại với Từ Hạo, trong lòng Lục Mộ Trầm càng bực bội.
Trong đầu tất cả đều là câu nói cuối cùng của Từ Hạo.
Tống Nhiễm thật sự sẽ ở bên người khác sao?
Chắc là... Không thể nào đâu nhỉ?
Nhưng mà, nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng không hiểu sao trong lòng có chút hốt hoảng.
_________________________________________________
Sinh nhật bà của Lục Mộ Trầm, thời điểm 10 giờ sáng, thân thích liên tục tới nhà, làm cho biệt thự phá lệ náo nhiệt,tiếng hoan hô cười nói, tùy ý có thể nghe.
Nhưng mà, Lục Mộ Trầm cũng không quá vui vẻ, cả ngày có chút thất thần, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn điện thoại một cái.
Trước đây mỗi cuối tuần, Tống Nhiễm đều sẽ nhắn tin cho anh, gọi điện thoại, câu được câu không mà cùng anh nói chuyện phiếm.
Nhưng mà hôm nay, lại một cái tin nhắn cũng không gửi.
Lục Mộ Trầm vẫn luôn chờ đến hơn bốn giờ chiều, rốt cuộc vẫn không nhịn được, chủ động nhắn tin cho Tống Nhiễm.
Hỏi cô: Đang làm gì?
Tin nhắn đã gửi, cầm điện thoại trong tay, ngồi trên sô pha, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng mà, đợi thật lâu, Tống Nhiễm cũng không nhắn tin trả lời anh.
Trước đây Tống Nhiễm nhắn tin nói chuyện với Lục Mộ Trầm, hầu như đều trả lời trong một giây. Hôm nay như vậy, quả thực là lần đầu tiên.
Nửa giờ sau, Lục Mộ Trầm nhìn chằm chằm màn hình trống rỗng, sắc mặt âm u, cả người tản ra khí lạnh.
Trong đầu lại nghĩ tới tấm ảnh Từ Hạo gửi cho anh.
Tống Nhiễm ngồi cạnh cái người tên Tần Phàm. Hai người thật sự gần, đầu ghé vào một chỗ, không biết đang nói cái gì. Nhưng nhìn trong ảnh, hình như rất vui vẻ.
Ha ha, nha đầu này thật là chơi vui đến nỗi quên trời quên đất.
Trong lòng Lục Mộ Trầm buồn bực, thật sự là không thể dùng lời nói mà hình dung được. Rất có loại cảm giác mình bị "bội tình bạc nghĩa".
(Ha ha, BỘI TÌNH BẠC NGHĨA đau bụng chết mất.)
Trong lòng Lục Mộ Trầm tức giận đến lợi hại, chỉ cảm thấy một hơi đè ở ngực, lên không lên được, xuống không xuống được, mười phần khó chịu.
Nửa ngày không đợi được Tống Nhiễm trả lời, cuối cùng cũng dứt khoát ném điện thoại "bang" một tiếng, ném trên bàn.
Dựa lưng vào ghế sô pha, nhắm mắt lại, hít sâu điều chỉnh cảm xúc của mình.
Nhưng mà, Lục Mộ Trầm cũng bị cảm xúa của mình dọa.
Anh thừa nhận Tống Nhiễm ở trong lòng mình có một vị trí, nhưng không nghĩ tới, cô đối với anh ảnh hưởng lớn như vậy.
Thậm chí, buổi sáng khi nhận được tấm ảnh Từ Hạo gửi, gần như muốn lập tức mua vé máy bay trở về.
Lục Mộ Trầm vẫn luôn chờ đến 6 giờ chiều, không được đến lúc Tống Nhiễm trả lời.
Ăn xong cơm chiều, họ hàng chuẩn bị đánh bài suốt đêm, trong phòng vẫn rất náo nhiệt.
Trong lòng Lục Mộ Trầm càng thêm bực bội, đợi đến 7 giờ, rốt cuộc không nhịn được, lấy điện thoại ra trực tiếp đặt một vé máy bay sau 2 giờ nữa cho mình.
Đặt xong vé máy bay, sau đó lên tầng dọn đồ, chuẩn bị trở về.
Thời điểm dọn đồ xong, có người gõ cửa bên ngoài.
Lục Mộ Trầm vừa để quần áo tắm vào balo, vừa nói một tiếng: "Vào đi."
Vừa dứt lời, cửa phòng từ bên ngoài bị vặn ra.
Mẹ Lục từ bên ngoài bưng một đĩa anh đào đi vào phòng Lục Mộ Trầm.
Nào biết vừa đi vào, thì thấy con trai đang dọn đồ. Bà sửng sốt, vội hỏi anh: "Con đây là đang làm gì?"
Lục Mộ Trầm trả lời bà, nói: "Mẹ, con phải đi về, có chút việc gấp."
(Quá gấp ấy chứ!)
Mẹ Lục nhăn mày lại, khó hiểu hỏi: "Việc gấp gì, mà đã tối như vậy phải về?"
"Mẹ đừng hỏi, tóm lại là việc gấp, hiện tại nhất thiết trở về."
Mẹ Lục lập tức phản đối, nói: "Không được! Đã tối như vậy, chờ con về đến nhà, chắc cũng phải đến nửa đêm, không chê lăn lộn."
Lục Mộ Trầm đã dọn đò xong, ngẩng đầu lên, nói: "Mẹ, mẹ cũng đừng quản con, vé máy bay con đã mua xong, 9 giờ bay."
Mẹ Lục trừng mắt: "Con... Con đứa nhỏ này, sao làm chuyện gì cũng không thương lượng một chút với mẹ hả?"
"Không phải chuyện lớn." Lục Mộ Trầm cầm balo, đeo trên vai, đi đến trước mặt mẹ, nói: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, khi nào con về đến nhà thì lập tức gọi điện thoại cho mẹ."
Con trai từ nhỏ đến lớn thì so với đứa trẻ bình thường trưởng thành hơn, lại hiểu chuyện, nhưng tương đối, cũng rất có chủ ý.
Vé máy bay đã mua,Lâm Vân Xu cũng không cái gì nữa, thở dài nói: "Đi đi, vậy con nói với bà một tiếng, mẹ lái xe chở con đi sân bay."
Lục Mộ Trầm gật đầu: "Cảm ơn mẹ."
"Đi thôi, mẹ chờ con trong sân."
_______________________________________________
Lục Mộ Trầm nói lời tạm biệt với bà, lại đồng ý với lão nhân gia cuối tuần sau lại trở về thăm bà, lão nhân gia lúc này mới đồng ý, cho anh đi.
Trên đường đến sân bay, Lâm Vân Xu vẫn không nhịn được hỏi anh: "Rốt cuộc là việc gì, thế nào mà tối thế này cũng phải về?"
"Mẹ, mẹ đừng hỏi, về sau có cơ hội con sẽ nói cho mẹ."
Nói chung không thể nói, trong lòng anh nghẹn sắp chết rồi đúng không?
Con trai không chịu nói, Lâm Vân Xu cũng không hỏi nữa, chỉ là cảm thán một câu: "Con trai lớn rồi, có tâm sự gì cũng không chịu nói cho mẹ biết, aii, thương tâm nha."
Lục Mộ Trầm: "..."
__________________________________________
Thời điểm xe chạy đến sân bay, đã 8 giờ.
Lục Mộ Trầm xuống xe, Lâm Vân Xu kéo anh lại dặn dò: "Đi đường cẩn thận, về đến nhà phải gọi điện thoại cho mẹ."
Lục Mộ Trầm gật đầu: "Đã biết, mẹ."
Lại nói: "Mẹ lái xe về cũng phải chậm một chút, chú ý an toàn."
"Mẹ biết. Được rồi, con nhanh vào đi, đừng để trễ giờ."
Lục Mộ Trầm "vâng" một tiếng, sau khi tạm biệt mẹ, liền xoay người, đi đến đại sảnh sân bay.
Lâm Vân Xu nhìn bóng lưng con trai, lẩm bẩm tự nói: "Tiểu tử này, kỳ quái, không phải là yêu đương đấy chứ?"
_________________________________________________
Lục Mộ Trầm mua vé máy bay là 9 giờ 20 phút cất cánh, qua hơn hai giờ ngồi máy bay, thời điểm đến sân bay, đã là 12 giờ đêm.
Lục Mộ Trầm một khắc cũng không chậm trễ, từ sân bay đi ra, trực tiếp kêu taxi đi núi Phượng Hoàng.
May mà sân bay cách núi Phượng Hoàng không xa lắm, lúc tới nơi, vừa vặn là 12 giờ 40 phút.
Vừa xuống xe, Lục Mộ Trầm liền gọi điện thoại cho Từ Hạo.
Đầu bên kia, Từ Hạo đang ở khách sạn xem Tống Nhiễm đánh bài.
Tất cả mọi người đều chưa ngủ, cũng hoàn toàn không buồn ngủ, chơi mạt chược chơi mạt chược, đấu địa chủ đấu địa chủ, nói chuyện phiếm nói chuyện phiếm, không khí phá lệ hòa hợp.
Thời điểm điện thoại vang lên, Từ Hạo cúi đầu nhìn một cái.
Thấy là Lục Mộ Trầm điện, lập tức từ ghế trên đứng lên, cầm điện thoại đi ra ngoài đến ban công.
Điện thoại mới vừa bắt, thanh âm Lục Mộ Trầm lạnh như băng từ kia đầu truyền đến, hỏi cậu: "Các cậu ở đâu?"
Từ Hạo vô thức liền trả lời anh: "Ở núi Phượng Hoàng."
"Tớ biết, tớ hỏi các cậu cụ thể đang ở đâu?"
Từ Hạo nghe lời này, ngẩn người, ngay sau đó phản ứng lại, đôi mắt bỗng nhiên trợn to: "Tớ dựa vào, không phải cậu thật sự về chứ?"
Nói xong, liền theo bản năng nhìn xung quanh bên ngoài ban công.
Bên ngoài ban công, là một mảnh đất trống, ven đường có rất nhiều cây, trên cây treo rất nhiều đèn lồng màu đỏ, ánh sáng đèn lồng chiếu ra chỉ là màu cam đỏ, nổi bật trong bóng tối rất đẹp.
Nhưng mà, cảnh có đẹp, cũng không thấy thân ảnh Lục Mộ Trầm.
Từ Hạo vội hỏi: "Ca, cậu thật sự đã đến sao? Ở đâu ở đâu?"
Thanh âm Lục Mộ Trầm truyền đến, nói: "Cảnh khu cửa."
Từ Hạo cười ái muội với anh, tay để trên vai Lục Mộ Trầm, cười hì hì nói: "Sao cậu không hỏi Tống Nhiễm đã nghỉ ngơi luôn đi?"
Lục Mộ Trầm ghé mắt nhìn cậu một cái, rất khó chịu mà cho cậu một cái ánh mắt "biết rõ còn cố hỏi".
Từ Hạo cười ha ha, nói: "Chưa ngủ, Tống Nhiễm hôm nay vừa học được cách chơi đấu địa chủ, cực nghiện bài nha."
_________________________________________________
Người vừa mới học được cách đánh bài, đều rất nghiện. Huống chi, vận khí Tống Nhiễm hôm nay đặc biệt tốt, từ một chút tiền bây giờ đã thắng không ít tiền, làm cô rất vui, thật sự là quên luôn Lục ca ca nhà cô luôn rồi.
Thời điểm Từ Hạo dẫn Lục Mộ Trầm đến chỗ đánh bài, vừa đi tới cửa, liền nghe thấy giọng Tống Nhiễm từ bên trong truyền đến, rất hưng phấn không ngừng nói: "Đưa tiền đưa tiền, ha ha, tớ lại thắng rồi, Tần Phàm."
Lúc Lục Mộ Trầm nghe thấy cô nói cái tên kia, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Từ Hạo ngẩng đầu nhìn Lục Mộ Trầm một cái rồi lặng lẽ đánh giá, thấy khuôn mặt anh trầm xuống, tức khắc trong lòng như nở hoa.
Thông suốt, có trò hay nhìn để nhìn rồi!
Từ Hạo giơ tay đẩy cửa.
Đi vào, liền cười rộ lên, cao giọng nói với Tống Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, nhìn xem ai đến!"
Tống Nhiễm nghe thấy thanh âm, theo bản năng mà ngẩng đầu.
Nhưng mà, ngẩng đầu nháy mắt, liền ngây ngẩn cả người.
Lục Mộ Trầm đứng ở cửa.
T-shirt màu trắng rộng thùng thình, quần thể thao màu đen, vai khoác một cái balo màu đen, hai tay tùy ý mà để trong túi quần.
Vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tống Nhiễm ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Lục Mộ Trầm, đôi mắt sáng lấp lánh, phát ra ánh sáng.
Mà lúc cô lấy lại tinh thần, lại phát hiện Lục Mộ Trầm cũng nhìn mình, tâm trạng lập tức kích động.
Không hiểu sao, cô cảm thấy Lục Mộ Trầm là vì mình mà đến.
Tống Nhiễm cao hứng cực kỳ, ném bài trong tay đi, giây tiếp theo, từ trên ghế đứng lên, vui vẻ chạy đến chỗ Lục Mộ Trầm.
Chạy tới gần, kích động cầm cổ tay anh, ngẩng đầu cười nhìn anh: "Sao cậu lại đến đây?"
Lục Mộ Trầm trả lời cô "Sinh nhật kết thúc, liền đến đây."
"Thật tốt!" Tống Nhiễm cười vui vẻ, nói: "Cậu đến đúng lúc lắm, chỗ này của bọn tớ rất náo nhiệt! Đúng rồi, cậu có chơi đấu địa chủ không?"
Tống Nhiễm vừa nghe, vui vẻ chạy đến bên cạnh cầm một cái ghế đến, đặt bên cạnh Lục Mộ Trầm, ngồi xuống dựa gần anh, xung phong nhận việc nói: "Tớ tới chia bài (2)!"
(2) Nguyên văn là "tẩy bài" nhưng tớ thấy chia bài hay hơn nên để vậy.
Làm xong, liền đem bài trên bàn gom lại một chỗ, cong môi, tâm tình rất tốt mà bắt đầu chia bài.
Nghĩ đến Lục Mộ Trầm có thể là vì mình mà về, Tống Nhiễm cảm thấy cả người như bay trên mây, vui vẻ đến mức không thể nói thành lời.
Sau khi Lục Mộ Trầm đến, đứng trước bàn hảo quan sát một chút "tình hình chiến đấu" của bạn học, trong nhất thời tất cả đều chạy tới bàn này.
Người ngày một nhiều, bàn này tức khắc trở nên phá lệ náo nhiệt.
Tâm trạng mọi người rất tốt.
A... Trừ Tần phàm.
Từ lúc Lục Mộ Trầm xuất hiện, sắc mặt Tần Phàm liền không tốt.
Nhìn Tống Nhiễm vừa nãy còn ngồi cùng cậu đột nhiên chạy đến ngồi bên cạnh Lục Mộ Trầm, tâm trạng của cậu, thật sự có chút nứt toạc.
Cậu dựa lưng vào ghế, đôi tay lười nhác khoanh trước ngực, tầm mắt xoay tới xoay lui vài vòng ở chỗ Tống Nhiễm và Lục Mộ Trầm.
Vài giây lúc sau, trong lòng không khống chế được mà thầm mắng một tiếng: F*ck!
Khi nào Nhiễm Nhiễm nhà cậu tốt với Lục Mộ Trầm như vậy?!!
Nhìn Tống Nhiễm khuôn mặt tươi cười kia bộ dáng thì nhiệt tình, trong lòng Tần Phàm như bùng lên ngọn lửa ghen tị trên đầu, lập tức nhìn Lục Mộ Trầm không vừa mắt.
Cậu nhìn anh, ngữ khí nhàn nhạt: "Trình độ đánh bài của cậu như thế nào?"
Lục Mộ Trầm ngẩng đầu, mặt không biểu cảm liếc cậu một cái, trả lời cậu: "Không tốt lắm."
"A, có phải không? Vậy đêm nay cậu có khả năng bị lấy máu." Tần Phàm lập tức nở nụ cười, khuỷu tay để trên lưng ghế, ngồi ngay ngắn, trên mặt cậu mang cười, ngữ khí lại mang theo khiêu khích rõ ràng.
Vấn đề liên quan đến mặt mũi đàn ông, Tần Phàm thốt ra lời này, không khí trong sân lập tức trở nên có chút quỷ dị.
Ngồi trên bàn, vây xem, cả một đám đều không nói.
Lục Mộ Trầm cũng chỉ là nhàn nhạt liếc Tần Phàm một cái, cái gì cũng chưa nói.
Phía sau Lục Mộ Trầm, Từ Hạo giật mình, hạ giọng, lặng lẽ hỏi Hàn Tinh: "Lục ca muốn làm gì? Trình độ đánh bài của cậu ấy có thể nói là siêu thần rồi, sao lại nói không tốt lắm?"
Hàn Tinh nghiêng đầu, ánh mắt như nhìn một người ngốc: "Nói cậu ngốc, cậu thật đúng là ngốc."
Lục Mộ Trầm là ai?
Một câu, ai đắc tội anh, người ấy xui xẻo.
Hàn Tinh nhìn thoáng qua Tần Phàm tràn đầy tự tin, không nhịn được ở trong lòng yên lặng mà vì cậu mà thắp nến. (3)
(3) Nguyên văn là đây "điểm một con sáp".
Vị này bạn học Tần này, hôm nay sợ là thua đến mức quần lót cũng không còn...
Hôm nay là phúc hắc Lục, mọi người thích không? Đáng thương bạn học Tần Phàm ha ha ha, vì cậu ấy đốt nến~~~
_____________________________________________
Xin lỗi tại dạo này Kẹo bận quá! Tại các bài kiểm tra cứ kéo bè kéo cánh đến. Còn tại sao tớ đổi tên từ Viên Kẹo Nhỏ thành Kẹo Mạch Nha thì do tâm trạng con gái ấy mà, nếu tớ edit có chỗ nào sai sót thì mong mọi người góp ý cho tớ tất nhiên tớ không nhận gạch. Tặng các bạn mấy tấm ảnh nè!
Đây là bộ Cùng em thêm lần nữa, cùng tác giả vs Tình yêu màu hoa anh thảo.