Tô Ánh Nguyệt không ngờ rẵng trong cuộc đời này cô vẫn còn có thể nghe thấy Trình Hiếu Quân nói những lời không có giới hạn như vậy.
Cô nhìn anh ta, bên ngoài cười nhưng trong không cười: “Nhưng không phải anh chê tôi bẩn à?”
Nhìn thấy phản ứng của cô cũng không quá dữ dội, hai mắt Trình Hiếu Quân đột nhiên sáng lên, “Đúng là trước đây tôi chê cô bẩn”
“Nhưng hiện tại tôi đã có Kim Tâm sạch sẽ rồi, cô đi theo tôi, thật ra tôi cũng không chê cô đâu”
Nói xong, anh ta còn háo sắc nhìn Tô Ánh Nguyệt từ trên xuống dưới: “Thật ra kể cả dáng người hay khuôn mặt, cô đều tốt hơn Kim Tâm nhiều”
Lời nói của người đàn ông khiến Tô Ánh Nguyệt suýt nôn hết cơm tối ra ngoài.
Nhưng cô vẫn ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh ta: “Thật ra cũng không phải là không thể đi theo anh…”
“Chỉ là tôi có một điều kiện.”
“Cô nói đi”
Tô Ánh Nguyệt Ngôn thẹn thùng nhìn anh ta: “Anh xuống xe rồi tôi nói cho anh biết”
Trình Hiếu Quân trực tiếp mở cửa xuống xe, ưu nhã đi tới bên cạnh Tô Ánh Nguyệt: “Nói đi”
“Chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi đều có thể thỏa mãn cô”
“Yêu cầu của tôi không cao, chỉ cần anh..”
Trong mắt người phụ nữ hiện lên một tia lạnh lẽo, cô đột nhiên nhấc chân lên…
“Áaa!”
Với một tiếng hét thảm thiết, nam diễn viên đẹp trai Trình Hiếu Quân ở trước mặt người ngoài hai tay ôm giữa hai chân, lăn lộn trên mặt đất vì đau đớn.
“Chỉ cần anh trở thành thái giám, tôi sẽ đồng ý với anh”
Tô Ánh Nguyệt từ trên cao nhìn xuống Trình Hiếu Quân, rồi quay lưng bước đi đầy kiêu hãnh.
“Phụt!”
Tại ngã tư phía xa xa phim trường, Tân Nam Phong kinh ngạc đến mức phun toàn bộ nước vừa uống ra ngoài.
“Cháu còn thật sự cho rằng thím nhỏ và bạn trai cũ đang dây dưa lưu luyến đấy”
Nói xong anh ta liếc nhìn người đàn ông đang cúi đầu ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu, “Chú nhỏ, chuyện này chú yên tâm à?”
“Những tin đồn trên mạng đều không đáng tin!”
Bầu không khí u ám bên trong xe cuối cùng cũng dịu đi.
Vẻ mặt cương nghị của người đàn ông lạnh lùng: “Bạch Tuấn Kiên, đi qua đi”
Bạch Tuấn Kiên lau mồ hôi lạnh trên trán, “Vâng”
“Tô Ánh Nguyệt, cô đừng có chạy!”
Trình Hiếu Quân ôm chỗ đau, khó khăn leo từ dưới đất lên xe, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho tài xế: “Bắt cô ta lại cho tôi!”
Tài xế không dám lơ là, vội vàng lái xe đuổi theo.
Tô Ánh Nguyệt nhanh chân bỏ chạy.
Nói đùa, tài xế của Trình Hiếu Quân còn kiếm cả chức vệ sĩ cho anh ta đấy!
Nhưng hai chân của cô ấy không nhanh bằng xe bốn bánh.
Ngay sau đó, người lái xe đã đuổi kịp cô.
Ngay khi tài xế mở cửa đi bắt Tô Ánh Nguyệt, chiếc Maserati màu đen đã dừng lại bên cạnh Tô Ánh Nguyệt.
Khuôn mặt của Tân Nam Phong lộ ra ở ghế phụ: “Lên xe!”
Tô Ánh Nguyệt vội vàng chạy tới, mở cửa sau ngồi vào.
Nhưng làm sao Trình Hiếu Quân có thể để cô rời đi dễ dàng như vậy?
Anh ta hổn hển túm lấy cửa sau của xe: “Tô Ánh Nguyệt! Mau xuống đây cho tôi!”
Tô Ánh Nguyệt lè lưỡi nhìn anh ta qua cửa xe: “Anh cần tôi”
Trình Hiếu Quân trừng mắt nhìn cô chăm chãm: “Tôi khuyên cô tốt nhất bây giờ nên xin lỗi tôi”
“Nếu không, sau này dù cô có cầu xin được đi theo tôi, tôi cũng không thèm!”
“Ở trong giới giải trí này, tôi giết cô dễ như giết một con kiến!”
‘Vừa nói xong, một bàn tay to lớn với những đốt ngón tay thon dài đưa ra từ phía sau Tô Ánh Nguyệt, bá đạo khoác lên vai cô, đầy tính chiếm hữu.
Khi cửa kính xe được hạ xuống, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông nhàn nhạt vang lên: “Thật sao?”
Chạng vạng trời tối lờ mờ, trong xe không bật đèn, Trình Hiếu Quân không nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, nhưng anh ta vẫn có thể cảm nhận được khí chất bức người của người đàn ông kia, làm cho người khác thấy khó thở.
Người anh ta hơi cứng lại: “Anh là ai?”
Người đàn ông không trả lời cât anh ta, chỉ lười biếng cười hờ hững: “Hãy nhớ kỹ những gì anh đã nói hôm nay”
Nói xong, cửa sổ xe được nâng lên trở lại, ngăn cách bên trong và bên ngoài xe thành hai thế giới Chiếc Maserati màu đen nghênh ngang rời đi.
Trình Hiếu Quân đứng nguyên tại chỗ, nhìn về phía chiếc xe đang rời đi, hung hăng nhíu mày lại Người đàn ông đó là ai?
Dám đặt tay lên vai Tô Ánh Nguyệt?