Lam Bách và cả nhà họ Lam nhanh chóng đổ bộ đến. Tịch Dương thấy, chuyện này có thể giấu được Cố Thần Hi, nhưng không giấu được cả nhà.
Lam Bách phải ghìm lắm mới không nổi khùng mà hỏi cô: Mày bị điên à? Sao lại làm ra những trò này?
Mặc dù biết yêu nhau mà không thân mật gần gũi thật là rất khó, nhưng mà... Lam Bách vẫn rất muốn chửi. Từ Viên và Lam Hiểu nghe nói cô muốn giữ lại cái thai thì bàng hoàng không khác gì Hoàng Túc Trạch.
"Đứa bé là con của ai?" - Từ Viên hỏi - "Là con của cậu Hoàng Túc Trạch ư?".
Tịch Dương liếc nhìn Hoàng Túc Trạch. Cô ước mình có thể nói đó là con của anh, nhưng cô biết sẽ làm anh liên luỵ...
"Là của cháu ạ" - Hoàng Túc Trạch không cần cô mở lời đã thừa nhận.
"Thật là của cậu?" - Lam Bách gằn lên.
Tịch Dương lập tức nắm lấy tay Lam Bách cản lại.
"Anh... Đừng đánh Hoàng Túc Trạch, cũng đừng trách anh ấy, có được không?" - Cô nhỏ giọng hỏi.
Lam Bách cứ ngờ ngợ. Anh thấy không giống của Hoàng Túc Trạch cho lắm, quay sang Tịch Dương, Lam Bách nghiêm trọng hỏi.
"Là của Hoàng Túc Trạch thật sao? Hay... hay là của...?".
"ANH!".
Tịch Dương lập tức ngăn không cho Lam Bách nói nữa.
"Lam Bách, con đừng truy cứu nữa" - Từ Viên đau lòng nói - "Con không thấy Tịch Dương đã đủ khổ rồi sao? Con còn cứ dằn vặt con bé...".
Lam Bách thẫn thờ, không hỏi nữa.
Hoàng Túc Trạch nhân lúc không gian yên tĩnh, liền giải thích tình hình với nhà họ Lam.
"Với trái tim của Tịch Dương, mang thai một đứa bé đã là rất khó khăn rồi. Đây còn là hai đứa... Xác suất xảy ra biến chứng là rất cao... Do vậy, cháu muốn đề nghị, đưa Tịch Dương về nhà cháu, để cháu tiện theo dõi và chăm sóc cho cô ấy trong suốt thai kỳ".
Nghe vậy thì đến Tịch Dương cũng phải bật dậy. Hoàng Túc Trạch đang muốn lợi dụng việc công làm việc tư đấy ư?
Từ Viên và Lam Hiểu im lặng. Hiện tại Tịch Dương đã mang thai con của Hoàng Túc Trạch mất rồi. Bọn họ có ngăn cấm, thì còn có tác dụng gì nữa không?
"Ban nãy Tịch Dương bị doạ sảy cũng là một trong những biến chứng do bệnh tim mang lại. Nếu tình trạng này để xảy ra lần nữa, thật sự sẽ rất nguy hiểm".
Lam Hiểu buông tay.
"Thôi được rồi, được rồi. Cậu cứ đem Tịch Dương về nhà mà chăm sóc. Hai người bọn tôi cũng già rồi, không đủ sức lo cho con gái nổi nữa...".
"Bố... đừng nói vậy mà...".
"Mọi người yên tâm. Nhà cháu ở rất gần nhà của mọi người thôi. Mọi người muốn sang thăm Tịch Dương lúc nào cũng được cả ạ".
Tịch Dương thở dài. Cô còn chưa vui mừng được bao lâu thì đã phải đối mặt với nguy hiểm.
"Túc Trạch, anh giúp em với có được không? Giúp em đưa hai đứa trẻ chào đời an toàn. Chỉ cần vậy thôi, em không mong gì hơn cả...".
Đó là mầm tình yêu giữa cô và Cố Thần Hi. Dù là thế nào, Tịch Dương cũng sẽ bảo vệ chúng đến cùng.
"Tất nhiên rồi".
Lam Bách nghe được những lời này, nghiêng đầu không hiểu lắm. Không biết tại sao, Lam Bách không có cách nào tin được cái thai kia là của Hoàng Túc Trạch. Nhiều lúc, chính Lam Bách cũng muốn mổ cái đầu nhỏ của em mình ra, xem nó chứa gì trong đó lắm.
Mang thai là chuyện dễ dàng ư? Mà nó cũng muốn chiến đấu một mình? Lam Bách ôm lấy tẩu thuốc, không nhịn được mà ứa nước mắt.
Lần đầu tiên Tịch Dương được dẫn về thăm căn nhà mà Hoàng Túc Trạch đã mua cho cô và anh ở. Đồ đạc đều đã được dọn vào cả rồi. Tuy nội thất không xa hoa, nhưng đơn giản, gọn gàng. Hoàng Túc Trạch giới thiệu Tịch Dương phòng ngủ của cô. Bên giường đã được kê sẵn máy đo nhịp tim và huyết áp.
Hoàng Túc Trạch gần như đã rất sẵn sàng làm bác sĩ riêng của cô.
"Anh đã định mở phòng khám tại nhà. Nhưng hiện tại em đến, thì em cứ dùng đỡ phòng này đi nhé. Phòng khám của anh chưa khai trương đâu, nhưng đã đầy đủ trang thiết bị rồi".
Tịch Dương khẽ trầm trồ, xem ra Hoàng Túc Trạch là người rất có chí.
Qua mấy năm mà anh đã mua được nhà, mở được phòng khám riêng trên thành phố rồi.
"Hoàng Túc Trạch, anh giỏi thật đấy!".
Tịch Dương đưa ngón tay cái lên khoa trương khen anh.
"Tịch Dương, anh khuyên em. Do tim em vốn đã có vấn đề. Bây giờ còn mang thai hai đứa trẻ, lượng oxy cấp không đủ, nên bình thường nếu không có việc gì cần thiết, em đừng ra ngoài nữa".
"Nhưng... Nhưng em còn muốn học hết năm ba..." - Tịch Dương hỏi - "Em đi học thôi mà, ngồi trên giảng đường cả ngày, chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?!".
Hoàng Túc Trạch miễn cưỡng thở dài, thương lượng với cô.
"Được, nhưng em làm ơn đừng quá sức. Có việc gì thì bảo anh đưa đón có được không?".
"Nhưng anh... Anh cũng rất bận mà...".
"Không có gì quan trọng bằng em cả. Việc gì cũng được, chỉ cần em báo với anh một tiếng, anh chắc chắn sẽ có mặt".
Tịch Dương gật đầu yếu ớt, tỏ vẻ đã hiểu.
Thời gian qua cô đều nằm lì trong viện, không được đi đâu cả. Cứ tưởng về nhà của Hoàng Túc Trạch rồi sẽ khác.
Nhưng không sao, chỉ cần em bé sinh ra khoẻ mạnh là được.
Kể từ sau khi phát hiện mình có thai, cơn nghén của Tịch Dương mỗi ngày một trầm trọng. Cô gần như không ăn được gì cả. Khứu giác và vị giác mẫn cảm một cách kinh dị. Hoàng Túc Trạch ở nhà cứ không ngừng thử nấu hết món này, món kia cho cô ăn. Đều là những món cực kỳ thanh đạm. Anh trông thấy cô nôn hết mật xanh mật vàng ra thì cũng rất xót xa.
Cơ thể của Tịch Dương dùng thuốc để cầm cự, mỗi lúc một yếu ớt. Nhà họ Lam không yên tâm. Được một thời gian lại ép cô nhập viện, mà quả nhiên, Tịch Dương vẫn không ăn uống được gì. Người cứ vậy mà gầy rộc đi, mà bụng vẫn không đủ lớn so với tuổi thai.
Đang lúc cả nhà họ Lam luống cuống không biết phải làm sao, thì đột nhiên Cố Tuyền và Vương Lâm đến thăm.
Tịch Dương toát mồ hôi khi gặp lại Vương Lâm. Cô không biết mình có giấu được hai người này không nữa. Đúng như Tịch Dương nghi ngờ, Vương Lâm và Cố Tuyền nghe tin cô mang thai liền chạy đến đây.
Tin tức đến có hơi trễ... Vào lúc này, Tịch Dương đã mang thai qua tháng thứ ba rồi. Mỗi ngày đều khó chịu đến mức không có thời gian để nghĩ đến bóng lưng lạnh lùng của Thần Hi ngày hôm đó nữa. Nghĩ đến một mình chịu đựng nóng lạnh, cô cũng thấy chạnh lòng chứ...
Nhưng bên cạnh cô vẫn còn có Hoàng Túc Trạch. Cô thầm an ủi mình, cho dù không có Cố Thần Hi ở đây thì đã sao chứ? Cố Thần Hi chỉ có thể làm ít hơn, không thể nhiều hơn Hoàng Túc Trạch được. Vậy tại sao... cô vẫn buồn...?!
Chờ mọi người đi khỏi rồi, Vương Lâm mới dịu dàng hỏi cô.
"Tịch Dương, đứa bé này có phải...".
Cô lập tức phải chặt đứt mộng tưởng của bọn họ.
"Cái thai trong bụng con là của Hoàng Túc Trạch ạ...".
Giờ với ai thì Tịch Dương cũng nói như thế. Nói nhiều đến mức một ngày nào đó, cô cho rằng đó là sự thật mới thôi.
Vương Lâm cười hiền hoà với cô.
"Thì mẹ đã nói gì đâu nào? Con đâu cần giật nảy lên như thế?!".
Tịch Dương nghiêng đầu. Cô thật khó hiểu dụng ý của bọn họ. Không phải Cố Thần Hi đã có Tiêu Bạch Yên rồi sao? Tại sao bọn họ còn đặt hi vọng vào một kẻ yếu ớt như cô làm gì chứ?
"Tịch Dương... Con thế nào cũng là con gái của mẹ, có hiểu không? Mẹ mặc kệ chuyện của con và Thần Hi thế nào. Mẹ và bố đến đây chỉ để chăm sóc cho cô con gái cưng này mà thôi".
Cô mím môi. Không ngờ Vương Lâm và Cố Tuyền lại nói thế.
Cố Tuyền nắm lấy tay Tịch Dương, an ủi.
"Đứa trẻ ngốc. Tâm tư con đơn thuần như vậy, người khác không nhìn ra, chẳng nhẽ bố mẹ lại không thể nhìn ra sao? Con việc gì cứ phải một mình chịu khổ như thế?".
Tịch Dương đã bị bắt thóp, nhưng cô vẫn nghiến răng, cương quyết không hé lấy nửa lời.
"Con có chịu khổ gì đâu ạ?!" - Tịch Dương chớp chớp đôi mắt ngây thơ - "Hoàng Túc Trạch ở cạnh con, chăm sóc cho con rất chu đáo...".
Cố Tuyền thở dài.
"Được rồi. Được rồi. Bố hiểu rồi!".
Hoàng Túc Trạch và cô đóng vở kịch vợ chồng đằm thắm sớm tối kề cận rất tròn vai. Chỉ có điều hai đứa trẻ kia cứ không ngừng phản kháng tất cả những thứ anh cho vào bụng mà thôi.
Ngược lại, cháo gà mà Vương Lâm hay đem đến cho cô thì lại rất được hai đứa trẻ kia ưa thích. Tịch Dương thấy ngại nên không dám nhờ Vương Lâm nấu thêm. Vậy mà ngày nào bà cũng đem tới cho cô một nồi lớn.
Hôm nào bận thì sẽ nhờ lão quản gia mang qua.
Ban đầu, Tịch Dương còn sợ bọn họ nghĩ đứa trẻ kia là con của Thần Hi nên mới đối tốt với cô như vậy. Xem ra không phải... Bởi vì mặc kệ Hoàng Túc Trạch cứ túc trực bên cô, Vương Lâm và Cố Tuyền đều không để ý tới. Vương Lâm giống hệt mẹ cô, còn cứ thúc ép Hoàng Túc Trạch mau chóng đi đăng ký kết hôn với cô.
Hoàng Túc Trạch chỉ biết cười trừ.
"Cháu cũng muốn lắm. Nhưng mà Tịch Dương vẫn chưa có đồng ý".
Vương Lâm nghe thế thì quay về trách ngược lại cô.
"Con nói xem, có thai rồi mà tại sao không biết nghĩ gì đến con cái, đến bản thân mình vậy hả? Nhỡ một ngày, Hoàng Túc Trạch bỏ trốn thì biết phải làm sao?".
"Thế lỡ con chết hay không giữ được hai đứa trẻ thì Hoàng Túc Trạch phải làm sao đây mẹ?".
Vương Lâm phẩy tay quạt quạt.
"Phỉ phui cái mồm thối của con. Sao toàn nghĩ đến chuyện gở không thế?".
Tịch Dương cười cười.
"Thì đó là sự thật mà mẹ...".