Sáng ngày hôm sau, Tịch Dương vừa ra khỏi cửa nhà thì đã thấy có một chiếc xe Ferrari ở ngoài đứng đậu sẵn. Cô còn tưởng trong khu nhà mình vừa xuất hiện một người siêu giàu. Không có lý nào đột nhiên Cố Thần Hi lại đến đây tìm cô.
Tịch Dương chậm rãi đi bộ ra bến xe thì nhận ra chiếc xe kia đang đuổi theo ở đằng sau cô. Không thể nào...
Cố Thần Hi ngồi bên trong, hạ cửa kính xe xuống, nói với cô.
"Em vào xe đi. Anh đưa em đi bệnh viện".
Tịch Dương kinh ngạc.
"Em có thể đi bệnh viện một mình được mà?!".
"Hay em muốn anh xuống xe, bắt cóc em đi cùng với anh?".
Đây là Cố Thần Hi mà cô quen biết sao? Từ lúc nào mà anh bá đạo như vậy?
"Anh sẽ đếm từ một đến ba đấy!".
Chiếc xe đỗ lại trước mặt cô. Cửa xe bật ra. Cố Thần Hi không chờ cô trả lời.
"Một... Hai... Ba!".
Cố Thần Hi vừa định đẩy cửa bước ra ngoài thì Tịch Dương đã ngoan ngoãn chui tọt vào xe. Đêm cuối cùng của bọn họ đã dạy cho cô một bài học rất lớn. Tốt nhất không nên chạm tới giới hạn của anh.
Không khí xe có chút ngột ngạt. Tịch Dương cảm thấy ngay cả tiếng nuốt khan của mình cũng có chút lớn tiếng.
"Hai người không sống chung sao?".
"Hả?!".
"Em và Hoàng Túc Trạch ấy... Hai người không sống chung?".
Tịch Dương biết thừa Cố Thần Hi đang nghĩ điều gì. Anh lại đang nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Túc Trạch.
"Kể từ sau việc với anh... Lam Bách có hơi nghiêm khắc với em... Nhưng anh yên tâm, em và Túc Trạch sẽ chuyển vào ở chung với nhau... sớm thôi...".
"Ừ...".
Không phải anh đang hẹn hò với Tiêu Bạch Yên sao? Còn để ý đến cô và Hoàng Túc Trạch như vậy làm gì chứ?
"Còn em thì sao?".
"Dạ?".
"Em không có gì hỏi về chuyện của tôi và Tiêu Bạch Yên sao?" - Ngữ khí của Cố Thần Hi lạnh lùng không giấu được.
"À không... Em thấy rất mừng cho hai người...".
Cố Thần Hi lườm cô qua kính chiếu hậu. Tịch Dương rụt người thu ánh mắt về.
"Em mừng à?".
Không cần Tịch Dương hỏi, Cố Thần Hi tự kể.
"Em nói rất đúng. Tiêu Bạch Yên, con người rất tốt, đảm đang, biết nấu cơm, biết cắt trái cây. Hơn nữa còn rất thông minh, không chờ anh chỉ dạy việc gì. Ở bên cô ấy, anh thấy rất an toàn, thoải mái, không phải lo một ngày cô ấy biến mất không một lời giải thích".
Tịch Dương gật gù.
Khi chiếc xe đến được bệnh viện, cô mừng hết lớn, lập tức xuống xe.
"Một mình em đi khám được rồi. Cám ơn anh đã cho em quá giang".
Tịch Dương vào trong nhanh nhẹn nhắn cho Hoàng Túc Trạch.
[Em đến rồi này!]
[Trước tiên, em ở bên ngoài lấy số, làm xét nghiệm tổng quát trước đã]
Tịch Dương ngoan ngoãn nghe theo, ngồi bên ngoài chờ đợi. Ai ngờ một lúc sau thì Cố Thần Hi chạy đến, ngồi cạnh cô. Tịch Dương vừa giật mình vừa thấy mất tự nhiên vô cùng.
"Anh... chưa về nữa à?".
"Chưa. Phải xem em bị gì đã!".
Cố Thần Hi đang muốn bắt thóp cô, anh nghi ngờ cô đang có ý đồ giấu giếm. Tịch Dương thật không nghĩ ra được anh có thể điều tra được chuyện gì trong việc này, nên mặc kệ để anh đi theo.
Hiện tại, Cố Thần Hi đã không còn là người cô có thể quản được nữa...
"Lam Tịch Dương?!".
Cô y tá nhanh chóng nhận ra cô.
"Em mau vào trong lấy mẫu máu đi!".
Cố Thần Hi vậy mà cũng đi theo cô, đứng chòng chọc nhìn người ta bắt ống tiêm rút máu của cô ra. Anh nghiêng đầu, tựa vào tường. Trong đáy mắt có hơi lấp lánh. Tịch Dương thật sự không hiểu nổi anh đang nghĩ gì nữa.
Cô cùng Cố Thần Hi lại ngượng nghịu ngồi bên nhau thêm gần một tiếng nữa, chờ kết quả xét nghiệm.
"Lần nào em đến đây cũng bị rút máu như vậy à?".
"Không phải... Chỉ khi nào tình trạng không ổn định thì mới phải làm nhiều xét nghiệm vậy thôi...".
"Vậy tình trạng của em đang không ổn?".
Tịch Dương thấy khó nói.
"Em không biết nữa... Em chỉ cảm thấy... Gần đây có hơi bất thường...".
Y tá lại gọi tên Tịch Dương thêm lần nữa. Bác sĩ đưa kết quả xét nghiệm cho cô, bảo cô sang khoa Phụ sản kiểm tra. Cả Tịch Dương và Cố Thần Hi thất thần nhìn nhau.
Cô ôm lấy tờ giấy, lững thững bước về phòng khám khoa Phụ sản. Sao có thể vậy chứ? Miệng lẩm nhẩm tính... Hình như hai tháng rồi cô bị trễ dâu... Sắc mặt có chút tái nhợt.
Mắt liếc qua Cố Thần Hi. Trông anh còn nghiêm túc, đăm chiêu hơn cả cô. Tịch Dương cắn môi, không phải anh đã phát hiện ra điều gì rồi chứ? Cô thật sự không biết có phải là điều tốt không... Nếu Cố Thần Hi biết được mọi chuyện...?
"Thần Hi, hay anh đi về đi?".
Cô đứng lại, sợ sệt nói với anh. Nếu cô thực sự mang thai, nguy cơ trùng trùng như vậy, Thần Hi anh... sẽ chịu nổi áp lực này sao?
"Không!".
Cố Thần Hi chủ động, nắm lấy tay cô, đẩy cửa phòng bước vào. Tịch Dương tự hỏi, sao bỗng dưng anh hùng hổ như vậy? Cô bị nhấn ngồi xuống ghế lạnh.
Ai không hiểu chắc tưởng cô là con tin của Cố Thần Hi mất.
Bác sĩ coi qua kết quả xét nghiệm của cô, kết luận.
"Với nồng độ hCG cao thế này, chúc mừng cô, cô đã có thai rồi..." - Vị bác sĩ kia trông còn vui vẻ hơn cô.
Tịch Dương ngước mắt, thấy Cố Thần Hi đang hằm hè, mặt mày tối tăm nhìn cả cô và vị bác sĩ kia.
"Là con của bác sĩ Hoàng Túc Trạch sao ạ? Lát nữa tôi phải đến chúc mừng bác sĩ Trạch mới được. Còn vị này là...".
Xương sống của Tịch Dương cứng đơ. Còn chưa xét nghiệm ADN nhưng toàn bộ bác sĩ trong bệnh viện đều có kết luận.
"Dạ... Là anh trai nuôi của cháu...".
Thực ra là bố của đứa bé.
Tịch Dương hoang mang. Cố Thần Hi thật biết lựa ngày để đến.
Mặt anh không có chút biểu hiện gì ngoài sưng xỉa. Tịch Dương cảm thấy khó đoán. Rốt cuộc... Cố Thần Hi đã nhận ra... Đây là con của anh chưa?
Bác sĩ yêu cầu cô nằm trên giường để tiến hành siêu âm. Chất keo sệt lạnh lẽo phết lên bụng. Miếng kim loại lạnh trơn nhẵn ấn xuống khiến Tịch Dương co ro.
"À, có nên gọi bác sĩ Hoàng Túc Trạch đến đây không nhỉ?".
Tịch Dương lắp bắp nói: "Không cần đâu..." lại thấy vẻ mặt kinh ngạc của vị bác sĩ nọ.
"Cháu... Cháu muốn tạo bất ngờ cho anh ấy...".
Vị bác sĩ kia "ồ" lên, hiểu ra. Tịch Dương vẫn chưa có đủ thời gian để tiếp nhận thông tin này.
"Thai nhi đã được hơn hai tháng tuổi rồi, đã có tim thai...".
Màn hình đen trắng mờ mờ ảo ảo. Có những tiếng đập rất e dè nhỏ nhẹ có thể nghe được.
"Thần Hi, anh xem kìa... Đó là em bé...".
Em bé của chúng ta. Tịch Dương suýt chút nữa đã lỡ lời...
"Có thể là thai song sinh...".
Song sinh ư? Tịch Dương không nhịn được sự vui sướng trong đáy lòng. Vậy là nhà họ Cố đã thoát kiếp ba đời độc đinh rồi. Nếu Vương Lâm mà biết, bà sẽ vui mừng đến mức nào chứ?
"Thủ tục phá thai thế nào vậy?".
Tịch Dương cùng vị bác sĩ kia cứng đờ người nhìn Cố Thần Hi.
"Phá thai?" - Cô hỏi - "Tại sao lại phải phá?".
"Em không thấy em còn quá trẻ ư? Em còn chưa tốt nghiệp nữa! Hoàng Túc Trạch nghèo rách mồng tơi, có thể nuôi được em và đứa trẻ này ư?" - Giọng của Cố Thần Hi vô cùng tức giận.
Vị bác sĩ kia cất dụng cụ siêu âm đi, bức xúc thay cho Hoàng Túc Trạch.
"Tôi đi ra ngoài trước, để hai người nói chuyện".
Trong phòng chỉ còn lại hai người. Tịch Dương mờ mịt. Dù biết Cố Thần Hi không biết đây là con của anh, nhưng Tịch Dương vẫn thấy rất bi thương. Cô lau bụng, kéo áo xuống, giống như sợ hai đứa trẻ sẽ nghe thấy những lời tàn nhẫn của bố nó.
Cố Thần Hi ngay lập tức túm chặt lấy tay cô.
"Có phải vì thế mà em không muốn cho anh vào? Vì không muốn cho anh biết chuyện xấu hổ mà em và Hoàng Túc Trạch đã làm?".
"Chuyện xấu hổ? Chuyện xấu hổ gì chứ?".
Tim cô như bị ai huých mạnh một cái. Cố Thần Hi dám gọi con của hai người là chuyện xấu hổ.
Cố Thần Hi lồng lộn lên vì ghen tuông.
"Em và anh vừa mới chia tay được mấy tháng chứ? Mấy tháng? Vậy mà em đã... em đã..." - Cố Thần Hi run rẩy lùi về sau, bàn tay nắm chặt chỉ thẳng vào bụng cô.
"Em đã thế nào?" - Mắt cô long lanh, trăng trối hỏi anh - "Sao? Có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng đi. Muốn chửi bới em thế nào thì anh cứ nói thẳng đi. Anh ở sau lưng nguyền rủa em thế nào... Em cũng rất muốn biết!".
Mắt của Cố Thần Hi long lên sòng sọc nhìn cô. Anh vừa bất lực vừa tuyệt vọng đến không cách nào chịu được nữa. Hoàng Túc Trạch và Tịch Dương không có sống chung. Bản thân anh còn có chút hi vọng đối với chuyện này. Vậy mà... giờ... bọn họ đã có con luôn rồi!
Tịch Dương mím môi, oán hận nhìn anh. Giống như anh là người có lỗi. Trong khi cô...
"Em mới chính là kẻ phản bội. Em phản bội anh. Bây giờ lại cư xử như chính anh mới là kẻ tội đồ?! Em nghĩ em là ai vậy Lam Tịch Dương? Em nghĩ nếu tôi không yêu em, em có quyền chà đạp lên lòng tự tôn và trái tim tôi như vậy à? Em ở bên ngoài, cùng với Hoàng Túc Trạch, cắm sừng tôi!".
Tịch Dương không nói được lời nào. Những thứ này đều do một mình cô tự chuốc lấy.
"Anh đã có Tiêu Bạch Yên rồi, không phải sao?".
Cô rốt cuộc đã thốt ra được cái tên này.
"Vậy thì sao? Tôi phải chúc mừng em chắc? Chúc mừng em cùng Hoàng Túc Trạch, chưa cưới đã có tận hai đứa con?!".
Tay Tịch Dương bấu chặt xuống giường. Cô vừa tức giận vừa đau đớn... Hai chân vo chặt vào nhau.
"Sao? Em sao thế? Sao không nói gì đi? Em còn muốn chọc điên tôi thế nào nữa. Em nói đi!".
"Thần Hi..." - Cô ôm lấy bụng mệt mỏi nói - "Gọi bác sĩ đến đây!".
Cố Thần Hi sững sờ nhìn cô. Giữa hai chân trắng nõn, lộ ra vết máu. Mặt cô trắng bệch như một tờ giấy. Cố Thần Hi thất kinh, hoảng loạn chạy ra ngoài la lớn cầu cứu.
Không phải... lại là lỗi của anh đó chứ?!
Rất đông bác sĩ, nhanh chóng đã đổ ập đến, đem cô chuyển về phòng cấp cứu. Hoàng Túc Trạch cũng chạy đến. Nghe cô mang thai đôi mà mặt hắn không có nửa điểm vui mừng, chỉ có bàng hoàng cực độ.
Cố Thần Hi thì đờ đẫn như người mất hồn, tí thì đã ôm lấy Hoàng Túc Trạch mà ngã lăn quay.
"Bác sĩ Trạch..." - Giờ phút này Cố Thần Hi bỗng tha thiết gọi - "Chẳng nhẽ là lỗi của tôi sao?".
"Không phải lỗi của anh" - Hoàng Túc Trạch nhanh gọn giải thích - "Sản phụ bị bệnh tim, vốn là một chuyện rất nguy hiểm".
Cố Thần Hi đờ đẫn đứng ở cuối giường. Hình như đã hiểu ra chuyện gì đó, rồi lại như chẳng hiểu gì cả. Tại sao anh gây ra chuyện tày trời như thế mà Hoàng Túc Trạch không hề la mắng hay quát nạt anh?
Chẳng lẽ lý do mà Tịch Dương chọn hắn, là vì hắn bao dung hơn anh sao? Cô nằm trên giường bệnh, trong lúc cấp bách, chỉ thấy bóng lưng lạnh lẽo của Cố Thần Hi rời đi.