Từ ngày hôm đó thì Cố Thần Hi không đến tìm Tịch Dương nữa. Cô đoán là tay anh vẫn còn đau, chưa lái xe đi được. Còn ông anh Lam Bách của Tịch Dương thì ngày một quá quắt. Dường như cả đời mới được một cơ hội để sai vặt cô vậy.
Vẫn may là Hoàng Túc Trạch rất hay qua tìm, nên có việc gì khó thì Tịch Dương đều nhờ Hoàng Túc Trạch làm giúp. Còn Tịch Dương vẫn đang luyện đao pháp, cô đang quyết tâm sẽ luyện để gọt thành một trái táo không đứt mới thôi. Ai ngờ...
Trong lúc bất cẩn thì cắt trúng tay. Tịch Dương nhăn mặt vì đau.
"Sao vậy? Đã bảo là đừng có đụng vào con dao rồi mà?! Sao em lì vậy hả?" - Lam Bách thấy vậy liền nạt.
Hoàng Túc Trạch cũng đang đứng đó, vừa ra ngoài mua ít hộp cơm trưa về cho Lam Bách và Tịch Dương, thấy vậy thì liền chạy tới.
"Em có sao không vậy?".
Hoàng Túc Trạch nâng tay cô, nghiêng nghiêng nhìn. Vết cắt khá sâu, máu chảy ra nhiều, có vẻ khá nghiêm trọng.
"Đi theo anh!".
Hoàng Túc Trạch đưa Tịch Dương ra khỏi phòng, chạy về phía bồn rửa. Tay cô được tay anh cầm đặt bên dưới vòi nước chảy. Cả người Hoàng Túc Trạch ở phía sau dán chặt lấy lưng mỏng của Tịch Dương. Tư thế mà bọn họ đang đứng giống như đang ôm nhau vậy.
Hoàng Túc Trạch còn cúi sát xuống vai của Tịch Dương để nhìn cho rõ. Hơi thở phả vào bên tai khiến cô co người đỏ mặt. Hàng mi dài qua mắt kính anh như một tấm rèm mỏng che phủ con ngươi chăm chú, kiên định.
Rửa vết thương xong thì Hoàng Túc Trạch rút trong túi ra một dải băng cá nhân. Tịch Dương đã biết vậy mà, anh luôn thủ sẵn những thứ này... Cô vừa nghiêng người định trêu chọc thì gặp đúng lúc Hoàng Túc Trạch đang hạ người xuống. Hai môi suýt chút nữa thì chạm trúng nhau khiến Tịch Dương điếng người. Hoàng Túc Trạch bất động, nhìn Tịch Dương hồi lâu, không biết phản ứng làm sao...
"Thưa cậu chủ, tôi xin phép ra ngoài xe đợi trước!".
Tịch Dương bị giật mình bởi tiếng nói ở sau ót. Quay đầu thì thấy Cố Thần Hi đang đứng chết trân ở đó nhìn mình. Đôi mắt anh nhìn cô, chứa đầy sự hờn ghen, lẫn oán hận. Lão quản gia thấy tình hình không ổn liền chuồn đi mất.
Hoàng Túc Trạch không tỏ ra một chút chột dạ nào, còn kéo lấy tay cô cẩn thận dán băng. Hàm dưới của Thần Hi run lên, răng va vào nhau cành cạch.
"Tại sao em có thể làm như thế hả Tịch Dương? Tại sao em có thể làm như thế với anh? Anh đã làm gì có lỗi với em sao? Anh đã luôn hết lòng với em, tại sao em có thể làm thế hả?" - Thần Hi oán trách, run lên vì giận dữ.
"Anh... sẽ để hai người ở đây nói chuyện".
Hoàng Túc Trạch vẫn như những lần trước. Anh cảm thấy mình nên đứng ngoài chuyện của Cố Thần Hi và Tịch Dương thì hơn. Không phải vì anh hèn nhát, mà vì anh tôn trọng và ủng hộ mọi sự lựa chọn của cô.
Tịch Dương nhún vai.
"Không phải anh và Tiêu Bạch Yên cũng vậy hay sao? Chúng ta như vậy là hoà...".
"Hoà... Em thấy hoà kiểu quái gì được?!" - Cố Thần Hi hùng hổ đi đến trước mặt cô, ánh mắt đầy đe doạ. Nếu tay anh không bị gãy thì e rằng cô đã bị anh xô đi rồi - "Anh và Tiêu Bạch Yên vốn không hề xảy ra chuyện gì cả!".
"Cô ta làm trợ lý cho anh, ngày đêm kề cận bên anh. Anh còn đưa cô ta đến buổi vũ hội mà không nói cho em biết. Anh thấy như vậy giống không có chuyện gì lắm sao?".
Tịch Dương không hiểu vì sao mà bản thân lại hỏi đến những vấn đề này. Không phải anh có yêu ai cũng được sao? Vậy tại sao, cô lại ở đây, chất vấn anh?
"Em hiểu lầm rồi Tịch Dương. Hoá ra em để ý những việc này sao?" - Đôi mắt của Cố Thần Hi lập tức dịu lại - "Cô ta muốn đến công ty làm trợ lý của anh nhưng anh không chịu, đã điều cô ta qua làm trợ lý của bố anh. Còn chuyện vũ hội, bố mẹ anh và Tiêu Bạch Yên đã bàn trước với nhau, lừa anh đến đó. Anh không biết sẽ đi chung với cô ta!".
"Đằng nào cũng không liên quan gì đến tôi nữa rồi. Anh không cần phải giải thích nữa!".
Tịch Dương định đi khỏi nhưng Cố Thần Hi đã lấy thân mình ra cản.
"Quay lại với anh đi có được không?".
Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu Cố Thần Hi hỏi Tịch Dương câu này rồi. Trong mắt anh mỗi lúc một tuyệt vọng. Hai gò má đã hóp đi không ít. Giọng nói nghẹn ngào, khẩn cầu.
"Chuyện của em và Hoàng Túc Trạch, anh không cần biết, cũng không hỏi đến nữa...".
"Cố Thần Hi, nhưng em đâu có cần anh phải làm vậy?" - Tịch Dương lộ ra sự mất kiên nhẫn - "Em đã nói với anh rồi, em đã hết yêu anh. Người em yêu hiện tại là Hoàng Túc Trạch".
Cố Thần Hi gào lớn.
"Hắn thì có điểm gì hơn anh chứ?".
Tịch Dương nghiêng đầu hỏi lại.
"Anh thật sự muốn em trả lời câu này ư?".
Hai đầu gối Cố Thần Hi mềm nhũn. Cả người hút đi trọng lực, khiến anh muốn quỵ ngã. Câu trả lời của Tịch Dương không rõ ràng, nhưng quá vô tình.
"Tại sao em lại có thể nói ra những lời như vậy chứ? Lam Tịch Dương, em là đồ tồi!".
"Phải. Em là đồ tồi" - Cô nói đầy bất cần - "Chính vì vậy mong anh đừng tìm đến em để phải nghe những lời như thế này nữa!".
Chân cô nhích qua một bên, lách người qua anh, đi nhanh về phòng bệnh của Lam Bách. Trước khi cô kịp mở cửa thì Cố Thần Hi đã quay đầu, la lớn.
"Em tưởng em làm vậy là ngon lắm à? Tôi nói với em, bên ngoài kia, tôi có thể kiếm được bất cứ ai mà tôi muốn, tốt hơn em hàng trăm hàng vạn lần. Em hãy nhớ cho kỹ ngày hôm nay, sau này đừng có hòng mà cầu xin tôi!".
Mi mắt của Tịch Dương nặng trĩu, khẽ nâng lên.
"Nếu anh làm được vậy, thật sự quá tốt..." - Cô ngẩng đầu nhìn Cố Thần Hi, kiêu ngạo nói - "Đừng lo sẽ không có sau này đâu!".
Tịch Dương vốn dĩ đang chân thành chúc phúc cho Cố Thần Hi, nhưng qua tai anh thì đó chẳng khác nào một lời chế giễu.
Trái tim của Cố Thần Hi như bị hàng trăm mũi dao xuyên qua, nhìn hình bóng của Tịch Dương biến mất sau cánh cửa trắng của bệnh viện. Bọn họ cứ như thế kết thúc thật rồi sao?
Thần Hi muốn lấy tay ôm lấy đầu cũng không thể nữa. Anh thấy mình thật sự quá vô dụng. Lam Tịch Dương, rốt cuộc cô chỉ là một cô gái mà anh đã chơi qua thôi. Có gì mà phải hối tiếc như vậy chứ?
Nhớ đến vệt máu nằm trên tấm ga giường, giây phút ấy Cố Thần Hi thật sự đã rất vui mừng. Tuy anh chưa từng kì vọng người yêu anh phải ngoan ngoãn thủ tiết dành riêng cho anh, nhưng biết được bản thân là người đầu tiên và duy nhất của Lam Tịch Dương, anh đã đắm chìm trong hạnh phúc. Giống như lúc phát hiện ra cô chính là Dục Minh, phát hiện ra cô yêu mình đến mức suýt chết...
Vậy mà đến nay, mọi thứ bỗng sụp đổ và hoàn toàn trở nên vô nghĩa như vậy?! Câu hỏi duy nhất trăn trở trong đầu Cố Thần Hi suốt mấy tháng qua không phải là tại sao Tịch Dương cô lại quá tệ bạc như vậy? Mà là rốt cuộc thì anh đã làm gì sai chứ?
Lão quản gia lúc quay trở lại, tìm thấy Thần Hi thì anh đã ngồi nhão nhẹt trên đất lạnh của bệnh viện, thiểu não cúi đầu. Mái tóc dài đã mấy tháng không cắt đã che khuất cả nửa mặt anh. Trông anh giống hệt như một cái xác không hồn.
"Cậu chủ, ba tuần nữa mới đến hẹn đi tháo bột mà. Ba tuần nữa chúng ta hẵn trở lại đây có được không?" - Lão quản gia ngồi xổm xuống đất vừa như an ủi, vừa như đang dò ý anh.
"Ông cứ mặc tôi. Để tôi chết đi là được".
Lão quản gia cũng là một trong những người đã chăm sóc và nhìn Cố Thần Hi từ bé đến lớn. Cậu chủ trong tâm trí ông là một người sáng sủa, hoàn hảo. Điểm gì cũng hơn người. Chưa bao giờ ông trông thấy Cố Thần Hi có dáng vẻ đau khổ và chán nản như hiện tại.
Nhất thời, ông không biết an ủi thế nào.
"Hay chúng ta cứ về nhà trước đi, nghe ông bà chủ khuyên can, dặn dò mấy lời cuối cùng, rồi hẵng chết...".
"Ông đang khuyên tôi đi chết đấy à?".
Lão quản gia vội xua tay.
"Không... không có...".
Cố Thần Hi ngồi đó đến tận tối muộn. Y tá đuổi cũng không đi. Mấy lần Tịch Dương có việc đi ngang qua anh, đều không có nói gì cả. Cố Thần Hi thì cứ liên tục tự nhủ với bản thân, cho cô thêm cơ hội, cho Tịch Dương thêm cơ hội. Chờ đến ngày mai, nếu cô vẫn còn không chịu ăn năn hối cải, quỳ xuống đất nài nỉ anh, Cố Thần Hi anh chắc chắn sẽ không cho cô thêm bất cứ cơ hội nào nữa.
Sáng ngày hôm sau qua đi, Cố Thần Hi vẫn trông thấy Tịch Dương đi ra vào nói cười với Hoàng Túc Trạch. Cõi lòng chua xót. Anh mới chợt nhận ra một điều.
Đối với một người vốn đã không biết trân trọng, có cho bao nhiêu cơ hội đều không đủ.
Bấy giờ, Cố Thần Hi mới mệt mỏi cất tiếng.
"Quản gia, chúng ta đi về thôi".