Trâu Già Gặm Cỏ Non

Chương 59: Đường ai nấy đi



Mùng một Tết, cả nhà họ Lam cùng ngồi tề tựu dưới bàn anh cơm. Lam Hiểu cùng Từ Viên thở dài, thằng anh vừa khá lên một chút thì lại đến lượt con em bê bết. Có phải những năm này nhà họ Lam đã phạm phải cố kỵ gì không?

Lam Bách vừa ăn được một hai miếng gì đó thì tự dưng ôm bụng, lăn ra bàn. Mới ngày đầu năm mới, Lam Hiểu và Từ Viên thấy vậy càng thất kinh, lập tức đỡ Lam Bách vào trong xe. Trông thấy Lam Bách quằn quại như vậy, Tịch Dương băn khoăn không biết đây có phải nghiệp mà Lam Bách phải trả khi hôm qua đập muốn gãy tay của Thần Hi không?

Trong bệnh viện Tết, vẫn may còn có bác sĩ và y tá túc trực. Bọn họ nhanh chóng nhận ra Tịch Dương nên ưu tiên xếp lên đằng trước.

"A, vị hôn thê của bác sĩ Hoàng Túc Trạch. Lâu lắm rồi mới thấy em ghé qua".

Lam Bách lườm cô: Màn kịch này vẫn chưa diễn xong à?

Tịch Dương hất hàm đáp trả. Có ai mách hay sao mà Hoàng Túc Trạch rất nhanh chóng đi ra đón cô cùng gia đình. Giờ thì Tịch Dương phần nào đã hiểu được, tại sao các gia đình lại thích có con làm bác sĩ rồi.

"Tịch Dương, em đến rồi à?".

Mặt Hoàng Túc Trạch sáng bừng lên khi thấy Tịch Dương. Những người khác tự giác nhích người ra cho nam nữ chính hội ngộ.

"Sao hôm nay mùng một Tết mà lại đến đây thế? Định đòi tiền anh à?".

Tịch Dương rạng rỡ, tựa như mây âm u tan sau bao nhiêu ngày.

"Làm gì có! Em đâu có nhỏ nhen như vậy. Lam Bách bị đau dạ dày nên gia đình em đưa anh ấy đến đây" - Tịch Dương huých tay Hoàng Túc Trạch nhắc nhở - "Dạo này đau dạ dày đang lên xu hướng thì phải?!".

"Em yên tâm đi. Anh sẽ không làm phiền em nữa đâu!".

Lam Bách thấy chướng mắt. Không biết Hoàng Túc Trạch và Cố Thần Hi hiện tại ai đáng ghét hơn nữa. Chắc vẫn là Cố Thần Hi. Lam Bách đã quen Cố Thần Hi quá lâu, quá rành những thủ đoạn hèn hạ và đê tiện của cậu ta đối với con gái.

Cứ nghĩ đến con bé cưng nhà mình bị Cố Thần Hi chơi đùa trong tay, đến nỗi suýt chết, Lam Bách hận đêm qua còn quá nhẹ tay.

"Nè, có thể khám cho tôi được chưa? Đau chết tôi rồi này!".

"Xin lỗi, chuyên khoa của tôi là tim mạch, không phải là nội khoa".

Một câu của Hoàng Túc Trạch trực tiếp đẩy Lam Bách tiếp tục ra rìa. Giây phút này thì Lam Bách thấy vẫn là cậu em thân của mình tốt hơn.

"Tịch Dương, em có muốn nhân tiện làm kiểm tra luôn không? Anh thấy sắc mặt của em không được tốt cho lắm".

"Em vẫn ổn, chắc là không sao đâu!".

Phụ tá và y tá thấy Tịch Dương thì đứng xôm tụ lại, liên tục hỏi chuyện.

"Vậy bao giờ thì hai người dự định cưới ạ?".

Hoàng Túc Trạch cướp lời Tịch Dương.

"Đã mua nhà rồi, chỉ còn chờ đón tiểu Tịch Dương về nữa thôi!".

Câu trả lời này khiến cả viện ồ lên, cả nhà họ Lam đều thấy sốc. Lúc này thì Vương Lâm cùng Cố Tuyền đi ngang qua, không khỏi kinh ngạc. Cố Tuyền còn hỏi nhỏ vào tai Vương Lâm: "Không phải Thần Hi và Tịch Dương đang yêu nhau à?". Vương Lâm nhún vai.

"Cưới?! Mua nhà?! Tiểu Tịch Dương?".

Giọng nói quen thuộc cố ý khiêu khích khiến Tịch Dương ngẩn ra.

Lam Bách gian trá.

"Quên nói với em. Đêm qua Cố Thần Hi bị anh đánh gãy tay phải vào viện".

"Em thật sự định cưới hắn?".

Cố Thần Hi cảm thấy bản thân mình hệt như một tên ngốc. Cả cái bệnh viện này đều nhận ra Lam Tịch Dương cô chính là vị hôn thê của Hoàng Túc Trạch. Đây là lý do Lam Tịch Dương trước giờ đều không muốn công khai với anh?!

Tịch Dương cùng Hoàng Túc Trạch im lặng. Không khí có chút kỳ lạ. Một cô y tá hâm mộ Hoàng Túc Trạch không nhịn được mà trả lời thay.

"Đương nhiên là phải cưới rồi. Bác sĩ Hoàng Túc Trạch vừa ngã bệnh, người nhà không một ai lên thăm nom, chỉ có một mình bạn gái đến chăm sóc. Cả gia đình bác sĩ kéo nhau lên đây, làm loạn đòi tiền, cũng là do em ấy đứng ra giải quyết. Một cô gái tốt bụng lại dũng cảm như vậy, bác sĩ chúng tôi không lấy thì còn lấy ai đây?".

Cô y tá kia còn tưởng mình vừa nói ra lời đúng đắn, liền vô cùng vui vẻ, cho đến khi xoay người không thấy ai cười cả.

Cố Thần Hi gần như chết lặng. Hoá ra tình cảm giữa Tịch Dương và Hoàng Túc Trạch vẫn rất tốt... Lời nói của cô y tá kia cứ không ngừng văng vẳng trong đầu của Thần Hi. Người nhà Hoàng Túc Trạch lên đòi tiền... Lẽ nào 150 triệu cô đã mượn từ anh, là để cho Hoàng Túc Trạch?!

Toàn bộ dây thần kinh của Cố Thần Hi đều bị kéo căng ra như muốn đứt, cả người run lên, hai mắt trừng trừng, khuôn mặt đỏ gay rất doạ người. Nếu không phải hai cánh tay đều đã bị đánh gãy thì anh thực sự đã nhào đến chỗ Hoàng Túc Trạch, đọ sức một trận ra trò rồi.

Cố Thần Hi lại chợt nhớ đến một tuần kia Tịch Dương biến mất để ở bên Hoàng Túc Trạch. Cho đến giờ anh vẫn chưa có lấy một lời giải thích. Rốt cuộc thì bọn họ đã đi đâu, làm gì cùng nhau?! Đến giờ phút này, anh không muốn tiếp tục tin tưởng nữa.

Tịch Dương thấy tình hình không ổn, liền kéo tay Hoàng Túc Trạch.

"Em đổi ý rồi. Hay anh làm kiểm tra sức khoẻ cho em đi!".

Hoàng Túc Trạch nắm lấy tay Tịch Dương rời khỏi đó. Ánh mắt Cố Thần Hi đỏ ngầu nhìn theo bọn họ đến đau lòng. Dù rất đau nhưng anh vẫn cắn răng đưa tay lên níu lấy tay Tịch Dương.

Giọng nói đanh thép chất vấn cô.

"Vậy những chuyện trước giờ chẳng nhẽ đều là giả hay sao? Người mà em yêu luôn là Hoàng Túc Trạch. Hai người vẫn luôn yêu nhau có phải vậy không?".

Tịch Dương bị tay anh ghì chặt, không thể đi nổi. Bàn tay như gọng kìm siết xương cô đến đau. Hàng mi khẽ chớp, cô nhìn thẳng vào mắt Cố Thần Hi mà nói.

"Đúng vậy. Hoàng Túc Trạch và em vẫn luôn yêu nhau. Chúng em đã mua xong nhà rồi. Sang năm sẽ làm đám cưới!".

Nỗi đau nhất thời ở hiện tại sẽ là liều thuốc chữa lành cho Cố Thần Hi ở tương lai. Tịch Dương thấy mình nên dứt khoát cắt đứt với anh. Có thế thì cả  hai mới thấy dễ chịu được.

Thần Hi, em xin lỗi...

Bàn tay của Thần Hi buông lỏng, không giữ lấy cô nữa. Anh dường như đã tìm được cách hiểu ra mọi chuyện rồi.

Lam Tịch Dương, em là kẻ ác độc, là kẻ tàn nhẫn nhất thế gian!...

Mới hôm qua vừa nói lời chia tay, trong lúc anh dằn vặt đau khổ, cánh tay bị thương vẫn không ngừng bấm điện thoại gọi cho cô, thế nhưng Lam Tịch Dương chưa từng bắt máy. Anh nằm viện không thấy cô hỏi han được một tiếng. Hôm nay đã lại thấy cô mỉm cười tình tứ, đan chặt tay với người đàn ông khác.

Cố Thần Hi cứ đứng đờ ở đấy như trời trồng. Phải đến khi Vương Lâm và Cố Tuyền thúc giục anh trở về phòng thì anh mới đi theo bọn họ như một cỗ máy.

Lam Bách chép miệng quên cả đau bụng. Không ngờ đến Cố Thần Hi cậu ta còn có ngày này. Lam Bách đang thầm so sánh, xem mình và Cố Thần Hi ai là người bi thảm hơn?!

Sau khi Cố Thần Hi luộm thuộm trở về phòng thì phát ra một loạt tiếng đổ bể rơi loảng xoảng. Cái tay này của cậu ta bậy thật đấy. Đánh gãy rồi mà vẫn có thể phá phách được.

Đến chiều thì Từ Viên và Lam Hiểu quay về nhà, để lại một mình Tịch Dương ở lại bệnh viện chăm nom Lam Bách. Dẫu sao theo bọn họ thấy thì Tịch Dương thích hợp ở lại nhất. Cô nhận được kết quả kiểm tra định kỳ xong thì trùng hợp trông thấy nhà họ Cố đang làm thủ tục xuất viện.

Tịch Dương còn định chạy đến hỏi thăm Vương Lâm và Cố Tuyền. Hôm nay là mùng một Tết, nếu không đến chúc được vài câu với bố mẹ nuôi thì cô thất lễ quá. Thế nhưng chân vừa bước lên được hai ba nhịp thì trông thấy Cố Thần Hi đi ra khỏi phòng. Hai tay anh giờ thì đã đều bị bó bột, cố định ở trước ngực. Đi cạnh Thần Hi là một cô gái.

Tiêu Bạch Yên.

Tịch Dương thở dài, có lẽ không nên lấy làm ngạc nhiên. Bọn họ đã chia tay rồi. Có lẽ từ giờ phút này sẽ không bao giờ liên quan gì đến nhau nữa.

"Đi đâu giờ này mới về?" - Lam Bách vừa thấy Tịch Dương liền muốn kiếm chuyện.

"Em đi kiểm tra sức khoẻ định kỳ thôi mà...".

Tịch Dương kiểm tra lại bình truyền.

"Chuyện của mày và Cố Thần Hi đã kết thúc thật rồi ư?" - Lam Bách hồi tưởng lại những mẩu chuyện nhỏ nhặt mà Gia Hào, Á Văn, cùng Cố Thần Hi đã nói. Thảo nào hồi đó bọn họ cứ không ngừng đá mắt với nhau như muốn lé, hoá ra là sợ Lam Bách phát hiện - "Nó đã từng cầu hôn mày?".

Tịch Dương ngập ngừng phản ứng.

"Vậy thì sao? Em đã từ chối rồi mà?".

"Bọn mày..." - Lam Bách khó nói - "... chưa có làm gì đấy chứ?".

Tịch Dương nhanh chóng quay đi, che giấu sự hoảng hốt trong đáy mắt.

"Như vậy thì đã làm sao? Anh định đi đánh Cố Thần Hi nữa à?".

Lam Bách bỗng dưng bật dậy khỏi giường khiến Tịch Dương hốt hoảng sửa lại.

"Chưa. Chưa. Bọn em chưa có làm gì cả!".

Cố Thần Hi không nói. Tịch Dương không nói. Hoàng Túc Trạch không nói. Vậy thì ai mà biết được chứ?!

Lam Bách lườm cô.

"Mẹ nó, tao thực sự đã nghĩ Cố Thần Hi coi mày là em gái. Nếu không làm sao có thể an tâm giao mày cho nó được? Thứ đàn ông dơ bẩn giảo hoạt như thế, mày dây vào chỉ có thúi đời thôi con ạ!".

Tịch Dương cười cười.

"Thì không phải anh cũng vậy sao?" - Cô bình thản ngồi lên giường của Lam Bách - "Anh còn chưa kể chuyện giữa anh với Thuần Nhi cho em biết đâu đấy. Cái váy kia em lỡ làm hỏng của Thuần Nhi mất rồi. Dựa vào mối quan hệ tốt đẹp giữa anh và cậu ấy, em nghĩ anh sẽ giải quyết ổn thoả thôi, có đúng không?".

Nhắc đến đây, Lam Bách thấy xót hết cả ruột. Cái váy kia mặc dù đã được Thuần Nhi giảm một nửa giá nhưng vẫn rất đắt...

Tay Tịch Dương cầm một con dao sắc, cứ mãi loay hoay vân vê trái táo trong tay, đi được mấy đường thì bản thân giật mình thon thót. Lam Bách thấy ngứa mắt. Bố mẹ anh thật tình, sao lại giao anh cho con nhỏ vụng về này chăm sóc chứ? Cứ nói lười mặc kệ anh không phải xong hay sao?

"Thôi đưa đây, đưa đây" - Lam Bách giật lại con dao với trái táo từ tay Tịch Dương - "Đến trái cây còn chẳng biết gọt, thật không hiểu làm sao mà mày đi chăm sóc Hoàng Túc Trạch bị ốm với cái bộ dạng thế này".

"Thì em có phải làm gì đâu? Anh ấy cũng biết tự làm giống như anh vậy mà".

"...".


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv