Vì bố mẹ không có ở nhà, lại lười nấu cơm, nên Lam Bách đồng ý cùng em qua nhà Thần Hi tạm trú đến hết chủ nhật. Thật ra, anh cũng muốn để ý xem, bố mẹ Thần Hi đối với em gái mình có tốt hay không.
Ai mà ngờ, con em gái tốt phước này của anh, đi đâu cũng được quý như cục vàng, cục bạc.
Cố Tuyền vừa trông thấy Tịch Dương thì bế vội trên tay, xoay mấy vòng khiến con bé cười khúc khích. Vương Lâm thì nói.
"Vừa nhận được tin nhắn của Thần Hi rằng con sẽ đến đây nên mẹ đã chuẩn bị hết tất cả món ăn mà con yêu thích nhất trên bàn rồi".
Cố Hiểu vừa thơm thơm Tịch Dương mấy cái xong thì chuyền cho Vương Lâm.
"Thật sự bọn họ chỉ là anh em nuôi thôi sao?".
Tới giờ thì chính Gia Hào cũng bối rối. Làm sao bọn họ có thể khắng khít đến thế? Còn gọi ba, mẹ, con rất thân mật nữa.
"Mấy đứa đi vào trong đi. Chơi cả ngày chắc đã đói rồi. Ta đã bảo quản gia chuẩn bị hết tất cả phòng ốc cho mấy đứa rồi".
Nhà của Thần Hi như khách sạn vậy, có không biết bao nhiêu phòng ngủ. Phòng nào cũng đều được bài trí sạch sẽ, gọn gàng. Nội thất được trang bị cũng đều thuộc loại cao cấp của cao cấp.
Thần Hi cắp theo mấy con thú bông của Tịch Dương, đem vào đến tận phòng cho cô. Vì đứa con gái nuôi này mà bố mẹ anh đã hao tâm tổn sức sơn mới lại toàn bộ theo gam màu trắng, xanh biển mà cô yêu thích. Ga nệm cũng đều đã dẫn cô đi mua mẫu cô thích nhất.
Lam Bách vào bên trong mà thấy choáng ngợp. Hình như con bé này sống ở đây còn sung sướng hơn ở nhà. Máy tính bàn, máy tính bảng, laptop đều được mua mới toàn bộ. Còn có cả tủ sách, mua hết tất cả các bộ truyện tranh mà Tịch Dương thích.
Anh thật muốn chạy qua hỏi Thần Hi, nhà cậu ta còn nhận con nuôi nữa không?
Vừa quay qua thì thấy Gia Hào và Á Văn đang hỏi sẵn rồi.
"Đáng tiếc quá, các cậu đều không phải là con gái" - Thần Hi khoanh tay, cao ngạo nói - "Đã thế lại còn không được xinh xắn. Đi ra đi, đừng vấy bẩn phòng của em tôi!".
"Cậu gọi "em tôi" có thấy ngứa miệng không vậy?" - Lam Bách khịa.
"Chắc chắn không ngứa bằng cậu hiện giờ đâu!".
Cơ miệng Lam Bách cứng đờ như bị đóng băng.
Ăn cơm xong, bọn họ kéo nhau lên trên phòng Thần Hi chơi game. Bốn người, bốn cái máy tính, dán mắt vào.
"Còn thiếu một slot" - Thần Hi nói - "Tịch Dương, vào hỗ trợ cho anh đi".
Tịch Dương dạ một cái, liền mang laptop sang chiến đấu với các anh.
"Cậu dạy con bé chơi cả cái game này sao?".
"Anh Thần Hi chịu chơi với em lắm, không giống như anh đâu. Lêu lêu!".
"Hay ho gì mà lêu lêu?".
Lam Bách dí đầu Tịch Dương đẩy ra ngoài.
Thần Hi làm xạ thủ, cô đi theo support. Dù ván nào cũng không giúp được gì cho anh mấy nhưng anh vẫn MVP đều đều.
Cũng chỉ chơi được mấy ván, Cố Tuyền liền mở cửa nói với cô cùng ra trước sân nhà cùng với Vương Lâm thả diều. Hôm nay trời lộng gió. Con diều bay cao vút, khiến cho tâm trạng của cô bay theo rất vui vẻ.
Lam Bách có hơi không yên tâm nên chạy ra ngoài ban công xem thử, thì thấy Cố Tuyền đang đặt cô ở trên vai rất chắc, không để cô chạy nhảy đi đâu cả. Thấy thế thì anh mới dám thở phào nhẹ nhõm.
"Bình thường chẳng phải cậu hay mắng chửi em cậu lắm sao? Hôm nay lại quan tâm thế?" - Thần Hi hỏi.
"Không đến lượt cậu quản".
"Có người anh già khú đế như cậu, còn chẳng chơi được trò gì, chẳng phải buồn lắm sao?".
"Cậu làm như cậu trẻ hơn tôi? Đám nhóc ở trường ban nãy cho rằng tôi là anh của Tịch Dương còn anh là bố của con bé!".
Thần Hi nhất thời nín thinh. Nước cờ này anh đi có hơi sai rồi...
Sau khi thả diều xong thì Cố Tuyền cùng Vương Lâm chở Tịch Dương đi siêu thị, mua thêm gần chục con búp bê và cả một mớ váy mới, còn để cô chơi cùng với Cố Tuyền ở trong khu vực trò chơi rất lâu nữa.
Ở bên cạnh bố mẹ nuôi, không giống ở nhà bố mẹ ruột. Bố mẹ nuôi luôn tự mình đích thân đưa cô đi khắp mọi nơi. Từ Viên và Lam Hiểu ở nhà cũng bận rộn đủ thứ việc, không thể lúc nào cũng chơi cùng cô được.
Ăn cơm xong thì trời đã tối sập mà lên phòng thì thấy bốn người họ vẫn đang chơi game rất hăng say. Tịch Dương mệt mỏi, coi Thần Hi chạy quanh map đánh nhau mà ngủ quên trên vai anh lúc nào không hay.
"Thôi nghỉ đi, có người ngủ rồi!".
"Aiz, Thần Hi, sao cậu lại làm anh em mất hứng thế hả? Bình thường tới nửa đêm còn chưa ngủ. Bây giờ mới có mười giờ! Có bận nhắn tin cho gái cậu cũng mặc cơ mà!".
"Ngủ sớm một hôm thì chẳng nhẽ chết ai à?".
Lam Bách bĩu môi khinh miệt.
"Còn tưởng mình thật sự là anh trai đấy!".
Chân của Thần Hi khá dài, co lên một cái đạp vào vai khiến Lam Bách ngã lăn ra đất.
Lam Bách tức điên lên, định nhảy lên giường, đè chết Thần Hi nhưng bị Á Văn cản lại.
"Nè nè. Chúng tôi còn đang ở đây, mong hai cậu đừng làm ra những hành động quá khích. Kiếm phòng mà ân ái nhau đi có được không? Ở đây còn biết bao nhiêu người".
"Ân ái cái rắm ấy!" - Mắt Thần Hi sáng quắc lên - "Hay các cậu nếu không muốn về ngủ sớm quá thì chúng ta kiếm một bộ phim kinh dị hay hành động, cùng coi. Đừng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của con nít là được".
Giường ở phòng Thần Hi và bố mẹ anh là giường size super king, đủ chỗ cho tận mấy người cùng nằm. Chiếc TV lớn gần như bao trọn cả bức tường. Hai loa gắn trên hai góc phòng, cũng được tạm coi như là một cái rạp mini. Tám con mắt dán chặt lên màn hình.
Thần Hi ngồi một bên, Lam Bách ngồi một bên, Tịch Dương ngồi ở giữa ngủ ngon lành. Điều hoà thổi phà phà mát lạnh.
"Nhà cậu mà có thêm quầy bán nước, bắp là kinh doanh rạp chiếu phim luôn được rồi đấy" - Á Văn cười cười nói.
Trong căn phòng tối, bọn họ ngồi im lặng xem phim ma. Lâu lâu trông phòng chỉ có vang lên vài tiếng la hét thất thanh.
Tịch Dương giật mình tỉnh dậy, mơ mơ hồ hồ trong bóng đêm trông thấy Thần Hi. Ánh sáng chớp nháy soi lên góc nghiêng phi phàm. Chóp mũi cao, đầu mũi sáng bóng. Lông mi cong sắc sảo. Đuôi mắt cong lên đầy ý cười.
Tựa đầu trên ngực anh, lồng ngực cô dường như cũng đang nhảy nhót như âm cười rung động trên người anh. Tịch Dương cứ muốn giữ nguyên tư thế này mãi mãi, nghe tiếng máu cuộn sôi trào mãnh liệt. Trái tim anh đập rất rõ và mạnh mẽ, giống như trái tim của một con sư tử vậy.
Cô bất giác nhớ đến vết cắt ở trên lồng ngực mình. Con ngươi lơ đễnh nhìn về phía trước thì thấy nguyên mặt con ma đang vồ lấy màn hình.
"Aaaaaaaaaaaaaaa!".
Tịch Dương hét toáng lên. Lam Bách hình như cả đời này cũng chưa từng nghe thấy Tịch Dương la lớn đến vậy.
Thần Hi vội với lấy điều khiển, dừng bộ phim đang chiếu, lại dừng vào ngay cái mặt ma trắng dã. Miệng răng khấp khiễng, máu me nhoe nhoét. Hai con ngươi đen, tròn một cái quỷ dị.
Lam Bách giật lấy điều khiển TV từ tay Thần Hi, trực tiếp tắt đi. Tịch Dương ôm lấy anh khóc nức nở.
"Tịch Dương, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Lại đây anh bế nào..." - Lam Bách cố gắng an ủi.
"Không, em muốn anh Thần Hi cơ!".
Tịch Dương mếu máo, túm chặt lấy áo của Thần Hi. Á Văn vừa chạy ra mở đèn thì cánh cửa bật mở. Vương Lâm nghe thấy tiếng hét, liền xồng xộc xông vào phòng.
"Mấy cái đứa này, làm gì em vậy hả?" - Vương Lâm kéo người Tịch Dương ra khỏi Thần Hi, ôm vào lòng - "Thần Hi, nói mày trông em. Mày trông kiểu này đó sao?".
Còn chưa đợi Thần Hi lên tiếng, bà đã ẵm Tịch Dương đi về phòng.
Chưa bao giờ Lam Bách ý thức được mình hoàn toàn bị ra rìa như lúc này.
"Thôi, trễ rồi. Mấy cậu về ngủ đi. Ngủ đi. Mai chơi tiếp!".
Thần Hi đứng khỏi giường, đi tắt hết tất cả mọi thứ.
"Không thích về có được không?" - Lam Bách giận dỗi chưa muốn dậy hỏi.
Thần Hi tiến đến gần, ép sát người Lam Bách vào thành giường. Một tư thế vô cùng quen thuộc đối với các tín đồ ngôn lù.
"Được, vậy cậu ở đây, ngủ với tôi một đêm".
Anh dùng đôi mắt chim ưng có phần mờ mịt lẫn thách thức bao lấy Lam Bách.
Đám Á Văn, Gia Hào nổi da gà, đồng loạt chạy tứ tán.
Tay Lam Bách vớ lấy cái gối, nhấn vào mặt Thần Hi.
"Ghê quá! Đồ quỷ sứ hà...".
Nói vậy xong liền chạy mất hút ra ngoài.
Vốn tưởng đêm nay thế là xong chuyện rồi, Thần Hi thấy đèn bên ngoài hành lang vụt tắt, liền biết mẹ anh đã trở về phòng. Tịch Dương không khóc nữa, chắc là đã đi ngủ rồi.
Chợt nhớ đến gương mặt con bé hôm nay, Thần Hi có chút lo lắng, lẫn ăn năn. Anh không hề nghĩ Tịch Dương yếu đến thế. Đám phụ nữ xung quanh anh luôn hay giả vờ, nhưng thật giả thế nào chỉ cần nhìn một cái là biết mà. Với kinh nghiệm của Thần Hi, anh đoán Tịch Dương bị thiếu máu.
Cửa phòng của anh đột nhiên bật mở. Ánh sáng từ cái giếng trời nằm ở giữa nhà luồn lách qua khe cửa, rọi lên cái bóng đen nhỏ bé. Sao 8 tuổi rồi mà trông Tịch Dương như mới chỉ có 5 tuổi gì đó thôi.
"Anh Phi Thần, em sợ ma... Cho em ngủ cùng với anh có được không?".
"Tấm thân anh quý giá thế này, có thể cho em tuỳ tiện giày vò được sao?".
Tịch Dương hơi sững sờ. Đôi lúc, Thần Hi hay nói những lời kỳ quặc với cô, không hiểu là anh đang muốn nói có hay là không nữa... Cô đứng yên ở đó thêm một lát, chờ anh đổi ý, nhưng chẳng thấy anh nói gì, đành nhón chân lẳng lặng đóng cửa.
"Chỉ một lần thôi đấy".
Tịch Dương ngoan ngoãn gật đầu.
"Đến đây!".
Thần Hi mở chăn ra. Cô ngẩn người. Cơ bụng săn chắc của anh ẩn hiện dưới ánh sáng trắng le lói, cuồn cuộn, dợn sóng. Thế này... có hơi quyến rũ quá rồi. Những sợi gân nổi lên dập dềnh, từ bắp tay xuống đến tận bàn tay.
Cô cơ hồ nuốt nước miếng, chậm chạp leo lên giường, bò lên người anh. Lúc này lại thấy cơ thể anh, lồng ngực anh, đều thật to lớn. Da thịt anh ấm nóng, khác xa cơ thể thiếu nhiệt của cô.
"Con gái không được tuỳ tiện ngủ với con trai đâu, nghe rõ chưa?".
"Em biết rồi. Em chỉ ngủ với mỗi anh thôi".
Chẳng hiểu sao, lời này nói ra, da mặt dày của Thần Hi lại thấy mắc cỡ. Đúng là con nít, còn chưa hiểu được, mình đang nói cái gì.
"Anh Thần Hi, tại sao lúc nào, em hỏi anh điều gì, anh đều nói như từ chối rồi lại đổi ý vậy?".
"Còn không phải do em phiền phức quá sao?".
Lời này nói ra, Thần Hi lại hối hận. Hình như có hơi nặng lời.
"Dạ..." - Cô khẽ khàng nói - "Anh Thần Hi, anh đừng ghét em. Em sẽ nghe lời anh tất thảy".
"Ờ...".
Thần Hi nhắm mắt, không gian phút chốc trở nên yên tĩnh lạ thường. Màn đêm bao trùm, hơi thở bắt đầu nặng trĩu, đều đặn. Hơi thở của Tịch Dương và cả giọng nói của cô đều rất nhẹ nhàng, như sợ phát ra tiếng.
Chờ cô ngủ rồi, anh mới e dè hôn lên trán cô một cái, chúc ngủ ngon.