Hai mí cô chạm vào ánh sáng, đột ngột mở ra. Cỗ ngực đau đớn vô cùng. Mỗi một hơi thở đều rất đau đớn. Nỗi đau thể xác đột ngột ấp đến như sóng trào, hất cả người cô lên. Hai tay bấu chặt vào giường. Mỗi cử động đều đau nhói.
"Mẹ ơi..." - Cô khó khăn gọi.
Nước mắt trào ra.
Từ Viên hoảng hốt đứng dậy.
"Ông ơi, con tỉnh rồi!".
Bà túm chặt lấy tay Lam Hiểu lay. Hai gương mặt già nua hồ hởi liền chạy đến chỗ của cô.
"Sao? Sao con? Thế nào? Thế nào rồi? Có khoẻ không?".
Sao mà khoẻ được chứ? Tịch Dương cảm thấy ngực mình như đang bị xé ra.
"Mẹ ơi, đau quá! Đau quá!".
Hai tay cô nắm chặt thành giường. Hai chân không ngừng đưa qua lại.
Bà Từ Viên thấy Tịch Dương quằn quại vậy thì liền gọi bác sĩ. Hoàng Túc Trạch đang trực ở bên ngoài, mau chóng chạy vào. Anh mở phanh ngực cô ra để kiểm tra.
Tịch Dương lén nhìn xuống ngực mình. Một đường thẳng kim chỉ đan chằng chịt vào nhau nằm giữa hai ngực trắng của cô, bên trên là thuốc xát trùng khiến vết thương vừa sưng đỏ, vừa tím vừa vàng.
"Vết thương vẫn rất tốt!".
Hoàng Túc Trạch giữ lấy hai chân cô.
"Em đừng tự ý cử động lung tung nữa. Phải chờ vết thương đông lại nữa. Đừng để bị rách chỉ".
Tịch Dương nhìn anh, đau đến hai hàng mày đều nhíu nhăn hết cả lại. Đôi mắt yếu ớt, lấp lánh nước.
"Nhưng anh ơi, em đau lắm".
Như vầy thì cứ trực tiếp giết chết cô đi là xong.
Hoàng Túc Trạch lấy ra một ống tiêm. Trong ánh sáng trắng mờ mịt của phòng bệnh. Mũi kim sáng, loé lên, một nhát đâm vào cánh tay cô. So với vết thương ở giữa ngực kia thì mũi tiêm này thật sự không đáng nói tới.
Ngực cô dịu đi.
"Những ngày này, em chịu khó một chút. Khoảng ba ngày thì sẽ hết đau thôi... Anh sẽ là người chăm sóc vết thương cho em, nên có gì, cứ trực tiếp nói thẳng với anh là được".
Tay Tịch Dương nắm chặt lấy tấm chăn trên thân, cắn chặt răng, không dám động đậy cho dù là một chút. Cô chằm chằm nhìn một đường lớn ở trên ngực.
"Vết sẹo này, chắc sẽ xấu lắm..." - Cô hơi nấc lên.
Hoàng Túc Trạch mỉm cười ôn hoà.
"Không có đâu. Anh đã nhờ bác sĩ La khâu lại theo cách thẩm mỹ nhất cho em rồi, chỉ cần em chịu khó nghe lời, hồi phục thật tốt, thì sẽ không để lại sẹo đâu".
Miệng Tịch Dương há hốc khi nghe tới cụm không có sẹo.
"Thật sự thần kỳ vậy sao?".
Hoàng Túc Trạch gật đầu, dỗ dành.
"Tin anh đi, được chứ?".
Hoàng Túc Trạch quay đầu, định rời đi, thì giật mình trông thấy ánh mắt loé lên trong màn đêm của Lam Bách như muốn một đao lấy mạng anh.
Sắc mặt của Tịch Dương vô cùng khó coi. Lồng ngực nhỏ cứ dập dờn như sóng biển. Vào thời khắc này, cô thật biết ơn rằng mình chưa có dậy thì. Cơ thể phẳng lì, trắng mĩm mĩm như một đứa bé nhỏ.
Cô lờ mờ nhớ lại ký ức trước khi mình nhập viện. Bỗng thấy tan nát cõi lòng, nước mắt lại thi nhau chảy ra. Tịch Dương ước gì Thần Hi có thể nhìn thấy mình ngay lúc này, xem xem những gì anh đã gây ra cho cô.
"Sao vậy? Vẫn còn đau ư?" - Từ Viên ngồi xuống bên giường, liên tục hỏi cô.
Tịch Dương gật đầu.
"Sao lại vậy chứ?" - Lam Hiểu thấy khó hiểu - "Không phải vừa tiêm thuốc giảm đau sao? Để ba đi gọi bác sĩ lại".
"Ba, không cần đâu. Con đỡ rồi, chỉ là vẫn còn đau thôi!".
Từ Viên thấy cô liên tục nấc lên, thấy không ổn.
"Tịch Dương, đừng khóc như vậy, không sẽ rách vết thương mất".
Cô cố kìm nén, nhưng cái tên Thần Hi đó như đang xé toạc trái tim cô, khiến cô không thở nổi nữa. Điện tâm đồ trên màn hình tâm đồ đang vẽ lên những đường hỗn độn, kêu lên dồn dập như là tiếng chuông báo động.
Hoàng Túc Trạch vừa ra khỏi phòng bao lâu đã liền ngoảnh lại.
"Có chuyện gì vậy?".
Anh chạy đến bên giường, liên tục hỏi.
"Anh làm bác sĩ cái kiểu gì vậy?" - Lam Bách thực sự bị chọc điên - "Anh rốt cuộc có biết làm bác sĩ không đấy?!".
"Không... Không phải lỗi của bác sĩ đâu".
Tịch Dương cố nén lại.
"Vậy thì tại sao?" - Lam Bách la lớn.
Hoàng Túc Trạch dường như đã ngộ ra điều gì đó. Một mũi tiêm lại được chích vào tay của Tịch Dương. Mắt cô lờ đờ một chút rồi khép chặt lại. Nhịp tim trên điện tâm đồ đã ổn định trở lại.
Không biết cách này có thể hiệu quả được bao lâu... Hoàng Túc Trạch từ hôm qua đã ngờ ngợ ra điều gì. Hình như anh chỉ là cái cớ, để bao che cho sự thật rằng, Tịch Dương thích Thần Hi?
Sáng hôm sau thì tâm trạng của Tịch Dương có chút khởi sắc hơn. Cô không khóc, cũng không nháo nữa, lại trở lại dáng vẻ giống như một tuần trước đó. Điện tâm đồ lâu lâu vẫn có chút biến chuyển, nhưng dựa trên vẻ mặt của Tịch Dương thì không có việc gì xảy ra.
Không thấy Lam Bách đâu nữa, Hoàng Túc Trạch khẽ thở phào một cái.
Cho dù Lam Bách làm gì, nhưng Hoàng Túc Trạch cây ngay không sợ chết đứng, anh không thấy bản thân có tội lỗi gì. Nhưng không có Lam Bách thì vẫn hơn.
"Anh đến thay băng cho em".
Tịch Dương mặt mũi tái nhợt, trông thấy bác sĩ La cùng Hoàng Túc Trạch đi tới. Bác sĩ La đến để xem tình trạng, xem vết thương và giám sát quá trình thay băng của Túc Trạch.
Không có biết bao nhiêu y tá và bác sĩ ở đó đều đang chăm chăm nhìn vào vết mổ khó coi kia của Tịch Dương. Đến cả cô cũng thấy rất khó coi. Mỗi khi bông tăm của Hoàng Túc Trạch nhấn xuống, Tịch Dương đều khẽ nhăn mặt. Cổ họng đắng nghét. Lúc Hoàng Túc Trạch dựng cô ngồi dậy, cô đã tưởng như mình chết đến nơi rồi.
"Đừng lo. Do cháu còn nhỏ tuổi nên vết thương sẽ mau lành hơn những người khác. Như vậy thì mau hết đau hơn" - Bác sĩ La cố gắng an ủi cô.
"Nhưng cháu đau muốn chết đây này" - Tịch Dương bĩu môi.
Cô là một kẻ nhát chết. Tuy cô không sợ chết, nhưng cô lại sợ đau. Mỗi lúc như vậy, Tịch Dương lại thầm tưởng tượng ra ảo ảnh Thần Hi đang ở đây, nắm chặt lấy tay nhỏ của cô.
Dáng vẻ trẻ con của Tịch Dương thật sự chọc cười người khác.
"Sau này, chờ khỏi rồi. Cháu sẽ có thể đi du lịch, đi chơi thoải mái, có thể bắt đầu vận động như một người bình thường rồi. Không thích sao?".
Nhưng chuyện quan trọng nhất vẫn không làm được. Mi mắt của Tịch Dương cụp xuống.
"Dạ... thích lắm" - Cô bỗng nói - "Cháu còn muốn vào đại học S".
Lưng cô bỗng thẳng thớm. Vẻ mặt tươi tỉnh, sáng rỡ khi nhắc đến chuyện này. Dù không hiểu lắm ý niệm này là từ đâu mọc ra.
Bác sĩ La cười rộ.
"Được lắm. Rất có chí khí. Đến chừng đó, bác sẽ bảo bác sĩ Hoàng Túc Trạch đến dạy kèm cho cháu, có chịu không?".
Gương mặt thơ ngây của Tịch Dương đờ ra.
"Bác sĩ Hoàng Túc Trạch cũng học trường S ạ?".
Hoàng Túc Trạch nghe cô hỏi mà ngốc theo. Chuyện này, đáng nhẽ Tịch Dương nên biết chứ? Hoàng Túc Trạch bỗng thầm chửi thế sự bất công, làm sao mà người gây hoạ lại không hề biết đến mình đã gây ra những gì?
Hoàng Túc Trạch nghẹn ngào ừ một tiếng, lại nghe Tịch Dương hồn nhiên nói.
"Anh trai em cũng học trường S đó. Để lúc nào anh ấy đến đây, em giới thiệu hai người với nhau nhé!" - Chợt cô nhớ ra, bỗng chốc tươi tỉnh - "À... tối qua anh ấy có mặt ở đây mà. Lúc đó bác sĩ đi vào, chắc đã trông thấy anh của em rồi!".
"Không cần giới thiệu đâu" - Tay Túc Trạch quấn lại miếng băng cuối cùng.
"Dạ?" - Tịch Dương không hiểu.
"Nếu giới thiệu anh với anh của em. Chẳng phải chính em đã bị bại lộ rồi sao?".
Tịch Dương hoàn toàn chẳng hiểu Hoàng Túc Trạch đang nói cái gì nữa. Bộ dáng ngờ nghệch của cô buộc anh phải lên tiếng giải thích.
"Anh là Hoàng Túc Trạch".
Anh kiên nhẫn, lẫn ấm ức nói.
"Dạ, em biết rồi" - Tịch Dương ngoan ngoãn đáp - "Thì sao nữa ạ?".
Lúc này, tay anh đỡ lấy lưng cô, đặt nằm xuống. Tịch Dương xuýt xoa. Hình như cú đỡ này của anh có chút không lưu tình, khiến cô nhăn nhó một hồi.
"Lam Tịch Dương, chẳng phải em đã nói với Lam Bách, anh trai em, rằng anh là crush của em không phải sao?".
Mấy cô y tá lẫn bác sĩ La ở đằng sau đều nghe rõ mồn một những lời này, khẽ ồ lên một tiếng.
Mắt Tịch Dương trợn tròn.
"Chuyện Lam Tịch Dương em thích anh đã ầm ĩ đến mức cả bạn bè anh đều biết, cả trường đều biết. Vậy mà chỉ có em, người gây hoạ lại không biết".
Tịch Dương khẽ a lên một tiếng. Hai má đột ngột nóng bừng.
Người đó chính là Hoàng Túc Trạch sao? Vậy mà cô một chút cũng không nhận ra? Sao thế giới này tròn và nhỏ bé đến thế?
Tịch Dương chợt nhớ đến lần đầu gặp Hoàng Túc Trạch, anh đã có chút không bình thường. Giờ cô mới hiểu ra được lý do.
"Bác sĩ Hoàng Túc Trạch chỉ mới vào bệnh viện không lâu mà đã có fan nhí rồi à?" - Mấy cô y tá cười ầm lên.
Mặt Tịch Dương đã đỏ hơn là trái gấc. Sao đen đủi như vậy chứ?
"Được rồi, anh sẽ chăm sóc vết thương cho em thêm khoảng 4 ngày nữa. Sau đó em có thể về nhà. Sau hai tuần sẽ có thể cắt chỉ".
Đầu óc Tịch Dương như đang bay bay.
Hoàng Túc Trạch cũng không phải khi không mà cho Tịch Dương biết tin này. Chủ yếu là Hoàng Túc Trạch thấy tâm trạng Tịch Dương không được tốt, sợ là sẽ ảnh hưởng đến tiến độ hồi phục.
Hoàng Túc Trạch nhân cơ hội nói ra chuyện này, để đánh lạc hướng suy nghĩ của cô. Như vậy cô sẽ ngượng và thấy tội lỗi mà không có thời gian nghĩ đến những việc khác nữa.
Tịch Dương thấy hiện giờ so với việc phải đứng lên đi vệ sinh, thì việc phải nhìn thấy Hoàng Túc Trạch tới tới lui lui mỗi ngày càng khiến cô thấy phiền toái hơn nhiều.
Về đến nhà rồi, không phải khó xử nữa. Đầu óc cô mới bắt đầu lại vẩn vơ nghĩ đến Thần Hi, trái tim vô cớ đau nhói. Chắc giờ anh đang vui vẻ ở bên Kim Y Chi bên Mỹ.
Cách đó khoảng 14.000 cây số, Thần Hi đang chật vật ở trong các trường đại học đến cao đẳng của Seattle, kiếm một cái tên "Dục Minh", nhưng hoàn toàn không có. Anh đến cả hội du học sinh, cục xuất nhập cảnh để tìm, nói rằng đang tìm người mất tích, nhưng không có một chút ít hi vọng gì.
Cho đến thời điểm hiện tại, Thần Hi đã gần như chắc chắn 100% mình bị lừa. Ngay cả khi anh in ảnh của cô, dán lên bảng tìm người khắp nơi tìm kiếm, cũng không có lấy một tí thông tin nào.
Mỗi ngày, Thần Hi vừa về đến nhà, đều ngã gục xuống sàn. Chẳng lẽ, tất cả mọi thứ, mấy tháng này trôi qua, đều chỉ là một giấc mơ thôi sao? Thần Hi ôm lấy đầu, chẳng biết nên khóc hay nên cười...