"Tịch Dương, dậy thôi con!".
Dạo này, Từ Viên thấy tình trạng của Tịch Dương không ổn. Con bé lúc nào cũng uể oải. Hai quầng mắt đều thâm đen, đi học rồi đến chiều lại học thêm. Thành tích học tập xuống dốc.
Từ Viên thật sự không muốn hỏi nhiều. Từ lúc Tịch Dương sinh ra thì con bé đã yếu ớt hơn những người khác. Bất cứ lúc buồn vui gì quá sức đều có thể nhập viện. Nhưng mà... cứ gắng sức thế này, tốt được sao? Hơn nữa, yêu sớm thế này...
Tịch Dương được khuyến cáo không nên lấy chồng, sinh con thì phải làm sao?
"Mẹ..." - Tịch Dương uể oải trở mình.
Mặt mũi đều tím tái hết cả. Từ Viên vô cùng hoảng sợ.
"Mẹ ơi, con mệt quá... Con không thở được...".
Từ Viên hốt hoảng gọi Lam Hiểu. Lam Hiểu gấp rút chạy sang phòng, cõng lấy Tịch Dương, chở đi bệnh viện. Bác sĩ nói là nhịp tim gần đây tăng vọt, cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi thêm.
Tịch Dương gần như đã đoán được đây là tác hại của việc mất ngủ. Thần Hi không giống cô, anh học đại học, có thể cúp học hay dậy trễ, nhờ người điểm danh thay mà không ai quản. Cô lại không giống thế.
Mấy ngày này, ở lại viện, ba mẹ cô đều theo dõi rất sát sao nên lâu lắm cô mới đáp lại anh một tin.
[Xin lỗi anh, mấy ngày tới, chắc em sẽ không thể nhắn tin cho anh nhiều được nữa. Em có một bài luận văn rất quan trọng cần phải hoàn thành nên hơi bận]
Tịch Dương không biết. Cô chỉ thấy Lam Bách rất hay lấy lý do này ra để né tránh không về nhà.
Thần Hi chưa từng thấy có cô gái nào dám cả gan, lấy chuyện học hành ra để khước từ anh, tức giận đến mức muốn ném cả điện thoại vỡ tan tành.
"Sao? Dạo này không thấy dán mắt vào điện thoại nữa?".
Gia Hào lại thấy mặt mày Thần Hi ủ ê.
"Không phải chứ... Bị gái đá rồi sao?".
"Với tầm nhan sắc này của tôi, ai đá nổi chứ?".
"Không phải vẫn có Kim Y Chi đó sao?".
Thần Hi quắc mắt lườm Gia Hào muốn cháy máy.
"Cô ấy đi du học!".
"Thì cũng như nhau thôi" - Lam Bách cười hề hề trêu chọc - "Bởi vậy đẹp người mà xấu nết thì cũng như cái thúng rỗng tuếch!".
Thần Hi ném gối vào người Lam Bách.
"Cậu có im đi không? Bản thân mình thì tốt hơn ai hả?".
Đại chiến đang chuẩn bị nổ ra thì bỗng có tiếng chuông điện thoại đổ đầy thúc giục. Là điện thoại của Lam Bách.
"Alo, mẹ à?".
Cả phòng im phăng phắc, hóng Lam Bách nói chuyện.
"Tịch Dương làm sao cơ?". Mặt Lam Bách cau lại. "Sao lại nhập viện rồi chứ?".
Ngũ quan của Lam Bách mỗi ngày một chau chặt như va hết cả vào nhau.
"Được. Cuối tuần con sẽ về nhà ngay!".
Thần Hi vừa nghe thấy Tịch Dương. Lưng đã liền thẳng thớm. Lại nhập viện nữa rồi? Lần này thì bị gì?
Còn chưa kịp hỏi gì thì đã thấy Lam Bách xồng xộc xông ra khỏi cửa. Cánh cửa đập đánh rầm như muốn vỡ toang ra. Á Văn, Thần Hi và Gia Hào liền biết có chuyện không ổn rồi, vội đuổi theo.
"Hoàng Túc Trạch! Thằng khốn Hoàng Túc Trạch! Mày đi đâu rồi vậy hả?" - Tiếng gọi của Lam Bách ầm ĩ khắp cả toà nhà ký túc xá.
Đông đảo mọi người đều chạy ùa ra xem. Thần Hi còn chưa kịp cản Lam Bách thì đã thấy Lam Bách co chân, đạp mạnh vào cánh cửa của một phòng ký túc xá khiến nó rơi ầm xuống đất.
"Hoàng Túc Trạch! Hoàng Túc Trạch đâu rồi?".
Lam Bách xông thẳng vào phòng. Hoàng Túc Trạch thì vừa mới tắm xong, còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì thì đã bị Lam Bách túm lấy áo, nện xuống một cú trời giáng khiến ngã lăn ra đất, đầu va vào cột giường. Máu từ miệng nhỏ ra. Hoàng Túc Trạch nhăn nhó vì đau đớn.
"Tao đã bảo mày đừng đụng đến em gái của tao! Mày không nghe thấy tao nói gì sao?".
Lam Bách xốc cổ áo Hoàng Túc Trạch lên, không ngừng lay lắc. Tròng kính của Hoàng Túc Trạch đã bị vỡ mất một bên. Gương mặt hiền lành của Hoàng Túc Trạch vừa kinh hoàng vừa kinh ngạc.
"Lam Bách, có gì bình tĩnh nói!" - Thần Hi vội chạy đến, cản Lam Bách - "Có chuyện gì từ từ nói. Chuyện này làm lớn không hay đâu. Cậu biết trường chúng ta nổi tiếng nghiêm khắc mà!".
Thần Hi dùng cả cơ thể mình để cản Lam Bách lại. Lam Bách vừa tức giận, vừa bất lực ôm lấy Thần Hi. Từ một cảnh hành động như trong phim, giờ bỗng đổi thành một màn ôm ấp nồng nàn đậm màu đam mỹ.
"Thần Hi, là do hắn. Hắn rõ ràng biết Tịch Dương yếu ớt, còn nhỏ mà hắn còn yêu đương với con bé... khiến nó nhập viện rồi".
Lần này thì đến lượt Thần Hi xô mạnh Lam Bách ra. Ánh mắt anh nhuộm màu sát khí.
"Mẹ nó, Tịch Dương mới có mấy tuổi chứ, mà cậu cũng yêu nó được. Cậu có còn là con người không hả? Có còn là con người không?".
Hoàng Túc Trạch hít sâu một hơi.
"Từ lần trước tôi đã nói rồi. Tôi không biết Lam Tịch Dương là ai... Tại sao mấy người cứ đeo bám rồi gây phiền phức mãi với tôi vì một chuyện như vậy thế? Tôi đâu có làm gì sai?".
"Vì yêu sớm với mày mà nó nhập viện rồi! Thằng khốn mày còn dám nói!" - Lam Bách phẫn uất đến muốn điên lên được.
Ba người họ cứ thế giằng co mãi một hồi trong phòng ký túc xá. Một lát sau thì cả ba đều bị lôi lên Ban quản lý nhà trường. Đại học S danh tiếng như vậy, lại có thể để cho ba cậu sinh viên náo loạn được sao?
Thầy giáo còn chưa kịp ngồi xuống thì đã tức rung hết cả lồng ngực.
"Ba cậu đều là những sinh viên xuất sắc ở trong trường chúng tôi. Tôi không ngờ các cậu lại dám đánh nhau ngay tại trong trường. Các cậu có còn coi nhà trường ra cái gì nữa không? Các cậu có còn coi tôi ra cái gì nữa không?".
Hoàng Túc Trạch cho dù rất ấm ức nhưng vẻ ngoài vẫn vô cùng điềm tĩnh.
"Thầy, không phải vậy đâu. Bọn họ vô cớ đánh người trước. Bọn họ cứ vô cớ vu hãm em yêu đương với một cô tên là Lam Tịch Dương gì đó".
"Còn không phải sao? Chẳng nhẽ khi không em tôi kiếm ra được cái tên đó à?" - Lam Bách hỏi.
Hoàng Túc Trạch buồn thảm trả lời.
"Theo tôi thấy, chính là vậy đó!".
Cả Lam Bách và Thần Hi đều không tin lời nói của Hoàng Túc Trạch.
"Thưa thầy, em của tôi chỉ mới mười tuổi thôi. Hoàng Túc Trạch học khoa Y mà lại đi yêu đương với một đứa bé mới mười tuổi, còn hại con bé phải nhập viện. Thầy thấy chuyện này có hợp lý không?".
Thầy giáo nghe nói chuyện này cũng há hốc miệng. Hoàng Túc Trạch bỗng dưng nổi vang danh trong trường là biến thái, đi yêu một cô bé mới 10 tuổi đầu.
Nghe ra thì đến thần linh cũng tức giận. Hoàng Túc Trạch uất ức mà không biết phải nói cho ai nghe. Tiền đồ và danh vọng của anh cứ thế bị loại tin đồn này huỷ diệt cho bằng sạch.
"Hoàng Túc Trạch, tôi... tôi không ngờ em... Em..." - Thầy giáo kia nghe xong cũng sốc đến nổi không nói nổi thành lời. Hoàng Túc Trạch, thủ khoa và đứng đầu khoa Y đại học S. Nói ra thật kinh người!
"Không phải đâu thầy. Bọn họ vu khống em! Em không có!" - Hoàng Túc Trạch vẫn giữ nguyên bộ dạng đáng tin ban đầu để thuyết phục - "Bọn họ muốn nói em như vậy cũng phải có bằng chứng chứ? Em sẵn sàng nộp tất cả các thiết bị điện tử của em lên cho nhà trường để kiểm tra!".
Vị giáo sư kia nghe vậy xong, liền có chút xiêu lòng.
"Phải đó, em Lam Bách, em muốn nói gì thì cũng phải có bằng chứng mới được chứ? Em có bằng chứng không?".
Lam Bách và Thần Hi nhìn nhau, bó tay. Loạn trận ngày hôm nay, rốt cuộc Lam Bách chỉ bị dính cảnh cáo, cũng nhờ Thần Hi năn nỉ một hồi mới xong. Nếu không thì rất có khả năng sẽ bị đình chỉ.
Hoàng Túc Trạch cùng hai người họ ra khỏi toà nhà, nghe thấy Lam Bách vẫn lớn tiếng chửi ở đằng sau.
"Đừng để ông đây tìm được bằng chứng. Nếu không thì mày ăn đủ với ông!" - Lam Bách hống hách nói.
"Sao lớn rồi mà cậu không hề biết suy nghĩ gì cả vậy? Em gái cậu là ai, tôi còn không biết. Cậu có thể đừng vu khống tôi vì những chuyện tôi không hề làm nữa được không?".
"Cứ cứng miệng tiếp đi!".
Thần Hi vỗ vai Lam Bách. Anh suy nghĩ, chợt có chút hối hận vì hôm sinh nhật đã nói với cô nên theo đuổi tình yêu. Dẫu sao thì... Tịch Dương chỉ mới có mười tuổi.
"Chiều nay cậu về nhà hả? Tôi đi cùng với có được không?".
Thần Hi vừa lo lắng vừa thấy áy náy vô cùng cực.
Lam Bách liếc nhìn Thần Hi, băn khoăn một hồi rồi lên tiếng.
"Thôi, đừng đi. Tịch Dương không thích cậu đến thăm đâu!".
Mặt Thần Hi bỗng chốc cau có. Anh còn tưởng cô em gái này của anh thật sự rất thích anh chứ?
"Sao không thích được?".
"Đừng hỏi tôi nữa. Tôi vội đi đây!".
Thần Hi mở máy, gọi cho Tịch Dương. Nhưng không có ai bắt máy cả. Đúng là đồ vô ơn! Hừ, biết vậy, anh đã không thèm lo cho nó. Bỗng, anh muốn kể chuyện này cho Dục Minh nghe. Nếu cô vẫn chịu trả lời anh thì tốt quá.
Mở điện thoại, Thần Hi thấy có tin nhắn mới từ Dục Minh.
[Em tuy bận nhưng vẫn sẽ cố trả lời tin nhắn của anh. Anh đừng giận em nhé!]
Thật đúng lúc, anh có chuyện muốn nói với cô.
[Nhà anh có nhận nuôi thêm một đứa con gái]
Tịch Dương thấy tin nhắn đến, không nhịn được hỏi han.
[Chắc em ấy dễ thương lắm nhỉ?]
[Hôm nay, anh vừa nghe được tin nó bị ốm. Định qua thăm thì anh nó bảo là không cho. Gọi điện thì không bắt máy. Em thấy nó có phải là vô lương tâm quá không? Anh không tin được là nhà anh lại nuôi ong tay áo thế mà không biết đấy!]
Tịch Dương bĩu môi. Tắt máy của anh chẳng phải là sợ anh nhận ra được giọng nói của cô hay sao?
[Chắc em ấy có lý do gì đó khó nói mà thôi]
[Lý do gì chứ? Lý do chính là sự ích kỷ, vô lương tâm. Giống hệt như thằng anh của nó vậy]
Thà mắng cô chứ nói cô giống Lam Bách thì còn hơn cả sỉ nhục.
[Chẳng nhẽ em ấy không có điểm nào tốt cả sao?]
[Không có!]
Sau đó lại thấy anh nhắn.
[Chỉ được cái giống chó!]
[...]
Không hiểu sao dù người anh kể lể là Dục Minh, nhưng bằng cách nào đó, anh lại thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.