Thật ra, Tịch Dương chỉ muốn thử vận may. Có quá nhiều giả thuyết đặt ra trong đầu cô. Nếu Tịch Dương chỉ là một cô gái bình thường, không mang trong mình căn bệnh quái ác, không nhỏ hơn anh tới 10 tuổi, không là em gái nuôi của anh, liệu... Thần Hi có thích cô? Chỉ vì cô là cô thôi?
Hoặc có thể anh sẽ chẳng bao giờ chịu chấp nhận lời mời kết bạn.
Vào thời điểm đó, có một nhóm bạn cùng phòng vừa mới đi chơi bar về. Ba người kia vừa ào vào trong phòng thì đã ngã rầm xuống sàn, xỉn đến mức từ đầu đến chân đều đỏ rực như bỏng lửa.
Thần Hi để kệ bọn họ ngã sõng soài trên đất lạnh. Còn bản thân ung dung về giường nằm, nhẹ nhàng rút ra một điếu thuốc hút. Trong không gian chật hẹp, điều hoà mát lạnh, mùi thuốc thoáng chốc nồng nặc trong phòng.
Theo thói quen, anh sẽ đưa facebook cho toàn bộ các cô gái tới xin, rồi khi về dựa theo avatar, lọc lại một lần. Cố Thần Hi vừa mới nhấn đồng ý qua một người thì lập tức có tin nhắn đến. Cô gái đó tên là Dục Minh.
Tay anh nhấn vào xem hình đại diện. Đôi mắt đen dài, lông mi cong sắc sảo. Vóc dáng nuột nà. Sao đêm nay có một món hàng ngon như vậy mà anh không nhớ?!
[Tối nay anh không chơi game à?]
Thần Hi nhăn mày suy nghĩ.
[Em không phải quen anh ở ngoài quán bar sao?]
Tịch Dương biết mình lỡ lời rồi. Cô còn định giả bộ rằng làm bạn chơi game của anh, mà...
[Đúng rồi. Xin lỗi anh, ban nãy em nhắn nhầm người!]
Tịch Dương thấy anh không trả lời, liền hỏi thêm.
[Chúng ta vừa mới gặp ở bar No. Shine đúng không?]
Thông tin này cô biết được từ chỗ Lam Bách. Anh trai có lần gọi điện thoại cho Thần Hi, bị cô nghe thấy, là đang rủ nhau về ký túc xá rồi đi đến bar đó.
Quả nhiên, Thần Hi lập tức trả lời.
[Muốn gặp nhau không? Anh gửi cho em thông tin khách sạn]
Tịch Dương ngỡ ngàng. Hoá ra đây mới là bộ mặt thật sự của Thần Hi. Những lời đồn trước nay không phải vô căn cứ. Thảo nào, Vương Lâm và Cố Tuyền lo cho anh như vậy.
Đồ đàn ông xấu xa. Cô thầm rủa.
[Em có chuyến bay nên đã đi sang Linh Sóc rồi!]
Linh Sóc là một tỉnh sát biển, cách Diệu Minh gần 2 tiếng bay.
[Không sao. Anh chờ được mà!] - Thần Hi xấu xa nói - [Với em thì lúc nào cũng được]
Cái anh này, còn dám nói ra những câu như vậy. Không phải là không sợ bệnh truyền nhiễm đây sao? Mấy chuyện người lớn tuy rằng Tịch Dương không hiểu được hết, chỉ là lờ mờ biết được.
Trong lúc đó, Thần Hi đang chán nản vì tối nay không kiếm được mối nào ngon. Anh mở ứng dụng, định chơi game một chút. Chợt nhớ ra, những người anh em của anh đều đang nằm lăn lóc trên đất, không có ai chơi cùng.
[Em có chơi game Vương Giả Vinh Diệu không?]
Tịch Dương phấn khích. Những game anh thích chơi đều dạy cho cô chơi cả rồi.
[Vương Giả Vinh Diệu, QQ Speed, Cross Fire... Game nào em cũng biết chơi hết đó!]
Thần Hi thấy rất bất ngờ.
[Trong đó, game em thích chơi nhất là Vương Giả Vinh Diệu, anh có vậy không? Tối nào em cũng phải chơi một ván mới ngủ được]
[Anh cũng vậy]
[Không chơi sẽ cảm giác bị ngứa tay kiểu gì đó]
Lạ thật, những lời này, hôm trước anh vừa mới nói với Tịch Dương xong. Hôm nay lại có người nói với anh y hệt vậy. Cảm giác như gặp được cùng một người có cùng sở thích và suy nghĩ với mình.
Cũng đã lâu lắm rồi, Thần Hi chưa nói chuyện nghiêm túc với một ai nhiều như vậy cả.
[Em có thể bật mic lên trong lúc chơi game có được không? Như vậy cho dễ tác chiến]
Tịch Dương suy nghĩ hồi lâu. Nghe giọng thôi mà, làm sao anh có thể nhận ra được? Thần Hi và Tịch Dương rất ít khi gặp nhau. Hơn nữa, cô chưa từng nói chuyện với anh qua điện thoại.
[Ok anh]
Cô gắn tai nghe vào, liếc đồng hồ, đã là 2h sáng. Bố mẹ cô mà nghe thấy, là toi đời nhà ma. Quá hồi hộp nên cô chỉ dám nói khẽ. Nhưng nghe thấy giọng của Thần Hi, cảm giác hạnh phúc dâng tràn trong trái tim. Dù chỉ là một âm thanh "Alo" đơn giản, thâm trầm cũng đủ để khiến từ đầu đến chân cô trở nên nóng hổi.
"Alo?".
Âm thanh bên kia vừa nhỏ nhẹ, vừa ngọt ngào, khiến trái tim Thần Hi như đang tan chảy ra vậy. Chẳng hiểu vì sao anh thấy giọng nói có chút quen thuộc, lại có chút ngô nghê.
"Giọng em giống trẻ con vậy?".
Tịch Dương sợ hãi. Không thể nào mới câu đầu mà đã bị anh biết tỏng rồi đó chứ?
"Nhưng rất đáng yêu...".
May quá chưa bị phát hiện.
Tiếng cười khúc khích trong sáng ở bên kia khiến tim anh run lên từng chập. Chả trách bây giờ hot girl livestream đều hái ra được nhiều tiền như vậy. Có những người ở đó chỉ để nghe tiếng.
Tịch Dương chơi hơi kém, may mà vẫn có anh gánh team.
Có điều chơi tới tận 4-5 giờ sáng mới ngủ, Tịch Dương ngủ một giấc đến chiều. Vừa thức dậy thì đã thấy tin nhắn anh hẹn: [Chào buổi sáng, tối nay chúng ta lại chơi game tiếp nhé!]
"Cái đồ vô lương tâm này, cậu thật sự để chúng tôi ngủ trên đất lạnh cả tối?".
Lam Bách vừa thức dậy, đã thấy toàn thân đau nhức. Càng ngạc nhiên hơn khi thấy Thần Hi đang điên cuồng nhắn tin, miệng cười tủm tỉm. Hình như không đúng lắm!
Bình thường cũng nhắn tin, nhưng đâu có loại biểu cảm như thế này? Lam Bách chửi cũng không thấy Thần Hi đáp lại. Cứ như hồn bị hút vào trong điện thoại mất luôn rồi.
"Nghe nói hôm nay tên Hoàng Túc Trạch đó sẽ về đến ký túc xá. Cậu có muốn đi đến cùng tôi đến xử lý hắn không?".
Thần Hi vẫn nằm trên giường, nhắn tin lia lịa, không thể rời mắt khỏi cái màn hình nhỏ xíu. Lam Bách phải đi tới, đánh vào vai Thần Hi.
"Có đi không thì bảo?".
"Đi đâu?" - Thần Hi lơ mơ.
"Đi xử lý Hoàng Túc Trạch!" - Lam Bách cáu gắt đáp lại.
"Xử lý hắn làm gì chứ? Bỏ qua đi!".
Lam Bách đảo mắt.
"Không phải mấy hôm trước cậu còn bảo sẽ đi cảnh cáo hắn một trận sao? Hùng hổ lắm mà?!".
Thần Hi lại cắm mặt vào màn hình điện thoại mà ngó lơ Lam Bách. Lam Bách chỉ còn biết thở dài, anh đi một mình tìm Hoàng Túc Trạch vậy.
Cùng ở chung một ký túc xá nên kiếm được Hoàng Túc Trạch cũng không có gì khó khăn.
"Tôi đến tìm Hoàng Túc Trạch!".
Căn phòng này tuy không được xa xỉ như phòng kí túc xá của anh nhưng rất sạch sẽ và gọn gàng, gạch lát sáng như gương khiến anh thấy thật sự hoảng sợ.
Một lúc sau, Hoàng Túc Trạch lơ ngơ đi ra phía cửa.Hoàng Túc Trạch khá cao ráo, hơi gầy. Gương mặt dài, hơi lộ xương. Dáng vẻ rất sạch sẽ, đạo mạo. Hắn ta còn đeo một cái kính cận, trông có vẻ tri thức, hoàn toàn không cùng tần số với hội ăn chơi sa đoạ của anh.
Thấy Lam Bách nhìn mình lâu như vậy, Hoàng Túc Trạch có hơi bối rối hỏi.
"Cậu... cậu kiếm tôi có chuyện gì sao?".
"Mày có quen Lam Tịch Dương không?".
Hoàng Túc Trạch ngỡ ngàng, chưa từng nghe cái tên này bao giờ, chậm chạp lắc đầu.
"Nó là em gái của tao. Thân là bác sĩ, tốt nhất mày đừng có làm chuyện đáng xấu hổ với con bé! Mày chỉ cần đụng vào một sợi tóc của nó thôi thì đừng trách cú đấm của tao sẽ cho mày ăn phù mỏ!".
Hoàng Túc Trạch còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Tại sao hoạ ở đâu mà lại giáng xuống đầu anh thế này?
Lam Bách trông cực kỳ hung dữ, lúc nói năng còn túm lấy cổ áo Hoàng Túc Trạch đe doạ. Mắt long lên sòng sọc như muốn nổi gân.
Rốt cuộc Lam Tịch Dương là ai? Hoàng Túc Trạch còn chưa kịp nhớ thì không biết bao nhiêu người trong kí túc xá đã ghi nhớ chuyện đó và không ngừng nhai đi nhai lại, hỏi và trêu chọc Hoàng Túc Trạch về cái tên này, đến mức Hoàng Túc Trạch muốn quên đi mà cũng không có cách nào quên được.
Lúc Lam Bách trở về thì thấy Á Văn và Gia Hào đã tỉnh dậy rồi. Bọn họ thành ra cũng ngẩn ngơ y như anh, khi trông thấy Thần Hi ôm khư khư điện thoại cười ngơ ngác.
Á Văn nghiêm trọng: "Rốt cuộc thì... chuyện gì đã xảy ra với anh ta vậy?".
Gia Hào đặt ra một giả thiết: "Và con tim đã vui trở lại rồi sao?".
Lam Bách bình tĩnh: "Cũng phải thôi, chuyện của Kim Y Chi đã qua được mấy năm rồi mà!".
Ngày chủ nhật, bình thường bốn người bọn họ sẽ tụ tập cùng nhau chơi Vinh Giả Vinh Diệu nhưng riêng hôm đó thì chỉ có ba người chơi. Cho dù rủ thế nào, Thần Hi cũng khước từ hết.
Đến tối, bọn họ rủ Thần Hi đi bar cũng bị từ chối nốt. Lúc về thì bọn họ lại thấy anh đang chơi Vương giả vinh diệu với gái, nói chuyện rồi cười không dừng được. Cả đêm không cho ai ngủ.
Thần Hi và Tịch Dương trò chuyện với nhau từ sáng đến đêm, từ lúc cả hai vừa thức dậy cho đến khi đi ngủ. Trò chuyện hết từ chuyện lớn đến chuyện bé, từ game đến những cuốn sách anh thích đọc nhất, đến những bộ phim, đến những câu chuyện thường ngày không đầu không cuối. Thần Hi chưa từng gặp qua bất kỳ cô gái nào có thể am hiểu từ đầu đến đuôi các sở thích của mình một cách am hiểu và rành mạch như vậy.