Mùa đông năm Thái An thứ 10.
Đương kim hoàng đế Ninh quốc Lý Tư dẫn theo tám vạn binh mã từ kinh thành của đại Ninh mà tiến đến Thiên
Thành Yên Bắc trấn chuẩn bị cho trận đại chiến lớn nhất vùng Hoa Hạ. Nhân gian truyền tai nhau rằng một bên là thiên tử nước Ninh một bên là chiến thần họ Sở của Yến quốc ngày xưa, giữa hai kẻ này lại cùng yêu một nữ nhân say đắm. Phải chăng thiên hạ này vì nữ nhân ấy mà loạn? Chiến tranh khói lửa, dân chúng lầm than. Chỉ cần có nhân tố nào đó bất ngờ xảy đến thì cả dòng sử sách mai sau e rằng cũng sẽ thay đổi bởi trận chiến ấy.
Cơn gió lớn của phương Bắc lạnh lẽo thổi những bông tuyết trắng nhẹ rơi ngoài doanh trướng nhưng chẳng làm sao làm tắt được ngọn đuốc sáng bừng trước ngày đại chiến.
Thời gian trôi qua nhanh như gió thối nhẹ tựa lông hồng. Một năm rồi lại một năm, bây giờ ngồi xuống nhớ lại hết thảy mọi thứ đã qua, là đau đớn, là thương tâm, hay là lưu luyến. Mọi thứ dường như chỉ vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua vậy.
Sở Tuân vừa lao thanh kiếm trong tay lòng lại nhói lên từng chút một. Ngày ấy Đoạn Trường thảo cứu được mạng hắn nhưng lạ kỳ thay chẳng cách nào giải được hoàn toàn Lưu Tình độc trong người. Thi thoảng dòng chất độc ấy lại tụ về nơi tim khiến cho nỗi nhớ và vết thương lòng của hắn lại càng thêm đau đớn.
Sở Tuân của ba năm trước sau chuyến tuần du trên ngự thuyền từng nói với lòng mình rằng dùng nửa đời còn lại chẳng vì giang sơn cũng chẳng vì thiên hạ chỉ vì một mình Hạ Lạc Vân Nhiên nàng ấy. Cũng là hắn đêm trăng rằm năm đó đã hắn với nàng rằng sẽ cho nàng trọn kiếp bình an.
Trọn kiếp bình an...
Nói đến cùng chỉ có thể trách cao xanh không toại lòng phàm. Có ai trên đời thoát khỏi thiên mệnh, đoán được tương lai? Xoay một vòng giờ đây hắn lại là kẻ dần đầu đại quân chinh chiến vì tố quốc đã bị quân thù xâm chiếm.
Còn nàng, một đời bình an thì ra là ở nơi cung vàng điện ngọc ngày ngày phải chung chăn chung gối, câu lên nét cười kiều mị, làm hiền thê làm hoàng hậu cho kẻ thù hại nước.
Có lẽ từ khi sinh ra sao chiếu mệnh của hắn và nàng đều không tốt. Nếu được chọn lại có lẽ sẽ chẳng bao giờ họ chọn là con của hoàng thất, của bậc quyền quý anh hào. Trải gần nửa đời người giờ đây chỉ hai từ an yên là quá đủ.
Sau trận chiến này, chỉ cần sau trận chiến này. Nếu quân ta thắng thì hắn và nàng sẽ có thể tương phùng. Ngày tháng còn lại tìm một nơi thâm sơn cùng cốc làm đôi phu thê bình dị là đủ. Còn nếu không... nếu không có lẽ phải chờ trăm năm.
"Sở Tuân." Chợt có người bước vào trong trướng mà gọi tên hắn. Sở Tuân chẳng cần quay đầu chỉ cần nghe âm thanh đã biết được chủ nhân rồi.
"Thế nào, có sợ không?" Hắn cất thanh kiếm đi rồi ngước nhìn người đó hỏi mang theo chút trêu đùa.
Tần Khanh vẫn hệt như năm ấy phong lưu tao nhã phe phẩy chiếc quạt bằng kim loại của hắn mà đáp: "Sợ gì chứ? Để ta nói cho huynh biết, bổn quân sư đây nắm chắc trong tay bảy phần sẽ thắng. Quân phục kích ở ngoại thành cùng quân của hai thành tả hữu Hàng Châu và Chi Châu đã sẵn sàng một mẻ úp gọn tên Lý Tư đó trong tay. Quân của hắn tuy có phòng vệ nghiêm ngặt nhưng đừng quên trong tay chúng ta có lược đồ phòng tuyến.
Tổng số binh là này ta có là hơn bảy vạn, tên cẩu hoàng đế ấy chỉ có thể chạy đằng trời."
Năm ấy trước khi rời kinh Sở Tuân có từng đến đại lao thăm y. Lần ấy gặp lại chẳng biết dùng thân phận gì để nói.
Oán hận có, nhưng thương tình cũng có. Sau khi lần nữa kể lại hết thảy mọi chuyện của tiền nhân đi trước giải hết hận thù trong lòng hắn Sở Tuân mới ra ngoài. Chẳng ngờ lần nữa gặp lại là khi tỉnh dậy nhờ Đoạn Trường thảo mà hắn đã mang đến.
Nếu nói quên đi hết thảy hận thù và lầm lỗi mà Tần Khanh đã gây ra thì Sở Tuân không thể. Nhưng có sự năm ấy cũng không hoàn toàn nằm ở hắn bởi lẽ nếu Hiến Minh đế đã muốn trừ khử phụ thân thì Tần Khanh âu cũng chỉ là con cờ của ông ta vậy.
Kể từ lúc Sở Tuân và Vân Nhiên đều bị mất hết kí ức thì người bạn hữu còn lại của Lý Tư ở Yến quốc cũng chỉ mỗi mình Tần Khanh. Nhờ có thế lực ngoài sau hậu thuẫn của Lý Tư mà Tần Khanh ngày ấy một thân một mình ở kinh thành vẫn có thể thuận buồm xuôi gió bước lên chức Tổng binh đô đốc Ngự Lâm Quân.
Nhưng từ khi y ôm mối hận kia mà âm mưu tạo phản thì mối quan hệ với Lý Tư cũng dần nhạt nhòà theo đó Cho đến một ngày khi Lý Tư cho người cứu hắn ra khỏi đại lao rồi dẫn y về Ninh quốc y mới chợt nhớ ra mình còn một người bàn hữu là hoàng đế đại Ninh. Cốt lõi của việc ra tốn công cứu người của Lý Tư chính là để y ở bên làm kẻ chỉ đường dẫn lối cho hắn đánh vào Yến quốc.
Tần Khanh bấy giờ không đồng ý mà chỉ đáp ơn cứu mạng bằng ở lại chế tạo vũ khí cho hắn trong vòng một năm.
Sau một năm thì đường ai nấy đi.
Lần ấy khi Vân Nhiên nhờ y đưa giúp Đoạn Trường thảo cho người ở biên cương y cũng phải dùng cả cái mạng mình để đến được nơi đó. Từ lúc bước ra khỏi hoàng cung Ninh quốc thì đã có gần mười ám vệ đuổi theo truy sát.
Nếu là người thường thì e rằng vừa đi được vài dặm thì mạng đã bỏ ở dọc đường.
Sau khi Sở Tuân tỉnh dậy thì đã giữ hắn ở lại bên mình làm quân sư cho kế hoạch phục quốc cũng phải đắn đo lắm hắn mới đồng ý ở lại. Với Sở Tuân ân oán ngày trước có thể đã cho vào dĩ vãng nhưng đối với hắn vẫn là nỗi canh cánh mãi trong lòng.
"Tần Khanh. Nếu trận chiến này thắng huynh định sẽ làm gì?" Sở Tuân nhìn ngọn đèn dầu lay lắt trong trường giữa đêm đông tĩnh mịch. Sự yên tĩnh trước trận chiến đại chiến sao lạnh lẽo, đáng sợ đến lạ kỳ
"Ta à...có lẽ sẽ cùng sư thái đó đi du ngoạn khắp thiên hạ làm lữ khách của nhân gian..!"
Nhắc đến cô nương ấy Tần Khanh lại chẳng thể nào dấu được nét cười trong ánh mắt. Nam nhân như hắn thời niên thiếu phong hoa tuyết nguyệt ai cũng biết đến lúc này đây vẫn còn vẻ ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái nhưng chỉ là tim đó cẩn thận ôm bóng hình của một người cất giấu vào trong tim.
Vị sư thái mà hắn nhắc đến chính là Tề Giai Nguyệt. Năm đó khi phụ thân Tề Bình của nàng bị giải vào đại lao thì cách quân nhỏ ông ta chuẩn bị sẵn cho trường hợp xấu nhất đã dẫn nàng ra khỏi cung. Lại nào ngờ được Lương quân khi ấy ồ ạt tiếng vào mấy kẻ hộ vệ ấy lần lượt đều bị giết. Cơ duyên làm sao anh hùng cứu được mỹ nhân tơ tình từ ấy cũng ươm mầm qua đôi mắt. Đâu chỉ vậy năm đó hắn trốn bọn ám vệ của Lý Tư trong một hang động lại tình gờ gặp được cô nương ấy đang trên đường về quê ngoại. Lần này mỹ nhân cứu giúp anh hùng cấn thận băng lại vết thương cho hắn. Hôm đó cảnh đôi má ửng đỏ của thiếu nữ đã làm Tần Khanh nhớ mãi mà lọt ải ái tình.
Chỉ là...cái vị sư thái đấy giờ đây đã tu tạo vô tình. Cứ hở chút là tình cảm đều phù phiếm, đều là khổ. Thế thì hắn không cần danh phận chỉ cần ở cạnh nàng ấy là đã đủ vậy.
Giữa khói lửa vọng tình như sóng xô bờ cát, gặp được người xuân thủy ánh lê hoa.
Sở Tuân cầm lấy ngụm rượu trên bàn rồi uống cạn Tần Khanh cùng làm theo hệt vậy. Hai nam nhân ấy nhìn nhau chợt bật cười. Sau trận chiến ngày mai nếu có thể cùng ngồi xuống uống rượu thế này thì tốt biết mấy. Chẳng hiểu sao Sở Tuân lại có chút dự cảm không lành...
"Nhiên nhi... Nếu lần này đại thắng nàng có nguyện ý cùng ta về nơi thâm sơn sống hết phần đời còn lại hay không?"
Nàng có nguyện ý hay không...
Vân Nhiên mở phong thư đã được mật báo của Sở Tuân gửi cho nàng vài ngày trước. Một năm trước khi nàng biết hắn còn sống đã vui mừng khôn xiết nhưng thời khắc ấy nàng đã lún sâu vào vũng bùn này vạn kiếp không thể quay đầu được nữa.
Nàng nghĩ rằng bản thân mình giờ đây dơ bẩn đã chẳng còn có thể đứng cạnh bên hắn nữa. Cũng vì lẽ ấy mà mấy bức thư hắn gửi đi cho nàng mãi chẳng có được hồi âm. Thứ Sở Tuân nhận lại được về chỉ là hoàng hậu Ninh quốc mê hoặc hoàng đế là yêu hậu làm điên đảo triều cương.
Như vậy có lẽ cũng tốt. Nàng bây giờ đã như đèn dầu sắp cạn nếu có cố thêm cũng chẳng qua nổi đến mùa hạ năm sau. Cái hạn ba năm ấy đã cận kề trước mắt.
Giữa canh sương nàng và hắn chỉ cách nhau một bức tường thành, đi qua bước tường thành ấy sẽ có thể lần nữa gặp nhau. Gần như vậy nhưng lại là xa cách muôn trùng vạn lý.
Tựa như mây trôi, chỉ là lướt qua trong một thoáng trôi một thoáng có lẽ vạn niên mới được tương phùng
Vân Nhiên mặc bộ hồng y đỏ đứng bên cạnh đèn dầu mà đốt bức thư tay. Tờ giấy mỏng bắt lửa sáng bừng rồi cháy dần đến khi chỉ còn là tro tàn rơi trên chậu than hồng. Đời này kiếp này e rằng sẽ chẳng còn có thể bên nhau.
Vân Nhiên nhìn ra khung cửa sổ của doanh trướng phàm dương đã từ từ mọc lên ở nơi xa. Tuyết ngừng rơi rồi, người cần đến cuối cùng cũng đã đến.