Đầu của người kia vô lực mà gục lên người hắn. Hoàng Vi vội đỡ lấy Lạc Anh mà ngồi khụy xuống trong đôi mắt phượng trầm lắng như nước bấy lâu nay gió lại đỏ tròng mang theo vạn nỗi lắng lo khó mà tả được thành lời.
"Người đâu, người đâu?! Mau truyền thái y! Mau truyền thái y cho trẫm!" Hắn vừa vội nắm lấy tay Lạc Anh mà thét lên thì trước mắt đã nhìn thấy thân ảnh của một gã nam nhân cao lớn khoác giáp sắt trên mình tay cắm gươm lớn dẫn theo vạn đại quân phía sau Thái Hoà môn mà từ từ tiến đến.
Tát Lệ Thiết? Là hắn, thật sự là hắn. Là con sói thảo nguyên tung hoành bấy lâu nay trên khắp miền lục quốc. Tại sao hắn lại có thể vào được hoàng thành Yên quốc này?
Trong giây phút ấy Hoàng Vi nhìn thẳng vào đôi mắt đen gian tà của kẻ đó cùng nụ cười vạn phần đắc ý kia mà đầu nổ ra vô vàn câu hỏi, tai cũng ù đi trong phút chốc.
"Hoàng Vi, ba năm rồi không gặp lần này gặp lại có bất ngờ không?" Tát Lệ Thiết vừa tiến đến vừa cao giọng hỏi.
Mang theo âm sắc ngạo mạn ngông cuồng như sắp đến được vạch đích mà bấy lâu nay gã chờ đợi.
Gần một vạn binh sĩ còn lại trong hoàng thành đã thủ sẵn thể tiến công chỉ cần chờ lệnh của hoàng đế thì một lúc xông lên không ngại bỏ mạng tại đây.
Nhưng Tát Lệ Thiết đã vượt qua trùng trùng điệp điệp cửa ải để vào được hoàng thành này thì e rằng sẽ chẳng có quân cứu viện nào hay biết, mà dù có hay biết thì chắc cũng chẳng ai dám vào đây hộ giá bởi khắp Thiên kinh này đâu đâu cũng là người Tây Châu cả rồi.
Ý trời đã định, khí số Yến quốc hơn trăm năm hưng thịnh cuối cùng cũng đến lúc phải tận rồi.
Nhưng bây giờ hắn chẳng còn quan tâm gì nữa. Gì mà sơn hà xã tắc, giang sơn vạn dặm. Đến thời khắc khi bị dồn vào đường cùng sinh tử kề cận hắn mới hiểu rõ được rằng đời này hắn chỉ cần nhất Bạch Lạc Anh, và chỉ có mình y vậy.
"Anh nhi, Anh nhi...ngươi, ngươi sao rồi. Ta sẽ cứu ngươi nhất định sẽ cứu ngươi mà."
Tấm y phục trắng khiết của Lạc Anh vì bị một mũi tên của Tát Lệ Thiết xuyên qua chạm đến da thịt mà đã thấm đẫm một mảng màu đỏ lớn. Y nằm gọn trong lòng Hoàng Vi sắc mặt tái nhợt vì mất máu chưa kịp cất lời từ khước thì đã bị Tát Lệ Thiết nói trước:
"Cứu à, nực cười thật. Hoàng Vi, ngươi nhìn xem ngươi bây giờ đang trong tình cảnh nào rồi. Là hoàng đế sắp phải chết của Yến quốc nhỏ bé bị địch tấn công tận kinh thành. À mà để ta cho ngươi biết, mũi tên kia không phải bình thường mà còn tẩm độc nữa đấy." Gã vừa lướt nhìn thanh kiếm sáng bóng của mình vừa bình thản cất nên từng lời nhẹ như tơ mỏng. Đối với gả dù là trăm vạn dân có chết đi nữa thì cũng chỉ là hạt xát trong sa mạc vô biên vậy.
Chỉ cần cái chết của họ có thể giúp gã có được giang sơn vạn dặm thì đó là đáng chết.
Hoàng Vi trợn mắt nhìn hắn rồi lại nhìn lọ thuốc nhỏ mà hắn đang lắc lắc trong tay mắt phượng đỏ ngầu hằn tơ máu nhìn hắn rồi gầm từng chữ: "Ngươi muốn ta làm gì mới đưa cho ta thuốc giải?"
"Đơn giản lắm, ngươi lại đây dập đầu dưới chân ta ba cái ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi thôi." Tát Lệ Thiết vừa nói vừa đưa tay hiệu nhìn Hoàng Vi với ánh mắt giễu cợt khinh bỉ.
Dập đầu dưới chân gã ư? Tát Lệ Thiết hắn đây là muốn giẫm nát tôn nghiêm của hoàng tộc Hạ triều hay còn là tự tôn của Hoàng đế Yến quốc như Hoàng Vi. Nếu Hoàng Vi thật sự quỳ lạy thì việc này định sẵn sẽ là cái tát thẳng vào cả Yến quốc chỉ chẳng còn là của riêng hắn nữa mà không chỉ vậy còn sẽ là ghi truyền trong sử sách đến ngàn đời về sau.
Bàn tay hắn run run siết chặt lại đến mức móng tay cấm vào da thịt rỉ ra chút máu đỏ. Lạc Anh yếu ớt trong lòng hắn khẽ lắc đầu mà nói: "Bệ hạ...người, người không được. Người là hoàng đế Yến quốc không thể vì ta mà làm như vậy được. Ta sắp phải đi rồi..."
Y vừa nói vết thương sau vao theo vậy là nhói đau lên từng chút, dường như đã cấm sâu tận vào xương tủy bên trong. Huyết dịch đỏ thẫm cũng nhuốm thành mảng lớn. Hơn ai hết y hiểu rằng thọ mạng của bản thân cũng đã đến lúc tận rồi...
"Anh nhi, Anh nhi. Ngươi chờ ta, chờ ta một chút thôi. Hắn muốn ta làm gì cũng được ta nhất định sẽ cứu ngươi mà..." Hoàng Vi ôm chặt lấy người hắn thương trong giây phút ấy hắn mới thật hiểu được nỗi đau như vạn tiễn xuyên tim lồng ngực trĩu lại đến thở cũng đau đớn tột cùng.
Nói rồi hắn lại siết chặt lấy nắm tay khẽ đặt y xuống mà bước đến trước mặt Tát Lệ Thiết. Hắn thừa biết Tát Lệ Thiết không dễ gì giao ra cho hắn thuốc giả nhưng thà là quỳ gối dưới chân gã để đổi lấy tia hi vọng duy nhất còn hơn trơ mắt nhìn người mình yêu chết trong tay mình.
Tát Lệ Thiết cong môi cười lớn nhìn Hoàng Vi từ từ cúi người dưới chân gã ta rồi lại siết chặt tay nổi gân cuồn cuộn mà dập đầu xuống nền đá trước điện lớn cũng trước mặt hai vạn binh sĩ Yến quốc đang ở ngay tại đó.
Nhuệ khí ba quân cứ vậy mà suy yếu dần lại có kẻ không ngại buông lời cay nghiệt mắng chửi hắn là cẩu hoàng đế hèn hạ nhút nhát lấy mạng của họ ra để chống giặc ngoại bang còn bản thân mình chỉ biết trầm mê trong bế ái tình si với một nam nhân yếu ớt. Có người còn gác kiểm đầu hàng với Lương quân cầu mong con đường sau này có thể an nhàn sống soát.
Từ cổ chí kim đã là bậc đế vương đứng trên vạn người nắm trong tay giang sơn thiên hạ thì đừng nên đặt trọn chữ tình vào riêng ai cả. Bởi lẽ chỉ khi như vậy mới không bị kẻ khác một nhát đâm sâu cũng chẳng làm mất cơ ngơi đại nghiệp.
Chữ tình đã khổ. Chữ tình đặt cạnh con đường hoàng quyền đằng đằng chông gai ấy thì thật đau khổ trái ngang đến vạn phần vậy.
Từng chút từng chút như lệ sầu nơi tròng mắt vị hoàng đế ấy. Cái dập đầu cuối cùng khi màu đầu đỏ máu hắn lại bị Tát Lệ Thiết nâng cằm lên bóp chặt mà nói.
"Hoàng đế Hạ triều à? Tên nhãi ranh như ngươi cũng muốn bước trên bàn cờ lục quốc này sao? Dù là ngươi hay là
Lý Tư khi chẳng có kẻ nào có thể so được với bổn Đại Hãn ta đây. Cái lúc mà các ngươi còn trong nôi uống sữa thì ta đã ngồi trên chiến mã dẫn dắt vạn quân chinh chiến khắp miền Hoa Hạ không có nơi nào trên lục quốc này mà ta chưa từng đi qua. Muốn có được vạn dặm giang sơn à? Ngươi làm mơ đi!"
Nói rồi đã vung một cước vào bụng của Hoàng Vi đá y ra xa rồi cũng giữ đúng lời mà quăng cho y lọ thuốc nhỏ được bọc kín đáo.
Kéo môi y tuôn ra vệt máu đỏ lăn dài trên làn da ngọc nhưng y cũng chẳng màng đến nữa. Một tay y ôm bụng một tay cầm lấy lọ thuốc ấy mà lếch đến bên cạnh Lạc Anh giờ chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn. Bộ dạng này của y thật thảm hại thê lương đến đổi có lẽ cả đời này y cũng chẳng bao giờ có thể tưởng ra được.
"Anh nhi, Anh nhi. Ta, ta tìm được thuốc cho ngươi rồi ra tìm được rồi." Hắn đến gần bên người nâng người lên tựa vào lòng hắn mà nức nở nói.
Lạc Anh gắng gượng lấy sức nâng mí mặt nặng trĩu nhìn kĩ vào gương mặt của y đến từng đường nét chi tiết nhất. Y muốn nhớ, muốn nhớ gương mặt của người này thật kĩ, nhớ rõ đôi mắt phượng sáng ngời từng chứa tận vạn dặm sơn hà và cả ánh si tình chỉ dành cho mỗi mình y. Từng chút một khắc ghi sâu vào nơi tâm.
Để kiếp sau...có thể tìm thấy nhau một lần nữa vậy.
Cánh tay gần khẽ giơ lên muốn chạm vào mặt hắn thì được bàn tay lớn của người giữ lấy áp vào bên má. Lạc Anh khẽ cười rồi nói:
"Bệ hạ.ta không cần thuốc nữa. Đời này của ta ngoài người ra còn lại chẳng còn gì luyến tiếc nữa. Ta nhận ra rằng..rằng..khụ khụ. Rằng ta yêu người quá trễ..nếu có kiếp sau hai ta gặp lại nhau ở một cuộc đời khác được không..?"
Hơn chín năm kể từ ngày vụn ý yêu thầm cho đến ngày chẳng màng lễ tiết mà nhận người làm ái nhân của
Hoàng Vi cũng đã nhận được một chữ yêu này. Nhưng hắn nhận ra nếu y không yêu hn thì người sắp chết bây giờ chính là hắn chứ chẳng phải là y.
Hắn chỉ cần y một đời bình an khỏe mạnh là được. Còn lại là yêu hay hận, là thương hay thù hắn cũng chẳng màng đến nữa.
Chỉ trách cao xanh không toại được lòng phàm.
Hoàng Vi tròn mắt nhưng chỉ thấy được thân ảnh mờ nhoè bởi giờ đây lệ chân đã rơi xuống ướt đẫm trên tay. Hắn nức nở gật đầu lấy tay ôm chặt người miệng khẽ nói: "Được, được mà. Lạc Anh, kiếp sau ngươi phải đợi ta, phải ở cạnh ta, phải yêu ta...!"
Cánh môi hoa đào của ái nhân khẽ cong lên cười nhẹ rồi y gật đầu dùng chút hơi tàn nói:
"Ta hứa mà...kiếp sau ta sẽ tìm người, yêu người bù lại cho đời này dang dở. Chờ...chờ ta."
Bàn tay gầy áp trên má của Hoàng Vi đến giờ cũng đã xuôi xuống buông rời. Nơi mí mắt kép lại ra đi trút hơi thở cuối cùng trong lòng người thương trọn kiếp.
Lạc Anh hắn chết rồi. Chết vào ngày Đông Chí lạnh lẽo tuyết rơi trắng khắp Thiên kinh, cũng chết trong vòng tay ấm áp của người thương hắn nhất.
Đến cuối cùng chỉ có thể chờ lại kiếp sau mà thôi vậy...
"LẠC ANH!!!" Hoàng Vi gào lên đáu đớn đến tận cùng rồi y phun ra ngụm máu đỏ thẩm.
Lời bình của tác giả:
Đôi khi lỡ hẹn một giờ đến khi gặp lại phải chờ trăm năm.
Tình của hai kẻ ấy là tình dang dở là tình yêu khắc cốt ghi tâm nhưng đến lúc nhận ra thì đã quá muộn màng. Bởi lẽ trong thời loạn lạc ấy cái lẽ vô thường có tha một ai đâu.
Vì nhận ra quá muộn màng nên đến cùng chỉ có thể hẹn lại đời nữa gặp nhau. Cái hẹn ấy là mong muốn viết tiếp cho đoạn tình dang dở là hi vọng ở một cuộc đời khác có thể nhận ra nhau. Nhưng rồi ta lại hỏi dòng Vong Xuyên dài bao nhiêu dặm, uống nước Vong tình sẽ quên hết bao nhiêu?
Nếu có kiếp sau, vậy kiếp sau có thể gặp được nhau chăng?