Giữa tiếng chuông gió ngân vang trên mái ngự thuyền lớn Sở Tuân chẳng màn quan tâm gì nữa mà chạy thật nhanh đến gian phòng nhỏ của Vân Nhiên.
Những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn rực đỏ nơi chân trời xa kia rọi lên khuôn mặt anh tuấn u sầu của Sở Tuân để lại trên những khung cửa sổ là bóng hình chàng thiếu niên lướt qua nhẹ như con gió.
Từng bước chân chạm xuống sàn gỗ thì nỗi lo trong lòng hắn lại dâng thêm một chút, hắn sợ nàng sẽ như giấc mơ vừa nãy mà chỉ cần đến trễ một chút thì cả đời đã chẳng thể gặp pại được.
Chạy một quảng cuối cùng Sở Tuân đã dừng lại trước gian phòng của người con gái y thương.
Vừa nhìn vào trong thấy y đã Vân Nhiên nằm bất động trên giường khuôn mặt u sầu nhưng cũng an yên đến lạ. Có lẽ nàng ấy vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Nghĩ đến đây thì nhịp thở gấp và nổi lo lắng trong lòng của Sở Tuân đã dịu lại.
Bấy giờ Sở Tuân cũng vừa kịp nhận ra Lạc Anh đã ngồi trong phòng từ bao giờ mà đôi mắt sâu thẳm nhìn hắn. Nam nhân thở dài một tiếng rồi bảo
“Huynh đến rồi, ta có chút chuyện nhờ huynh…”
Sở Tuân vẫn nhìn chằm chằm lấy Vân Nhiên vừa bước vào lại vừa khẽ hỏi:
“Huynh cần máu ta đúng chứ?”
Lạc Anh sững người im bặt mà chỉ gật đầu, trong tiềm thức của hắn dường như bách bảo rằng sẽ có chuyện chẳng lành xảy đến.
Sở Tuân chẳng nói gì tự cắn lấy ngón tay mình để huyết dịch nhỏ dần vào chiếc bát trên bàn. Sau một lúc Lạc Anh mới khẽ bảo
“Được rồi. Ta thay mặc Vân Nhiên đa tạ huynh.”
Sở Tuân dừng lại ngước nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm kia của Lạc Anh mà nâng khoé môi cười nhẹ chua chát
“Ta không cần huynh đa tạ, huynh cũng chẳng có tư cách đa tạ thay muội ấy. Bạch Lạc Anh, hôm nay huynh nói rõ cho ta. Rốt cuộc là vì máu huyết của ta quen với hàn khí lạnh giá nơi biên cương nà phù hợp để làm thuốc dẫn hay chính vì ta đã uống đan dược mà năm đó Bạch Thái y điều chế?”
Lạc Anh chẳng nói gì chỉ nhìn xuống sàn gỗ mà khẽ thở dàu sầu muộn. Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, chuyện này cũng làm sau có thể giấu mãi được.
“Nếu huynh đã hỏi như vậy thì ta cũng chẳng giấu huynh nữa. Đúng, viên đan dược khi xưa mà phụ thân ta điều chế cho Vân Nhiên chính là huynh uống.”
“Tại sao? Rốt cuộc mọi chuyện là là thế nào? Sao các người lại phải giấu ta chứ, Bạch Lạc Anh huynh nói rõ cho ta.”
Lạc Anh im lặng thẫn thờ quay người nhìn lại Vân Nhiên trên giường. Thân thể mảnh mai yếu đuối dưới lớp chăn mỏng, đôi má hồng ngày nào giờ cũng đã nhạt phai kém sắc.
Thời gian của nàng e rằng cũng chẳng còn lâu nữa.
Lạc Anh ngồi lên chiếc ghế gâng đó nhấp một ngụm trà rồi từ từ kể lại cho Sở Tuân nghe sự tình của mùa đông năm đó.
Hạ tuần, lập Đông năm Kiến Hưng thứ 9.
Ngay sau khi Đại Lý Tự Thanh cho người lục soát Sở phủ thì hai đạo thánh chỉ từ điện Kim Lăng cũng được ban xuống ngay sau đó. Một là niêm phong tất cả gia sản điền trang của Sở gia mà quy vào quốc khố triều đình. Còn chỉ dụ thứ hai chính là thánh chỉ tru di tam tộc Sở Hàn Trung.
Chỉ trong hai canh giờ sau toàn bộ trên dưới hơn hai trăm nhân khẩu của Sở gia đã bị giam vào địa lao mà chờ ngày xử trảm.
Năm ngày sau Lý Trung tướng quân, Trương Hạn và một vị thống lĩnh nữa thúc ngựa ngày đem từ biên cương trở về dùng kim bài miễn tử của bản thân mong có thể kéo dài thời gian hành hình để điều tra lại vụ án.
Nhưng khi ấy đã muộn rồi, đại án cũng đã kết thúc khẳng định Sở Hàn Trung cấu kết ngoại bang mưu đồ tạo phản. Đến cuối cùng chỉ có thể xin tha mạng cho những người còn lại mà chỉ ban chết cho Sở Hàn Trung.
Nhưng hoàng đế khi ấy nào có dễ dàng tha cho Sở gia như vậy. Diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Trước ngày nam tử Sở gia bị đày ra biên ải Hiến Minh đã cho người hạ độc vào chén canh của Sở Hà. Bởi khi ấy Sở Hà tư chất thông minh chí trai ngoan cường, lỡ mai hắn nổi dậy mưu phản thì khó bề xử trí chi bằng diệt trừ mầm hoạ ngay từ đầu.
Còn Sở Tuân khi ấy chỉ là thiếu niên non trẻ bồng bột nóng vội chẳng đáng để để lưu tâm e ngại.
Nhưng mưu sự tại nhân mà hành sự lại tại thiên. Chén canh khi ấy lại bị quan sai nhầm lẫn mà đưa cho Sở Tuân. Hắn khi ấy dường như đã bước một bước vào Quỷ Môn Quan rồi.
Mấy tên quan sai trong địa lao trước đó cũng đã hưởng được trước ngân lượng của Vân Nhiên mà gửi bồ câu đưa thư vào cung thông báo cho nàng.
Vân Nhiên khi ấy quỳ trước Ninh Thọ Cung cả đêm cầu xin Hoàng Tổ Mẫu của nàng cho phép xuất cung đến đại lao thăm người.
Hoàng Thái Hậu khi ấy cũng vì thương xót tôn nữ mà cho nàng mượn lệnh bài xuất cung chứ nào hay biết được dự tính của nàng.
Vân Nhiên khi ấy đi cùng Lạc Anh vừa vào đến đại lao đã thấy Sở Tuân hôn mê bất tỉnh nằm co quắp trên đống rạ ẩm ướt. Sao một hồi bắt mạch Lạc Anh cũng lực bất tòng tâm mà lắc đầu chịu thua. Độc dược kia dù có là Hoa Đà tái thế thì cũng chẳng thể cứu chữa.
Vân Nhiên ngồi xuống sờ nhẹ hàng lông mài của Sở Tuân lòng lại đau thắt mà khẽ nói
“A Lan, muội đưa thứ ta bảo muội đem theo ra đây cho ta.”
“Công chúa, người định làm gì?” Sở Hàn ở nhà lao bên cạnh mà vọng qua hỏi.
A Lan giữ chặt chiếc hộp gỗ trong tay chỉ biết bất lực mà khuẩn khoảng vài lời “Công chúa, đây là đan dược luyện thành từ cống phẩm Ninh quốc. Trong thiên hạ này chỉ có một viên, người đưa cho Sở nhị công tử vậy còn người thì sao?”
“Đưa cho ta.”
A Lan cuối cùng chỉ đành tuân lệnh chủ tử mà đưa hộp gỗ cho nàng. Lạc Anh bấy giờ đã đoán được Vân Nhiên sắp làm gì mà vội vã giựt lấy viên đan.
“Vân Nhiên, muội bị ngốc à. Nếu muội cho hắn uống đan dược vậy hàn độc trong người muội thì sao đây? Muội yêu hắn đến chết cũng không màn hay sao?!”
Vân Nhiên ngước lên đôi mắt giờ đã phủ một tầng lệ mỏng đỏ hoe mà bi ai đáp:
“Đúng ta yêu huynh ấy đến chết cũng không màn! Huynh cứ mặc ta, chuyện ta đã quyết đừng ai khuyên can nữa!”
“Muội…”
Sở Hà quỳ xuống xem như thay Sở Tuân cảm tạ nàng đã ra tay cứu mạng.
“Hạ thần cảm tạ đại ơn của công chúa, ta và Sở Tuân nếu ngày sau thành công chắc chắn sẽ đáp đền ơn nghĩa này của người.”
“Sở đại ca, xin huynh hứa cới ta đừng bao giờ nói cho Sở Tuân nói chuyện hôm nay. Ta không muốn huynh cảm giác nợ ân tình gì cả. Ta xin huynh, hứa với ta.”. Đọc 𝑡𝗿u𝘆ệ𝑛 chuẩ𝑛 khô𝑛g quả𝑛g cáo _ Т 𝙍u𝐌Т𝙍UY𝖾𝗡﹒v𝑛 _
Sở Hà chỉ lẳng lặng gật đầu theo ý nguyện của nàng để đợi thời cơ thích hợp sau này rồi nói với Sở Tuân. Nhưng về sau đã chẳng còn cơ hội.
Lạc Anh cuối cùng chỉ có thể thuận theo ý Vân Nhiên và cho Sở Tuân uống viên đan dược ấy. Quả thật là trân bảo trong thiên hạ chỉ qua một đêm mà Sở Tuân đã tỉnh lại hồi phục được gần bảy phần.
Đến lúc hắn tỉnh dậy thì cũng chỉ biết bản thân nhiễm phải chút phong hàn mà được lang trung chữa trị rồi.
Dược tính của viên đan kia đã từ lâu thấm vào xương tủy Sở Tuân bởi vậy thân thể nào của y hiếm khi bệnh tật dù có thương tích đầy mình thì không lâu cũng khỏi.
Và đấy cũng là lí do khiến máu của Sở Tuân lại có thể trở thành thuốc dẫn kiềm hãm hàn độc phát tát trong người Vân Nhiên vậy.
Từ lâu chuyện này vốn đã bị vùi lấp dưới trận gió tuyết sáng hôm ấy rồi mà trở thành dĩ vàng rồi. Nàng có thể giấu một năm, giấu bảy năm nhưng làm sao có thể giấu hắn cả đời được đây?
Âu cũng là mối duyên nợ trăm bề khó giải, đến cuối cùng mọi sự đã tỏ thì có phải cũng đã muộn màng rồi không?
Sở Tuân nghe xong mọi chuyện chẳng đứng dậy nổi mà ngồi gục xuống sàn. Tâm can hắn đau, đau như vạn dao xuyên thấu. Lòng ngực bị bóp nghẹt lại đến mức khó thở.
“Chátt!” Hắn tự tay tát thẳng vào mặt mình một cái nhưng vẫn chẳng thể cảm đau. Mà dù có đau thật thì làm sao so với mớ hổn độn trong tim hắn cơ chứ.
“Sở Tuân, bây giờ huynh làm vậy thì có ít gì?”
Giờ đây tai hắn đã ù cả rồi dù có nghe cũng chẳng màng quan tâm nữa mà mắt phượng không rời khỏi người con gái mặt.
Đôi bàn tay to lớn siết chặt lại thành quyền đến đỗi nổi cả gân xanh. Bây giờ hắn hận bản thân không thể chịu đau đớn cho nàng lại vạn phần câm phẫn bản thân ích kỉ vô tâm.
Sở Tuân đứng dậy nhào đến cạnh giường Vân Nhiên tay run run nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng mà rơi lệ.
"Nhiên nhi, ta hiểu rồi, giờ ta đã hiểu cả rồi. Ta sẽ bù đắp cho nàng, sẽ bù lại cho nàng tất cả. Ta xin nàng…nàng tỉnh lại được không… "