Chu Cảnh hơi ngửa đầu ra sau, rủ mắt nhìn nàng: “Vậy nên hoa yêu chó… tâm địa khó lường như nàng kéo ta vào Hồ Trung Nhật Nguyệt để tiếp tục giày vò?”
“Ta không có, ta không phải…. ta vốn nghĩ đây là giả mà…”
“Nghĩ là giả nên mới dụ dỗ ta.” Hắn lộ ra vẻ mặt khó nói thành lời. “Biết là thật thì sợ hãi cụp đuôi, nàng chẳng lẽ thầm ngưỡng mộ ta từ lâu? Yêu mà không có được, vì yêu sinh hận nên muốn hại chết ta?”
Diệp Tiểu Uyển chỉ cảm thấy đầu óc rối như tơ vò, Chu Tùng Hoa, thật là đáng sợ.
“Huynh nói gì thì là vậy đi.” Nàng mệt mỏi đến mức giọng nói yếu ớt. “Bây giờ ta rất mệt, rất buồn ngủ, chỉ muốn nghỉ ngơi, cầu huynh tha cho ta một lần này.”
Chu Cảnh nhanh chóng buông tay ra: “Được, đi ngủ đi.”
. . . Huynh ấy đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, lại có âm mưu gì đây?
Diệp Tiểu Uyển mang đầy cảnh giác, trước khi mở cửa phòng mình, cô vội quay đầu nhìn lại một cái. Chu Cảnh ất thân thiện nhắc nhở: “Ngủ sớm một chút.”
Có gì đó không đúng.
Chu Cảnh, người chỉ nhớ lờ mờ về những sự việc trước đây, thật là phiền phức. Nàng tự mình suy diễn thêm, không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu. Nếu huynh ấy nhớ lại mọi chuyện, có lẽ đã sớm rời đi rồi, chẳng đời nào lại dây dưa với nàng ở đây.
Diệp Tiểu Uyển dần chìm vào giấc ngủ, một lần nữa mơ về bóng lưng dứt khoát rời đi của Chu Cảnh năm ấy.
Nàng không cảm thấy buồn, mỗi khi nhớ lại cảnh đó, nàng chỉ thấy trống rỗng. Ngọn lửa đã rời đi, những thứ ấp áp và ngọt ngào cũng theo đó mà biến mất. Những năm qua nàng sống rất yên bình, thuận lợi, nhưng khoảng trống lớn kia không sao lấp đầy được, cảm xúc vui giận gì cũng chẳng có sự khác biệt.
Cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng có gì là xấu, cho đến khi một giấc mộng hoàng lương xuất hiện.
Đúng là số phận trêu người.
Giấc ngủ nông dần dần biến thành giấc ngủ sâu, Diệp Tiểu Uyển ngủ ngon lành mà chẳng có chuyện gì xảy ra, thong thả tận hưởng một giấc ngủ dài thoải mái. Khi nàng tỉnh dậy, bên ngoài trời tối mịt, tiếng mưa rả rích đập vào cửa sổ, tấm màn quanh giường bị gió thổi phồng lên từng chút một, chiếc chuông nhỏ mà nàng cố ý buộc lên thỉnh thoảng lại khẽ reo lên.
Tốt quá, tranh thủ trời còn tối, nàng sẽ rời đi.
Ai muốn cùng Chu Cảnh cùng ra khỏi Hồ Trung Nhật Nguyệt chứ? Ra ngoài rồi mà gặp lại thì không biết ngượng ngùng đến mức nào, chỉ nghĩ thôi nàng đã thấy ngạt thở rồi.
Diệp Tiểu Uyển ngồi dậy đẩy chăn ra, bỗng thấy chăn nặng một cách kỳ lạ, như thể bị thứ gì đó đè nặng. Khi nàng quay đầu nhìn lại, liền thấy bên cạnh là Chu Tùng Hoa nằm đó, đang nhìn cô với vẻ mặt sâu xa khó lường.
Tiếng hét của nàng lập tức bị hắn dùng tay chặn lại. Chu Cảnh kéo nàng quay về như thể đang lôi một con gà con, hông biết là giễu cợt hay cười lạnh: “Dùng Chuông Đồng Thuật trên cửa sổ? Chưa ai nói với nàng rằng Chuông Đồng Thuật còn chẳng thể cản nổi một con chuột sao?”
Diệp Tiểu Uyển ra sức đẩy bàn tay của hắn đang đè trên miệng mình ra, khó khăn lắm gỡ được ra, nàng lập tức chửi ầm lên: “Huynh bị bệnh à?! Huynh…”
Bàn tay ấy lại tiếp tục phủ lên, lần này chuẩn xác bịt kín miệng nàng.
“Nhỏ giọng thôi, đừng đánh thức người trong thôn.” Chu Cảnh cau mày trách móc nhìn nàng. “Ngủ ngon rồi chứ? Vậy chúng ta tiếp tục nói chuyện nhé?”
Diệp Tiểu Uyển cố gắng giãy giụa, đưa chân lên đá mạnh vào người hắn, nhưng không ngờ mắt cá chân bị tóm gọn. Chu Cảnh khẽ nói: “Ta phải kiểm tra xem có thật có nốt ruồi đỏ ở cuối lưng nàng không.”
Nàng thậm chí muốn bứt từng sợi tóc của hắn để ngăn hắn lại, cả hai lăn lộn khắp giường. Bỗng bàn tay đang bịt miệng bỗng thả lỏng, rồi chui vào trong lớp áo, nàng gần như hét lên: “Cứu mạng…”
Sao lại hét cứu mạng rồi?
Hai tay Chu Cảnh không buông, hắn cúi đầu trực tiếp chặn tiếng hét của nàng. Bàn tay cuối cùng cũng thành công giữ ở cuối lưng nàng, cố gắng tìm kiếm cái nốt ruồi đỏ nhỏ như vết son từ kí ức xa xưa.
Mái tóc đen bên gối quấn lấy nhau, gương mặt áp sát bất chợt cảm nhận được nước mắt từ khóe mắt nàng Chu Cảnh khẽ ngẩng đầu, rồi nhận thấy hương vị ngọt ngào phảng phất trên gương mặt nàng: “Chu Tùng Hoa, giữa chúng ta không phải như huynh nghĩ đâu.”
Chuyện này đối với nàng chẳng có gì tốt đẹp, một hoa yêu mang tâm sự chẳng bao giờ được yên ổn, còn đối với Chu Cảnh, đây càng là một nỗi nhục không muốn nhớ tới. Hắn rốt cuộc định khiến nàng mất hết mặt mũi đến đâu mới thôi?
Chu Cảnh lau nước mắt trên mặt nàng, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi: “Nếu ta là Chu Tùng Hoa giả, liệu nàng có thoải mái hơn không?”
Có, nhưng hắn không phải là giả.
Diệp Tiểu Uyển gắng sức kéo tay hắn ra, giọng run rẩy: “Huynh chừa chút thể diện cho mỗi người chúng ta đi…”
Chu Cảnh bực dọc than thở: “Nàng… nương nó… thật đúng là một hoa yêu rắc rối.”
Nàng không thể kéo tay hắn ra được, trong lúc giãy giụa, đai áo lại lỏng ra, bị hắn dứt khoát kéo ra, tay áo tuột xuống khuỷu tay.
“Nàng cứ coi ta là giả đi.” Chu Cảnh ném mạnh chiếc áo mỏng ra ngoài. “Muốn làm gì thì làm.”
Diệp Tiểu Uyển cuối cùng cũng không còn sức giãy giụa. Nếu đã không thể ngăn cản con thú hoang đang nổi điên, thì lời đề nghị của hắn cũng có vẻ không tệ.
Cứ coi đây là một Chu Cảnh giả, nàng muốn làm gì thì làm, tạm gác lại chuyện sau này. Trước khi rơi xuống vực thẳm, nàng muốn trải nghiệm vị ngọt thấm sâu vào tận xương tủy. Lưỡng tình tương duyệt, như cá gặp nước, nàng muốn có Chu Tùng Hoa, muốn quên hết tất cả gánh nặng để ôm lấy hắn. Người hắn thích là Diệp Tiểu Uyển thật sự, dù hắn có vô số tật xấu, Diệp Tiểu Uyển vẫn thích hắn, Nhị Kiều Mẫu Đơn cũng thích hắn.
Diệp Tiểu Uyển ôm chặt lấy người trước mặt, như thể sợ hắn hóa thành chim bay xa khỏi mình.
Nếu có hoa thân ở đây thì mọi cành lá đều đang đâm chồi nảy lộc. Làm sao để giữ hắn ở lại, giữ lại ở nơi này, làm thế nào mới có thể giữ được?
Tiếng chuông nhỏ treo trên màn giường vang lên khe khẽ, từng có những móng vuốt hổ dữ xé nát cánh hoa hồng, nghiền nát phần lớn cánh hoa, nhưng giờ đây hổ lại trở nên thận trọng và kiên nhẫn, cúi đầu ngửi nhẹ, đôi mắt chăm chú chờ đợi bông hoa hồng nở rộ.
Chu Cảnh dường như nỉ non điều gì đó, phải rất lâu sau Diệp Tiểu Uyển mới phản ứng lại, hắn đang nói: “A Uyển, thật sự không có hương thơm sao?”
Tên khốn này, hắn cũng lừa nàng!
Diệp Tiểu Uyển bừng tỉnh, bên ngoài trời đã chạng vạng tối, nàng đạp mạnh vào chân Chu Cảnh: “Chu Tùng Hoa, huynh nhớ lại rồi!”
Chu Cảnh không nhúc nhích, để mặc cho nàng đạp, thậm chí chân mày cũng không động, thản nhiên thừa nhận: “Phải.”
Nói xong, hắn còn bổ sung thêm: “Trước khi nàng muốn làm gì ta, ta đã nhớ lại rồi.”
Mười năm không gặp, sao hắn lại trở nên mặt dày như vậy?
Diệp Tiểu Uyển quay đi, lặng lẽ nhìn những giọt nước rơi xuống từ mái hiên bên ngoài, mái tóc xõa trên vai bị hắn nắm lấy và nhẹ nhàng vuốt, giọng nói của con thú hoang đã bình tĩnh lại, mang theo chút ấm áp như nước: “Từng có người nói với ta rằng: mỗi người nhường nhau một bước, sau này vẫn có cơ hội. Nếu cứ cố chấp, chỉ chuốc lấy kết cục tan vỡ mà thôi. Ta đã nhường đến bước này rồi và sẽ không nhường nữa.”
Nàng ngẩn ngơ một lúc, vẫn cảm thấy như đang mơ, thấp giọng hỏi: “Huynh chưa quên ta?”
“Ba trăm năm sau có lẽ không nói được, nhưng chỉ mới mười năm thôi mà, nàng cũng đâu có quên.” Chu Cảnh nâng mái tóc nặng trĩu trong tay, trả lời.
Diệp Tiểu Uyển ngừng rất lâu, từ từ lắc đầu: “Tùng Hoa, ta là yêu.”
Cằm nàng bị hắn nắm lấy và xoay về phía mình. Chu Cảnh nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi nói: “Nàng là yêu, ta là tu sĩ, có gì không ổn?”
Tu sĩ vốn dĩ không phải kết hôn sinh con như người thường, Diệp Tiểu Uyển là người hay là hoa yêu cũng không thể ngăn cản Chu Tùng Hoa muốn nàng làm người yêu.
Diệp Tiểu Uyển lặng lẽ nhìn hắn một lúc: “Diệp Tiểu Uyển ngoan ngoãn nghe lời ngày xưa sẽ không thể trở lại nữa đâu.”
Chu Cảnh nhướng mày nói: “Nàng cứ nghịch ngợm đi, nghịch chán rồi thì ta có cách xử lý nàng.”
Nàng bật cười, đưa tay vuốt nhẹ lên mặt hắn: “Ta ngủ một lát, nếu khi tỉnh dậy chàng vẫn còn đáng yêu như vậy, ta sẽ nghịch cho chàng xem.”
Nàng kéo chăn che kín đầu, chẳng mấy chốc liền cảm thấy hắn cũng chui vào trong. Đôi môi hắn khẽ hôn lên khóe mắt còn ướt của nàng, nhẹ nhàng hôn đi những giọt nước mắt còn vương lại.
“Ta là thật.” Chu Cảnh véo nhẹ chóp mũi nàng. “Nàng có thể tiếp tục muốn làm gì thì làm.”
Đúng là những lời lẽ mặt dày không biết xấu hổ.
Diệp Tiểu Uyển đánh vào tay hắn, sau đó ngay lập tức vươn tay ôm chặt lấy hắn lần nữa, như thể hắn thật sự sẽ hóa thành chim mà bay đi.
Chu Cảnh hôn nhẹ vào tai nàng: “Nếu không thì để ta làm gì nàng nhé? Hồ Trung Nhật Nguyệt là thần vật không tệ, chúng ta ra ngoài trễ một chút cũng được.”
Diệp Tiểu Uyển kéo chăn ra, đầu ngón tay chạm nhẹ vào môi hắn, giống như buổi sáng ở Linh Phong Hồ nàng thoa son cho hắn.
Mày không vẽ mà đen, môi không điểm mà đỏ, từ khóe mắt đến chân mày hắn đều toát lên vẻ yêu kiều quyến rũ mới chớm nở, như đang dụ dỗ nàng lại gần.
Ngón tay vừa rời đi, nàng dịnh hôn nhẹ lên thì bỗng nghe trên đỉnh đầu vang lên tiếng la như sấm rền vậy, nhưng lại là giọng của Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Oản! Thông Hoa! Hai người có ở trong đó không? Cái bình rượu này bị thủng một lỗ, hai người không sao chứ?”
Ngay sau đó, hai người cảm thấy trời đất đảo lộn, như thể có một bàn tay khổng lồ nắm lấy, lắc lư hỗn loạn như chơi bóng. Diệp Tiểu Uyển giật mình, khi đột ngột mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên nền đất ẩm ướt mềm mại dưới đáy vách đá, xung quanh là vô số rễ cây và những dây leo to lớn, còn quấn lấy vài người và yêu.
Ngoài những hoa yêu thuộc tộc hoa yêu đã mất tích, còn có hai người quen thuộc, chính là Cố Thái và Khương Thư mà đã lâu nàng không gặp.
Chu Cảnh nằm bên cạnh nàng, hàng mi dài khẽ rung, dường như sắp tỉnh dậy.
Lệnh Hồ Trăn Trăn đang đứng ở phía đối diện, trên tay cầm một chiếc bình rượu tinh xảo, toàn thân xanh biếc, trên thân bình có một vết nứt rõ ràng. Nàng dùng tay che lên vết nứt, vui vẻ chào hỏi Diệp Tiểu Uyển: “Oản! Cô không sao chứ?”
Diệp Tiểu Uyển bật dậy, hóa thành một luồng âm phong và bay thẳng lên trời, chỉ để lại một câu: “Lần sau viết thư kể chi tiết nhé! Ta đi trước đây!”
Hả? Đi rồi sao?
Lệnh Hồ Trăn Trăn chưa kịp ngăn lại thì nàng đã bay mất hút. Giọng nói lạnh lùng của Chu Cảnh vang lên ngay sau đó: “Lệnh Hồ, muội nương nó thật biết cách phá hoại chuyện tốt của người khác.”
Rõ ràng nàng vừa vừa cứu họ ra khỏi thần vật, sao lại thành ra phá chuyện tốt rồi?
Chu Cảnh cắt đứt những dây leo và rễ cây quấn quanh người, đứng dậy phủi bụi, chỉ liếc nhìn Cố Thái và Khương Thư vẫn đang ngủ say, rồi nói: “Muội đánh thức họ đi, ta đi trước đây.”
Thông Hoa cũng muốn đi sao?
Lệnh Hồ Trăn Trăn hoàn toàn bối rối.
Rõ ràng là Diệp Tiểu Uyển đã gửi thư cho nàng, nói rằng chuẩn bị đi Đại Hoang, hẹn nàng gặp ở Dương Châu. Cuối cùng nàng đợi mãi không thấy người, lại tình cờ gặp vài sư đệ của Cố Thái, nói rằng Cố Thái và Khương Thư đã mất tích mấy ngày gần Kính Sơn nên nàng tiện đường tìm đến đây và phát hiện ra vết nứt kỳ lạ này, không chỉ có hai người họ mà ngay cả Oản và Thông Hoa cũng ở đây.
Cho đến khi trở về Trấn Kính, Cố Thái vẫn cảm thán: “Thế gian quả thật không thiếu kỳ vật, Hồ Trung Nhật Nguyệt này có thể tái tạo nhân duyên trong mộng, hoàn toàn biến thành một người khác. Trong mộng đã qua vài năm, mà thế giới bên ngoài chỉ mới vài ngày. Thật thú vị vô cùng.”
Khương Thư cũng tiếc nuối: “Ta và tiếc nuối: “Ta và đang đấu với sư tử yêu một cách thoải mái, đột nhiên bị gọi ra ngoài, thật chẳng đã ghiền chút nào.”
Các sư đệ của Cố Thái thì lẩm bẩm: “Đôi tình nhân các người thì thỏa mãn rồi, làm bọn ta lo lắng muốn chết… À phải rồi, lúc nãy có gặp Tùng Hoa sư huynh, huynh ấy cũng đi tìm hai người mà, sao lại không thấy huynh ấy nữa?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn uối cùng cũng thông minh một lần: “Hắn đi đuổi theo Oản rồi, các ngươi không cần lo cho hắn.”
Chắc là hai người bọn họ đã có chuyện gì xảy ra trong Hồ Trung Nhật Nguyệt rồi, xem tình hình chắc là sẽ nối lại duyên cũ, chỉ cần Oản vui vẻ thì nàng không quan tâm kết quả ra sao.
Buổi tối, Tần Hi nhận được thư, liền vội vã đến Trấn Kính Nghe xong câu chuyện về Hồ Trung Nhật Nguyệt, hắn không phản ứng gì, ngược lại còn đè một tay lên đầu Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Nàng vẫn luôn giữ liên lạc với Diệp Tiểu Uyển?”
Nàng gật đầu một cách đương nhiên: “Tất nhiên, nàng ấy là bạn ta mà.”
“Nàng không nói với Tùng Hoa thì thôi đi.” Tần Hi nghiêng đầu nhìn nàng chằm chằm. “Sao ngay cả ta cũng giấu?”
“Oản chỉ muốn liên lạc với ta, nàng không muốn mọi người biết, tất nhiên ta phải tôn trọng suy nghĩ của nàng ấy rồi.”
Quả thật nàng ngày càng có tình người hơn, đã có bạn tốt, lại còn có cả bí mật nhỏ.
Tần Hi mỉm cười xoa đầu nàng, chợt thấy nàng lấy ra một bình rượu bị vỡ được bọc trong giấy trắng từ ống tay áo. Hắn liền cầm nó lên xem xét.
“Thần vật vốn không ở cố định một chỗ, vậy mà lại bị hỏng.” Hắn đưa tay sờ vào vết nứt được bọc trong giấy trắng. “Hiện tượng kỳ lạ của cây hoè chắc là do thần lực bị rò rỉ gây ra, không biết nó đã tự ý kéo bao nhiêu đôi tình nhân vào trong. Nhưng có vẻ như thần lực sắp cạn kiệt rồi nên nàng mới có thể đánh thức những người bên trong. Đáng tiếc, thần vật bị hỏng đến mức không đựng nổi rượu nữa.”
Hai mắt Lệnh Hồ Trăn Trăn sáng lấp lánh: “Chúng ta vào thử xem?”
Tần Hi ngạc nhiên: “Thật sao?”
Nàng gật đầu: “Ta sắp phải đến Đại Hoang tìm sư phụ rồi, bà muốn ta kế thừa danh hiệu Thần Công Quân. Trước khi đi, chúng ta có thể chơi trong Hồ Trung Nhật Nguyệt thêm vài năm.”
Tần Hi giả vờ khó xử: “Lỡ như chúng ta từ đôi tình nhân thành oán nhân thì sao?”
“Không đâu, ta chỉ thích mình chàng thôi.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức tháo lớp giấy trắng bọc vết nứt ra, quay đầu nhìn Tần Hi, đôi tai của hắn bỗng đỏ bừng.
*
Nhật nguyệt thay đổi, thời gian thấm thoát trôi, từ trận đại chiến Trung Thổ – Đại Hoang lần trước đến nay chưa đến một trăm năm rưỡi, lần xung đột thứ hai đã bùng phát.
Lần này trận chiến đến nhanh, kết thúc cũng nhanh chóng, Thái Thượng Mạch vẫn tiếp tục tỏa sáng rực rỡ, đặc biệt là những Mạch Chủ mới. Tài năng của họ xuất chúng đến nỗi khiến người khác phải kinh ngạc, quả nhiên đúng như lời đồn đại rằng họ là một trong những lứa tu sĩ mạnh nhất trong lịch sử.
Ngoài Mạch Chủ, còn có một vị trưởng lão của Thiên Trọng Cung tỏa sáng rực rỡ. Sau trận chiến này, Đại Mạch Chủ mới thăng chức, Tần Hi, tất nhiên không bỏ qua cho hắn. Vị trí Nhị Mạch Chủ đã bỏ trống hàng chục năm, cuối cùng đã có quyết định.
Mùng 9 tháng Giêng, tuyết ngưng trời trong.
Trước chính điện của Thiên Trọng Cung đã đầy ắp các tu sĩ chờ đợi từ lâu. Chẳng mấy chốc, chín vị Mạch Chủ đã tề tựu đông đủ.
“Đại Mạch Chủ nhìn trẻ quá! Đẹp quá!” Đây rõ ràng là một vị nữ tu sĩ trẻ mới nhập môn thốt lên.
“Tam Mạch Chủ cũng đẹp mà lại trẻ!” Một thiếu nữ khác vẫn nhung nhớ Trầm Quân.
Có nam tu sĩ không vui: “Mấy người sao không khen Tứ Mạch Chủ? Uy nghi oai hùng biết bao! Nghe nói ngài ấy đã tái tạo lại Hỏa Ngục Phong của Tứ Mạch Sơn đó, đây là chuyện mà tu sĩ chuyên tu Ly Hoả bên ngoài đều mơ ước!”
Các sư huynh sư tỷ nhanh chóng khuyên nhủ: “Đừng có mà thần thánh hóa, đẹp hay không đẹp, đợi lát nữa mọi người sẽ biết thế nào là đẹp khi Đồng Vân trưởng lão xuất hiện.”
“Đồng Vân trưởng lão, có phải là người yêu của Đại Mạch Chủ trong truyền thuyết không? Ngài ấy tại sao không làm Mạch Chủ?”
“Ngài có chút đặc biệt, nghe nói năm đó để không phải làm Nhị Mạch Chủ, đã suýt nữa đánh nhau với Đại Mạch Chủ rồi. Cuối cùng Đại Mạch Chủ không thể làm gì khác ngoài nhượng bộ ngài ấy cả.”
“Vậy Nhị Mạch Chủ bây giờ chẳng phải là lựa chọn thứ hai sao? Chẳng lẽ còn mạnh hơn cả Đồng Vân trưởng lão sao?”
“Làm sao có thể? Vị Nhị Mạch Chủ mới này cũng không muốn làm Mạch Chủ, Đại Mạch Chủ đã thuyết phục ngài ấy nhiều năm, đến năm nay ngài ấy mới chịu đồng ý…”
Lời vừa dứt, Nhị Mạch Chủ sắp nhậm chức từ từ xuất hiện trước chính điện.
Chu Cảnh, tự Tùng Hoa, tiên hiệu Chính Trạch Quân. Truyền huyết kể rằng khi còn là trưởng lão của Thiên Trọng Cung, hắn là vị trưởng lão được nhiều người ngưỡng mộ nhất. Khi ánh sáng mặt trời chiếu lên bóng dáng cao lớn trong bộ bạch y của hắn, các tu sĩ trẻ mới vào lập tức tin ngay vào lời đồn này.
“Đóa mẫu đơn trên ngực ngài ấy là gì vậy?” Các tu sĩ trẻ lén lút quan sát Nhị Mạch Chủ. Trên ngực nài ấy có một đóa mẫu đơn lưỡng sắc lớn cỡ miệng một cái chén, đỏ trắng đan xen, cực kỳ kiều diễm. “Đó là hoa thật sao?”
“Nghe nói Nhị Mạch Chủ là người yêu hoa nhất thiên hạ, đi đâu cũng mang theo đóa Nhị Kiều Mẫu Đơn này, hơn nữa chưa bao giờ cho người khác chạm vào.” Các sư huynh sư tỷ tiếp tục truyền đạt kiến thức và những tin đồn vô căn cứ. “Nghe nói Nhị Kiều Mẫu Đơn có thể hóa thành mỹ nhân, có người còn nói người yêu của Nhị Mạch Chủ chính là hoa mẫu đơn yêu.”
Không ai biết lời đồn có đúng hay không, nhưng vị Nhị Mạch Chủ mới này trong lễ nhậm chức phức tạp dường như không vui vẻ gì, giống như hắn thật sự bị ép phải làm Mạch Chủ vậy. Khi nhận kim ấn và khóa ngọc từ tay Đại Mạch Chủ, chân mày hắn còn nhíu lại.
Gió thổi qua những hạt tuyết khắp mặt đất, cũng thổi lay đóa Nhị Kiều Mẫu Đơn trên ngực áo của Nhị Kiều Mẫu Đơn. Hắn đột nhiên nghiêng đầu, như thể đang lắng nghe mẫu đơn nói gì đó, chỉ trong chốc lát, sắc mặt u ám của hắn lập tức sáng bừng, chân mày giãn ra, hiện lên một nụ cười thoáng qua.
Vẻ đẹp của Nhị Mạch Chủ khiến người khác kinh diễm, đối diện là Đại Mạch Chủ cũng điệt lệ bất phàm, khiến các thiếu nữ cảm thấy hoa đang nở trong lòng.
“Được rồi, về thôi.”
Nghi thức kết thúc, Chu Cảnh không không nói thêm lời nào, nhanh chóng rời đi, tiện tay tháo đóa Nhị Kiều Mẫu Đơn xuống, cầm trên tay xoay xoay.
“Nàng nương nó càng lúc càng chạy xa hơn.” Hắn chạm vào cánh hoa. “Có thể ra ra khỏi Cửu Thanh Sơn rồi sao?”
Giọng nói của Diệp Tiểu Uyển được gió đưa đến tai hắn: “Ta đang ở trong động phủ của Nhị Mạch Chủ trên Nhị Mạch Sơn. Ta có quà muốn tặng cho chàng, đoán xem đó là gì đi.”
Chu Cảnh vươn vai xoay lưng: “Đêm qua thiếu ngủ, chỉ sợ không thể hầu hạ tốt Nhị Kiều đại nhân rồi.”
Diệp Tiểu Uyển đã quen với sự vô liêm sỉ của hắn, chỉ lặng lẽ nhìn hàng lọat bình rượu chất thành đống cao ngang người xếp đầy trong sân. Nàng đưa tay vuốt nhẹ qua lớp giấy đỏ dán trên bình, bốn chữ “Hồ Gian Phong Nguyệt*” được viết một cách tinh tế.
*Hồ Gian Phong Nguyệt: gió trăng trong bình
“Mùi vị của loại rượu mà chàng nhắc đến bao nhiêu năm nay, ta đã giúp chàng ủ xong rồi. Nếu còn dám nói năng không đứng đắn, ta sẽ không đưa cho chàng một giọt nào đấy.”
Chu Cảnh cười lớn, cài đóa Nhị Kiều Mẫu Đơn lên tai, trong nháy mắt kim quang lóe lên, hắn đã biến mất bên bờ vực có tuyết đọng.
Có gió có trăng trong bình, cần phải nhâm nhi thưởng thức mới trọn vẹn được.