Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm

Chương 160: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Trung)



Một nhóm người rỗi rãi chẳng có việc gì làm bỗng nhận được hiệu lệnh, liền lao đến vây quanh hắn như sao quanh trăng, đẩy vào nhã gian.

Sau một hồi ồn ào, mọi thứ lại lắng xuống, Chu Cảnh ngồi trên đệm mềm, mặt không chút biểu cảm nhìn sang Diệp Tiểu Uyển đối diện, người có dáng hình như lá liễu và gương mặt xinh đẹp như hoa đào. Nàng cười ngọt ngào và tinh nghịch vô cùng thuần thục, rót cho hắn một chén rượu: “Sư huynh thật nhẫn tâm, bỏ rơi một mình ta lại nên ta không đến Dương Châu được. Vì thế, ta chỉ có thể ở lại đây làm tiểu đồng rót rượu, may mắn hôm nay mới có cơ hội rót rượu cho sư huynh.”

Giọng Chu Cảnh lạnh lùng: “Ta lại nghĩ rằng với bản lĩnh của cô, thiên hạ Cửu Châu đâu đâu cũng có thể đi được.”

Diệp Tiểu Uyển ngạc nhiên nói: “Nếu ta có bản lĩnh đó thì đã sớm đi rồi. Huynh không nhìn ra tư chất của ta tệ thế nào sao?”

“Đúng.” Trong mắt hắn lại lóe lên ác ý. “Chính đạo thì không thông, nhưng những thứ tà môn ngoại đạo thì lại rõ mồn một. Nếu đã muốn đi thì những gười khác không đủ để cô dụ dỗ sao?”

Diệp Tiểu Uyển không thèm để ý đến lời lẽ cay độc của hắn, vì dù sao đó cũng là giả. Nàng tùy tiện nói dối: “Sư huynh muốn ta chỉ dụ dỗ một mình huynh, còn phải lén lút không để huynh phát hiện?”

Người này phiền phức chết đi được, Chu Cảnh đang định chửi thề thì bất ngờ nghe nàng cười khẽ: “Trước đây ta như vậy, giờ thì không nữa.”

Ăn nói tùy tiện là phong cách của Diệp Tiểu Uyển, Nàng chẳng cần quan tâm hắn có thích hay không và cũng không cố ý lấy lòng hắn. Nàng muốn quấn lấy hắn hết sức có thể trong giấc mơ kỳ lạ này, muốn làm gì thì làm.

“Tên của sư huynh là gì?” Diệp Tiểu Uyển cầm chiếc quạt mỏng nửa trong suốt, vừa quạt cho hắn vừa tươi cười đáng yêu.

Chu Cảnh vớ lấy một bình rượu, đặt thật mạnh lên bàn: “Công việc ở đây của cô là uống rượu nói chuyện vui vẻ với khách à?”

Thật ra thì không phải, nàng chỉ làm nhiệm vụ làm bình hoa xinh đẹp để thu hút khách mà thôi.

“Sư huynh muốn ta uống rượu nói chuyện vui vẻ với huynh à?” Diệp Tiểu Uyển lấy một ly rượu mới. “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”

Hắn đẩy bình rượu đó cho nàng, rồi tự mình lại lấy thêm một bình khác: “Ta uống rượu không cần ly. Cô nếu muốn cùng ta uống rượu, chỉ có thể uống bằng bình. Uống hết một bình này, rồi hãy nói chuyện với ta.”

Mười Diệp Tiểu Uyển cũng không thể uống hết một bình, nàng cau mày, chợt nghe mấy tiểu nhị gõ cửa nhã gian: “Diệp cô nương, ông chủ vừa hỏi sao cô không ở đại sảnh, cô mau xuống đi thôi.”

Nàng nhanh chóng đứng dậy, vỗ nhẹ lên bình rượu, cười ngọt ngào: “Bình rượu này ta nhất định sẽ uống cùng sư huynh, giữ lại cho ta nhé.”

Ngoài trời mây đen dần dần dày đặc, tia chớp sáng lóa xé toạc bầu trời, chẳng bao lâu mưa rơi như trút nước.

Chu Cảnh uống bốn năm bình rượu, cuối cùng cảm thấy thỏa mãn. Loại rượu nổi tiếng tên “Hồ Gian Nhật Nguyệt” ở quán rượu lớn thứ hai Đồng bách Thành quả nhiên rất mạnh, đã lâu lắm rồi hắn mới được uống thỏa thích như vậy.

Hắn liếc nhìn bình rượu còn lại trên bàn, chỉ phất thay một cái cho vào Tay Áo Càn Khôn, rồi đẩy cửa bước ra khỏi phòng. Hắn theo thói quen nhìn quanh một vòng, liền thấy mỹ nhân trong bộ váy màu hoa đào kia đang bị mấy tu sĩ vây quanh. Trên mặt nàng không hề hoảng hốt chút nào mà ngược lại còn cười ngọt ngào hơn lúc nãy.

“Ngô Tiên Chủ đặc biệt đến mời, sao ta có thể không đi?” Diệp Tiểu Uyển đáp vô cùng chân thành. “Mấy lần trước ta đã muốn đi rồi, chỉ là còn có chuyện cần giải quyết, lại có nhiều việc ngoài ý muốn nên không thể đi được, trong lòng vẫn luôn tiếc nuối. Hôm nay ta nhất định sẽ đi, chỉ xin các vị cho ta chuẩn bị chút ít, không thể nói đi là đi ngay được.”

Tu sĩ đứng đầu không lộ cảm xúc: “Cô nương không cần vội, chúng ta ở đây chờ. Một canh giờ, hai canh giờ cũng chờ được.”

Đây mới thật sự là một thế giới tàn khốc, các tu sĩ không tập hợp thành tiên môn, ngược lại trong các thị trấn, họ trở thành những kẻ gần như ác bá, dưới danh nghĩa diệt yêu trừ ma mà hà hiếp dân lành, cậy thế ức hiếp người khác. Ngô Tiên Chủ chính là ác bá của Đồng Bách Thành, đã nhiều lần cử người đến đây tìm và quấy rầy nàng, gần đây còn ngang ngược đến mức cố ý bắt người.

Diệp Tiểu Uyển lặng lẽ nhìn quanh quán rượu, lần này Ngô Tiên Chủ hái tu sĩ đến, ông chủ và mấy tiểu nhị đã trốn sạch, e rằng cửa sau cửa bên cũng bị người chặn lại không cho đi.

Gần lan can tầng hai có bóng người cao ráo mặc đồ đen huyền, mắt nàng sáng lên. Nàng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Chu Cảnh, nhưng hắn dường như không nhìn thấy, quay người lại vào nhã gian, còn thuận tay đóng cửa, rõ ràng không muốn rước phiền phức vào người.

Lòng Diệp Tiểu Uyển lạnh đi một nửa, sau lưng lại vang lên giọng nói của tu sĩ: “Trong Đông Bách Thành này không ai dám đắc tội với Ngô Tiên Chủ, Diệp cô nương vốn thông minh, hẳn đã hiểu rõ điều này. Tiên Chủ đã dặn nếu cô nương thực sự không muốn đi, thì dặn ta chuyển lời đến cho cô nương rằng: ‘Tất cả chúng ta đều là khách trong Hồ Trung Nhật Nguyệt, đã vào rồi thì đó là một cuộc đời khác, nên sống thật tốt mới phải’.”

Nàng giật mình: “Hồ Trung Nhật Nguyệt? Khách?”

“Nếu cô nương có bất kỳ nghi vấn nào, Ngô Tiên Chủ sẽ tự giải đáp cho cô.”

Nàng im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Được, đi thôi.”

*

Trong giới tu sĩ nhà giàu, người giàu có nhất mà Diệp Tiểu Uyển từng gặp là Triệu Chấn của Tử Hư Phong. Biệt phủ của y ở Đông Lai Thành quả thật lộng lẫy, nhưng Tiên Chủ Ngô rõ ràng hào phóng hơn nhiều so với Triệu Chấn, tựa như một Yêu Quân của Đại Hoang. Lão ta xây dựng nơi cư trú trên núi cao ngoài thành, chẳng hề thua kém Tuấn Đàn Hành cung của Xương Nguyên Yêu Quân chút nào.

Không ngờ lại có một thế giới mà tu sĩ có thể hống hách đến mức như vậy.

Diệp Tiểu Uyển bị ép phải tắm rửa thay đồ, mặc lên mình chiếc váy dài mỏng manh màu trắng tinh, viền váy điểm xuyết những bông hoa anh đào hồng phấn rực rỡ. Những thị nữ im lặng không lên tiếngcũng vẽ lên trán nàng một bông hoa anh đào giống hệt.

Nàng được đặt lên một chiếc kiệu mềm phủ đầy gấm lụa, sau đó có mười người khiêng kiệu tiến vào căn phòng lộng lẫy của Tiên Chủ.

Ngọ Tiên Chủ là một tu sĩ trung niên cao lớn, trông như khoảng bốn mươi tuổi. Lão vẫy tay ra hiệu cho mọi người lui ra rồi mới tiến đến đỡ Diệp Tiểu Uyển từ trên kiệu đứng lên, ánh mắt đầy kinh ngạc: “Mấy năm nay ta gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng chưa có ai đẹp bằng Diệp cô nương cả.”

Diệp Tiểu Uyển lùi lại một bước, cúi người hành lễ: “Hồ Trung Nhật Nguyệt là gì? Xin Tiên Chủ giải đáp.”

Ngô Tiên Chủ không hề tức giận với sự thẳng thắn của nàng, chỉ nhẹ nhàng nói: “Xem ra cô nương không biết gì cả mà mơ mơ màng màng mà tiến vào đây. Nếu không gặp ta, chẳng phải nguy hiểm lắm sao? Nơi này là một giấc mơ do thần vật Hồ Trung Nhật Nguyệt tạo ra, sau khi tiến vào sẽ quên hết chuyện trước kia, rồi từ nhân duyên của thế giớ thật mà tái sinh một nhân duyên khác. Nhưng có vẻ cô nương vẫn nhớ chuyện trước kia, giống như ta, chúng ta đều là những người có chấp niệm với thế giới thật.”

Thật sự chỉ là một giấc mơ sao? Nàng chưa bao giờ mơ thấy giấc mơ nào chân thật đến vậy.

“Hồ Trung Nhật Nguyệt vốn do một đôi thần linh yêu thương nhau tha thiết tạo ra.” Ngô Tiên Chủ chăm chú nhìn nàng. “Vậy nên chỉ có những cặp tình nhân mới có thể tiến vào. Người yêu của cô đâu rồi? Lẽ nào đã bỏ mặc cô? Xem ra chúng ta lại cùng chung cảnh ngộ rồi. Ta cũng từng có người yêu, hẹn nhau cùng tiến vào Hồ Trung Nhật Nguyệt, nhưng nàng đã thay lòng. Sau khi giết nàng ta, ta mới nhớ lại chuyện cũ.”

Diệp Tiểu Uyển hít vào một ngụm khí lạnh: “Ý của Tiên Chủ là, tất cả người ở đây đều là người thật?”

Ngô Tiên Chủ cười khẽ: “Những người đến từ bên ngoài đương nhiên đều là người thật. Nghe nói có nhiều người dù đã ra ngoài rồi vẫn muốn quay lại đây bằng mọi cách, nơi này thực sự là một nơi thú vị. Đối với tu sĩ, có lẽ còn thú vị hơn cả thế giới bên ngoài. Ở lâu, cô sẽ tự nhiên thích nó thôi.”

Một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào cổ nàng, khiến Diệp Tiểu Uyển dựng đứng hết lông tơ trên người. Nàng chỉ nghe lão ta nói tiếp: “Cô thật may mắn, tu vi thấp kém như vậy mà vẫn giữ được mạng đến Đồng Bách Thành. Phải biết rằng, dù là trong mộng, nếu chết ở đây thì hồn phách cũng sẽ tiêu tan hoàn toàn. Sau này đi theo ta, muốn gì sẽ có nấy.”

Lão hạ tay, định cởi thắt lưng, Diệp Tiểu Uyển nhanh chóng lùi vài bước, cố gắng giữ bình tĩnh: “Ta đói rồi, có gì ăn không?”

Ngô Tiên Chủ lại cười lớn: “Để xem cô còn có lý do gì thú vị nữa. Ăn no rồi thì sao?”

“Ta có thể hát múa.”

“Sau đó thì?”

“Sau đó thì trời sáng.”

Ngô Tiên Chủ ha ha cười lớn: “Cô không muốn, tốt lắm, vậy mới thú vị.”

Lão đưa tay ra làm động tác định chộp lấy, Diệp Tiểu Uyển luống cuống lăn một vòng tránh né. Thấy lão như mèo vờn chuột, trong lòng nàng dần dần cảm thấy tuyệt vọng.

Ngô Tiên Chủ tỏ vẻ thích thú: “Chỉ là một giấc mơ thôi, Diệp cô nương sao phải cố chấp như thế?”

Dù chỉ là giấc mơ, nhưng nếu không thể tỉnh dậy, thì có khác gì hiện thực đâu?

Diệp Tiểu Uyển lao về phía cửa sổ hình trăng, bất ngờ cửa sổ vỡ tung, kim quang rực rỡ như thủy triều tràn vào phòng, lập tức cao vút lên mấy trượng.

“Ầm” một tiếng nổ lớn, mái nhà biến mất ngay tức khắc, mưa như trút nước ập xuống, cuốn sạch bụi bặm khắp phòng.

Mọi thứ xảy ra trong chớp mắt, nàng thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì thì máu đã bị nước mưa cuốn trôi khắp nơi, thi thể của Ngô Tiên Chủ cũng không thấy đâu.

Giọng nói của Chu Cảnh vang lên từ ngoài tường: “Với chút tu vi rách nát này, mà cũng dám tự xưng là Tiên Chủ, đúng là nực cười.”

Không phải quá nực cười sao? Người này thật sự là Chu Cảnh, quên hết chuyện cũ, vui vẻ sống với thân phận Chu Cảnh của thế giới này, còn nàng thì không được may mắn như thế.

Diệp Tiểu Uyển im lặng nhìn đống đổ nát, bức tường bị một cước đá vỡ, bóng dáng mặc huyền bào tiến về phía nàng.

Không phải đã phớt lờ lời cầu cứu của nàng sao, vậy mà cuối cùng vẫn đến?

Nếu biết trước hắn là thật, nhất định nàng đã tránh xa, làm gì có chuyện giấc mộng đẹp, thế gian rõ ràng không có chuyện tốt như vậy.

Nàng lại lùi thêm hai bước, tà váy mỏng manh thêu đầy hoa anh đào hồng phấn bị kéo lê trong vũng máu. Chu Cảnh nhìn một nửa vạt váy đã nhuốm sắc đỏ tươi, bỗng nhiên nói: “Đám tu sĩ hùa theo kẻ xấu đều bị ta giết cả rồi. Nếu cô đói bụng, trong phòng ăn có đồ ăn.”

… Hắn thật sự nghĩ nàng đói bụng sao.

Diệp Tiểu Uyển mở miệng định từ chối, nhưng nói nên lời. Sau đó, nàng quả thật bị hắn kéo đi đến phòng ăn. Trong nồi đang nấu mì gà, hương thơm tỏa ngào ngạt.

Chu Cảnh múc một bát lớn đưa cho nàng: “Ăn không?”

Nàng ngập ngừng nhìn vào… cái thau này? Hắn thật sự quá khách khí rồi, chỉ có hắn mới có thể ăn hết một bát lớn như thế.

Chu Cảnh không chút khách sáo mà bắt đầu ăn. Hơi nóng từ nồi phả ra từng đợt, Diệp Tiểu Uyển chỉ cảm thấy mọi thứ như rối tung lên.

Tình huống đã kỳ lạ đến mức này. Chu Cảnh là Chu Cảnh thật, giết người xong không quên kéo nàng đến ăn mì. Nghĩ lại trước đó nàng còn coi hắn là giả và đã làm đủ mọi cách dụ dỗ hắn, nàng chỉ mong mặt đất ngay lập tức nứt ra, để nàng có thể chui vào.

Chu Cảnh vừa ăn vừa đột ngột gọi nàng: “Diệp Tiểu Uyển.”

Nàng giật mình, như bị quất roi vào lưng, lập tức cúi người hành đại lễ: “Vâng! Sư huynh có gì dặn dò?”

Hắn cau mày nhìn nàng: “Bớt giả vờ đi. Ta đã nghe hết lời cô nói với Ngô Tiên Chủ rồi. Nếu nơi này không phải thế giới thực thì có thể vào liền có thể ra. Nếu cô nhớ được mình từ đâu đến, có lẽ sẽ có thể rời khỏi từ đó.”

Cũng có lý.

Và xem ra Chu Cảnh vẫn chưa nhớ lại chuyện cũ, thật may, những hành vi mất kiểm soát trước đó của nàng vẫn còn có thể cứu vãn.

“Ta bị kéo vào gần núi Kính Sơn ở Dương Châu.”

Chu Cảnh liếc nàng một cái: “Cùng với người yêu của cô?”

Diệp Tiểu Uyển mặt không đổi sắc: “Đúng vậy, cùng với người yêu. Nhưng ta không tìm thấy chàng, không biết một mình có thể rời khỏi đây không.”

Hàng chân mày của hắn nhíu chặt: “Cô đã có người yêu rồi, mà còn dụ dỗ ta?”

“Huynh đừng nói bậy!” Nàng liên tục xua tay, cảm giác có chút tội lỗi. “Ai dụ dỗ huynh chứ? Ta chỉ nói chuyện không chú ý thôi, đó là ta sai, nhưng tuyệt đối không phải là dụ dỗ huynh! Huynh đừng hiểu lầm!”

Mấy hành động kia của nàng nếu không phải là dụ dỗ thì hắt sẽ tự chặt đầu mình.

Chu Cảnh vừa bực bội vừa khinh thường nhìn nàng một hồi, bỗng nhiên nhớ ra rằng chỉ những cặp đôi yêu nhau mới có thể vào trong Hồ Trung Nhật Nguyệt, vậy hắn cũng có người yêu sao?

Hắn lại cau mày, thản nhiên nói: “Ta đưa cô đến Dương Châu, ăn xong mì rồi đi.”

Diệp Tiểu Uyển tu luyện không ra gì, nhưng việc nhìn sắc mặt người khác thì rất nhạy bén. Nàng dè đặt hỏi hắn: “Sư huynh nên đi tìm người yêu của mình trước thì hơn chứ? Ta có thể tự đi Dương Châu một mình…”

Chu Cảnh ngắt lời nàng: “Ta sẽ tìm cách cứu nàng ấy sau.”

Diệp Tiểu Uyển cảm thấy nhức đầu dữ dội, bất ngờ hắn lại gọi nàng: “Diệp Tiểu Uyển.”

Nàng giật mình, cố gắng cúi mình hành đại lễ, nhưng giữa chừng đã bị hắn nắm cổ áo kéo thẳng người lên. Chu Cảnh nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi nói: “Nếu cô còn tiếp tục như vậy, ta sẽ dán miệng cô lại.”

*

Chu Tùng Hoa xưa nay nói một là một, bảo ăn xong mì rồi đi, thì quả thật liền đi, không hề để ý đến đêm lạnh buốt giá.

Diệp Tiểu Uyển cả đêm không ngủ, bị buộc phải đi suốt chặng đường dài, đến tận trưa hôm sau mới đến một ngôi làng nhỏ. Nàng may mắn tìm được nơi nghỉ chân trong nhà dân, cả cơ thể rã rời, nàng chỉ muốn ngã ngay lên giường và xé toạc chiếc váy lụa rườm rà ra thành từng mảnh.

Thế nhưng Chu Cảnh dường như không muốn buông tha cho nàng, lại gọi: “Diệp Tiểu Uyển, lại đây.”

Trước đây sao nàng không nhận ra Chu Tùng Hoa lại phiền phức như thế?

Nàng bất đắc dĩ đi tới, liền bị hắn túm lấy cánh tay kéo vào phòng. Chu Cảnh lấy từ trong Tay Áo Càn Khôn ra bình rượu Hồ Gian Phong Nguyệt, đẩy nó về phía nàng: “Đến lúc cô thực hiện lời hứa rồi.”

… Ý của hắn là sau khi bị kinh hãi đến như vậy, đi đường suốt cả ngày đêm, nàng còn phải uống cả bình rượu mạnh này à?

“Huynh có bệnh à?” Diệp Tiểu Uyển bất mãn nói. “Mệt chết đi được mà còn bắt ta uống rượu, ta không uống!”

Chu Cảnh nhìn nàng một cái: “Cũng được, vậy sau khi rời khỏi đây ta tìm cô để thực hiện.”

“Ta uống!”

Chẳng qua chỉ là uống rượu thôi mà? Diệp Tiểu Uyển vừa mở nắp bình, Chu Cảnh đã giành lấy bình rượu, đổ vào ấm, rồi rót ra hai ly sứ. Hắn rót cho nàng một ly, đột nhiên hỏi: “Trước đây chúng ta có quen nhau không?”

Giọng nàng lạnh lùng: “Không quen.”

Chu Cảnh cụng ly với nàng, tiếp tục hỏi: “Người yêu của cô… trông thế nào?”

Trời ạ, không ngờ Chu Tùng Hoa lại mưu mô như vậy, chắc chắn là muốn chuốc say nàng để moi thông tin.

Diệp Tiểu Uyển khẽ nhướng mày, giọng trở nên dịu dàng: “Chàng ấy là một người bình thường, không có gì nổi bật, nhưng ta chỉ thích mỗi mình chàng ấy thôi.”

Hắn dường như có chút giận, lại lặp lại lời cũ: “Nếu vậy, sao cô còn…”

Rõ ràng nàng đã cố dụ dỗ hắn, nhưng hắn không mắc bẫy mà? Còn bỏ nàng lại mà đi nữa, sao giờ lại tỏ ra như nạn nhân bị hại vậy?

Mưa lớn đập vào cửa sổ gỗ, tạo nên âm thanh ầm ĩ, Diệp Tiểu Uyển nhấp từng chén rượu Hồ Gian Phong Nguyệt. Nàng vốn không giỏi uống rượu, vài chén rượu mạnh đã khiến cổ nàng bắt đầu đỏ lên.

Tia chớp lóe sáng, soi rõ vết sẹo dài và xấu xí trên mu bàn tay nàng, kéo dài đến cổ tay rồi mất hút vào trong tay áo lụa trắng.

“Vết thương đó là sao?” Chu Cảnh hỏi.

Diệp Tiểu Uyển kéo ống tay áo lên, để lộ ra vết sẹo kéo dài đến tận khuỷu tay, nhưng nàng không mấy để tâm: “Vết thương nhỏ thôi, lâu rồi lành rồi.”

Chu Cảnh thấp giọng nói: “Là bị thương sau trận chiến với con yêu kia?”

“Không phải, đã có từ lâu rồi.”

Nhưng khi hắn chữa trị cho nàng, không hề thấy vết sẹo rõ ràng đến thế này.

Chu Cảnh đột nhiên gọi ra kim quang trường đao, rồi ném xuống trước mặt nàng. Tuy hắn chưa kịp nói gì, nhưng nàng dường như đã hiểu ý, cười lên: “Trẻ con quá.”

Thấy hắn nhìn chằm chằm vào mình, Diệp Tiểu Uyển chạm vào đôi má đang nóng bừng của mình: “Mặt ta đỏ lắm hả? Ta uống rượu vào là vậy đấy, chứ không phải say đâu.”

Người uống rượu mà nói câu này, thường là đã say rồi.

Chu Cảnh lấy chén rượu từ tay nàng, nhưng nàng không chịu buông, dùng ngón tay mảnh mai cố gắng giữ lại. Trải qua cả ngày trời đi đường mệt mỏi, hình vẽ hoa anh đào giữa trán nàng đã bị nhòe, làm đôi mắt nàng càng trở nên mơ màng, nụ cười mỉm càng dịu dàng hơn.

Hắn không dùng sức, cứ nhẹ nhàng giằng co với nàng, rồi thuận tiện bắt đầu dò hỏi: “Diệp Tiểu Uyển, người yêu của cô là ai?”

Diệp Tiểu Uyển chỉ vào hắn, đã say đến mức không thể nói rõ ràng: “Muốn moi lời của ta sao?”

Nàng cũng thật là nương nó kiên cường.

Chu Cảnh cau mày bất mãn nhìn nàng, càng nhìn lại càng thấy mềm lòng.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã cảm thấy quen thuộc. Nàng trông có vẻ không phải người tốt, nhưng sau khi bỏ nàng lại, hắn liên tục mơ thấy những mảnh ký ức mơ hồ. Đến khi nghe lời của Ngô Tiên Chủ, hắn bỗng nhận ra đôi điều.

Hắn và Diệp Tiểu Uyển nhiều khả năng đã quen biết nhau từ trước. Ngay cả cảm xúc mềm yếu đang trào dâng trong lòng lúc này cũng có vẻ quen thuộc, như thể từ rất lâu trước đây hắn đã từng có cảm giác tương tự với nàng vậy.

Lực kéo từ nàng gày càng yếu dần, Diệp Tiểu Uyển trông có vẻ sắp ngủ thiếp đi. Hắn liền dùng một chút sức lấy ly rượu đi, rồi đỡ lấy vai nàng: “Thôi được rồi, đi ngủ đi.”

Nàng bám vào bàn rượu đứng dậy, lẩm bẩm như nói mớ: “Tùng Hoa sư huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Chu Cảnh liền ôm lấy eo nàng: “Cô vừa gọi ta là gì?”

Diệp Tiểu Uyển đang say đến mức đầu óc rối bời, chỉ có một sợi dây đang giữ cho nàng tỉnh táo. Giờ đây, sợi dây đó bị kéo căng, khiến nàng ập tức tỉnh táo hơn nhiều: “Ta nói sư huynh nên nghỉ ngơi sớm đi.”

Hắn nhìn nàng một hồi, rồi bỗng nhiên cương quyết nói: “Ta đã suy nghĩ kỹ rồi. Nếu ta đã quên mất người yêu là ai, thì quên hẳn cũng được. Từ hôm nay trở đi, cô cũng không được nghĩ về người yêu của mình nữa, cô là của người của ta.”

Diệp Tiểu Uyển lập tức sợ đến mức tỉnh rượu, cảm thấy hắn ôm mình quá chặt nên cố gắng vùng vẫy: “Huynh điên rồi!”

Chu Cảnh khóa chặt cả hai tay nàng lại, giọng trầm xuống: “Chúng ta từng quen biết nhau.”

“Quen thì sao? Cũng đâu phải quan hệ kiểu đó! Chúng ta ai cũng có người mình thích….”

“Cô gạt ta.”

Nếu chỉ đơn thuần là bạn bè, tại sao phải giả vờ không quen biết? Tại sao lại muốn dụ dỗ hắn?

“Cô vốn không có người yêu nào cả.” Chu Cảnh bóp lấy má nàng. “Ta cũng không có. Chúng ta đã vào đây cùng nhau.”

Đôi môi đang mở của nàng đang mở lập tức bị chặn lại, trong tai như có vô số tiếng gió ùa vào. Nàng phát ra những âm thanh phản kháng từ mũi, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra được.

Trong lúc hoảng loạn, Diệp Tiểu Uyển cuối cùng cũng tìm được một khe hở và xoay mặt qua một bên, nghiến răng nghiến lợi gọi tên hắn: “Chu Tùng Hoa! Huynh thật là vô liêm sỉ!”

Chu Cảnh dùng hai tay nâng khuôn mặt nàng lên, ngón cái đặt ở khóe mắt nàng: “Là cô khơi mào trước, ta chỉ mắc câu mà thôi.”

Mắc nương nó câu chứ mắc! Rõ ràng là không thèm nhìn, chạm một cái đã ném nàng ra xa, thế mà giờ lại điên cuồng ép buộc nàng thế này.

“Huynh là cái đồ vô liêm sỉ!” Đuôi mắt nàng thoáng hiện lên chút đỏ.

Chu Cảnh trầm ngâm không biết đang nghĩ gì, bỗng nhiên nheo mắt nhìn nàng: “Ta nhớ ra rồi, phải chăng ở cuối lưng nàng có một nốt ruồi đỏ nhỏ?”

… Hóa ra còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa.

Diệp Tiểu Uyển chưa bao giờ hối hận như lúc này. Nàng không nên có những suy nghĩ sai lầm như thế, có lẽ không nên bước vào tộc yêu hoa mà nên đến thẳng Đại Hoang. Như thế thì những tình huống xấu hổ chết người này sẽ không xảy ra.

Hoa yêu ngu ngốc luôn bị mê hoặc, yếu đuối đến mức cố gắng thuyết phục bản thân rằng chỉ lần này thôi.

Giá mà hắn là giả thì tốt biết mấy. Nàng sẽ nhảy xuống ngay lập tức, thuận theo lòng ích kỷ xấu xa của mình mà hoàn thành mọi tiếc nuối trong mộng ảo.

Thế nhưng hắn là Chu Cảnh thật.

Làm sao có thể tiếp tục mối duyên trước kia? Đã bao nhiêu năm trôi qua, người và yêu khác biệt, cuối cùng cũng vẫn không thể nở hoa kết quả.

Diệp Tiểu Uyển hít sâu một hơi, giọng nói trở nên bình tĩnh: “Chu Tùng Hoa, Diệp Tiểu Uyển thật sự là một hoa yêu, suýt nữa đã hại chết huynh, huynh hãy tỉnh táo lại đi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv