Trảm Nam Sắc

Quyển 2 - Chương 40: Tôi không nghĩ sẽ chúc phúc cho em



Dịch: CP88

***

Khách dự tiệc bắt đầu đi lại chúc rượu, Khổng Thành và Tiêu Tụng Dương làm theo Cận Ngụ Đình không nhúc nhích, nhân viên phục vụ kỳ quái nhìn mấy người một chút sau đó mới mang đồ ăn mới lên bàn.

Cố Tân Tân quay về đứng bên cạnh Tu Tư Mân, nụ cười trên mặt có chút không tự nhiên.

Tu Tư Mân nhìn ra được bất thường, đưa tay ôm lấy cô từ phía sau rồi hạ giọng hỏi. "Làm sao thế?"

"Chân bắt đầu đau, em sợ lát nữa sẽ không chịu được nữa."

Tu Tư Mân cúi đầu liếc đôi giày cao gót của cô, "Đi thay quần áo nhé. Tôi đã chuẩn bị cho em một đôi giày đế bằng, thay đồ xong thì ngồi một chỗ thôi, không cần em phải đi lại nữa."

Cố Tân Tân khẽ đặt tay lên cổ tay Tu Tư Mân, "Chúc rượu là bắt buộc, đi thay quần áo trước đã."

"Ừm."

Lần này Cố Tân Tân bước đi gần như là được Tu Tư Mân vừa ôm vừa dìu, người khác không thấy được, nhưng Cận Ngụ Đình biết đôi chân kia của cô sợ là đã sắp không chịu nổi nữa. Cô thích cậy mạnh, dù cô có lén ở sau lưng anh hồi phục thì thời gian này vẫn là quá ngắn, mà cô là tại nạn xe chứ không phải chỉ đơn giản té một cái ở đâu đó. Cận Ngụ Đình nhìn một màn này, trong lòng vừa khó chịu vừa tức giận, cô nghĩ là anh sẽ giam cô cả đời chắc? Cũng chỉ là một cái đám cưới mà thôi, kéo dài thêm mấy tháng thì có sao? Cô cứ phải làm bộ dạng như không thể chờ đợi dù chỉ một giây đó mới hài lòng hả?

Tu Tư Mân dìu Cố Tân Tân về phòng khách sạn, Cố Tân Tân chống tay trên vách tường, khuôn mặt đầy nét ẩn nhẫn, người đàn ông thấy vậy thì dứt khoát khom lưng bế cô lên.

Hắn chậm rãi bước vào phòng thay đồ, lễ phục được treo thành từng hàng, Tu Tư Mân cẩn thận đặt cô lên ghế sô pha.

Bàn tay của người đàn ông nhẹ nhàng đặt lên đầu gối Cố Tân Tân, ánh mắt lo lắng nhìn cô. "Nếu khó chịu thì ở đây thôi, đừng cố đi ra ngoài."

"Sao làm vậy được?" Cố Tân Tân đặt tay lên mu bàn tay Tu Tư Mân, "Qua tối nay là tốt rồi."

"Sao em lại cứng đầu vậy chứ?"

Cố Tân Tân khom lưng muốn tháo giày cao gót ra, Tu Tư Mân thấy vậy thì quỳ một chân xuống mặt thảm, nhấc chân cô lên sau đó cẩn thận tháo ra. Hắn nhìn thấy mu bàn chân cô đỏ lên, bàn tay không nhịn được nhẹ nhàng đặt lên, Cố Tân Tân hơi tránh đi. "Tất cả những gì chúng ta làm đều là vì không muốn đêm dài lắm mộng, hôn lễ càng kéo dài thì Tu Phụ Thành sẽ càng thêm điên cuồng bất chấp, chúng ta không thể để cho anh ta có thời gian chuẩn bị."

Tu Tư Mân nghe được cô nói nhưng không trả lời, chỉ đem khuôn mặt tuấn tú kề sát đầu gối Cố Tân Tân.

Cô nhấc tay đặt lên bả vai Tu Tư Mân, "Anh phải càng thêm cường đại thì mới có thể bảo vệ em và Văn Văn an toàn, ngày sau có thể vô lo vô nghĩ. Anh đừng quên, tất cả những gì chúng ta đã làm cho đến ngày hôm nay mục đích là để anh lấy lại tất cả những gì vốn thuộc về mình."

Cố Tân Tân nói xong, bàn tay cũng thu về. "Em phải thay đồ rồi, ngoài đó cũng không thể thiếu đi cô dâu và chú rể quá lâu được."

Tu Tư Mân dứng dậy, giúp cô mang lễ phục và giày đến.

Hội trường đám cưới, Tiêu Tụng Dương cầm đũa gắp salad. "Ăn đi chứ, sao không ăn? Dù sao cũng đã đưa quà cưới rồi."

Khổng Thành không động đũa, Cận Ngụ Đình từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm phía trước.

"Lát nữa hẳn là sẽ đến mời rượu, Cửu gia không cho tớ gây sự, vậy có phải là chúng ta phải chúc phúc cho bọn họ hay không?"

Khổng Thành cầm chai rượu rót cho Tiêu Tụng Dương một ly đầy, anh ta không thể ngoan ngoãn ăn rồi ngậm miệng lại sao?

"Hôm nay tôi không uống rượu." Tiêu Tụng Dương đẩy ly rượu ra, "Tửu lượng của tôi không tốt, lát nữa mà bùng nổ thì làm sao?"

Khổng Thành quyết định mặc kệ anh ta sau đó quay sang Cận Ngụ Đình, nhỏ giọng hỏi. "Cửu gia, có muốn đi hay không?"

Cố Đông Thăng ngồi ngay bàn ở phía sau, lát nữa bọn họ qua đó chúc rượu xong nhất định sẽ đến bên này, như vậy sẽ lúng túng đến thế nào chứ? Khổng Thành tưởng tượng ra tình cảnh kia, cảm thấy như vậy thì thà rằng ngay bây giờ rời đi.

Cận Ngụ Đình liếc chiếc ly trong tay, cầm lên sau đó đổ rượu bên trong đi.

Cố Tân Tân và Tu Tư Mân đi ra, cô đã đổi sang một bộ lễ phục bó sát người, làn váy rất dài, giày cũng đã đổi sang loại giày đế bằng. Cô không thể đứng lâu, vì nếu như vậy sẽ không kiểm soát được chân run lên. May mà tối nay khách mời không có nhiều, hơn nữa Tu Tư Mân đã sớm đi chào hỏi một lượt nên sẽ không có ai làm khó bọn họ.

Kính rượu xong bàn của Cố Đông Thăng, Tu Tư Mân dẫn theo Cố Tân Tân đi sang bên cạnh.

Lý Dĩnh Thư là phù dâu, bên cạnh còn có phù rể cầm theo ly, vừa nhìn thấy Cận Ngụ Đình cô ấy liền vội vàng đến gần Cố Tân Tân. "Làm sao bây giờ?"

"Gì mà làm sao bây giờ? Đến rồi thì dĩ nhiên là phải ở lại."

Lý Dĩnh Thư lại không bình tĩnh được như thế, chồng cũ đến hôn lễ có bao giờ là tốt đẹp?

Cố Tân Tân đi theo Tu Tư Mân đến bàn phía trước, Tu Tư Mân cầm chai rượu, tự mình rót cho Cận Ngụ Đình một ly đầy, cũng rót cho cả Khổng Thành. "Nào, Cửu gia, tôi mời anh."

"Hôm nay không phải là ngày tốt của anh sao? Phải là tôi mời anh mới phải." Cận Ngụ Đình ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Tuy anh nói vậy nhưng cũng không có ý muốn cầm ly lên, phù rể thấy vậy thì nhanh nhẹn giơ cao ly rượu, "Nào nào nào, tôi mời ngài một ly."

"Cậu là cái thá gì ở đây?" Tiêu Tụng Dương hừ lạnh. "Đến phiên cậu xía vào chỗ này hả?"

Ầm ĩ như vậy cũng có chút khó coi, một tay Tiêu Tụng Dương đặt trên mặt bàn gõ nhẹ, "Đây là phân biệt đối xử sao? Vì sao lại không có ai rót rượu cho tôi vậy?"

Lý Dĩnh Thư đứng bên cạnh anh ta rốt cuộc không nhịn được nói. "Ly của anh đã đầy rồi, sao còn muốn rót nữa?"

"Thế sao?" Tiêu Tụng Dương liếc cô ấy một cái, cầm ly rượu đổ xuống mặt đất, Lý Dĩnh Thư tức giận đến mức khuôn mặt tái mét. "Anh...... anh có biết làm như vậy rất không may mắn không?!"

Đây là đám cưới, đổ rượu lên mặt đất, đó là......

Cố Tân Tân quét mắt qua, nhếch miệng cười lạnh, "Hóa ra hôm nay Cửu tiên sinh đến còn dẫn theo cả bạn nữa, thứ lỗi cho chúng tôi vì đã không nhìn thấy. Thế này đi, tôi mời anh một ly."

Cố Tân Tân nói xong, tiến lên một bước, đưa tay ra sau đó cổ tay hơi nghiêng về bên phải, ly rượu trong tay dĩ nhiên cũng nghiêng theo, rượu bên trong lập tức đổ xuống bên cạnh chân Tiêu Tụng Dương.

Người đàn ông giận tím mặt. "Cố Tân Tân, cô đang rủa tôi chết đấy hả?"

"Tôi đâu dám chứ, chỉ là học theo anh thôi mà."

Cô nói xong lời này, cơ thể giống như không đứng vững, bàn tay liền nhanh chóng bám lấy mép bàn. Cận Ngụ Đình thu hết vào trong mắt, anh cầm lấy ly rượu sau đó đứng dậy.

Tu Tư Mân thấy vậy thì cũng đưa ly rượu ra, tầm mắt Cận Ngụ Đình rơi xuống khuôn mặt Cố Tân Tân, "Có phải là tôi nên chúc em tân hôn hạnh phúc, trăm năm hòa hợp không?"

"Nếu Cửu gia đã có tấm lòng như vậy thì dĩ nhiên là tôi vô cùng cảm kích."

"Vậy nếu như tôi nói tôi không nghĩ sẽ chúc em hạnh phúc, có được không?"

Cố Tân Tân nhếch môi cười. "Cũng được, dù sao thì tôi cũng không cần lời chúc của Cửu gia. Cửu gia đến cũng đã đến rồi, nếu thật sự không muốn uống ly rượu này cũng không sao, ăn nhiều một chút bù lại là được."

Cố Tân Tân nói xong, đè cánh tay của Tu Tư Mân xuống, "Hôn lễ này có bao nhiêu người là thật lòng chúc phúc chứ? Thêm một Cửu gia không nhiều, bớt một Cửu gia cũng không tính là ít."

"Cố Tân Tân, thái độ đó của cô là sao hả?" Tiêu Tụng Dương ngồi bên cạnh cũng đã có chút không nhìn nổi. "Nếu vừa rồi cậu ta không cản thì tôi đã sớm phá tan cái hôn lễ này của cô rồi."

"Anh nghĩ hôn lễ của tôi, anh muốn phá là phá được sao?" Giọng nói của Cố Tân Tân chuyển lạnh, tầm mắt dừng trên khuôn mặt của Tiêu Tụng Dương, "Nếu anh muốn náo loạn thì người mất mặt cũng chỉ có anh mà thôi. Đường đường là lão đại của Danh Động Mạn nhưng không đấu lại nổi một người phụ nữ, còn hèn hạ đến mức đến đám cưới của người ta gây sự. Tiêu Tụng Dương, anh nên cám ơn Cửu gia đã ngăn anh lại đi, nếu không đến ngày mai sợ là anh sẽ một bước nổi danh đấy."

"Cô -------" Tiêu Tụng Dương tức giận không nói ra lời.

Cố Tân Tân lúc này mới quay sang Cận Ngụ Đình, độ cong nơi khóe miệng hơi hạ xuống, "Cửu gia, vẫn phải cám ơn anh dù bận trăm công nghìn việc vẫn đến đây chung vui."

Cận Ngụ Đình nhìn bàn tay chống trên mép bàn, cả cơ thể hơi nghiêng về phía trước của cô, đoán là cô đang khó chịu. Lý Dĩnh Thư cũng thấy được, nhanh nhẹn tiến lên đỡ lấy cánh tay Cố Tân Tân.

Tiêu Tụng Dương còn muốn tiếp tục nói, thế nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã thấy Cận Ngụ Đình cầm ly rượu đặt bên môi, uống đi hơn nửa sau đó không nói gì nữa trở về chỗ ngồi.

Trong lòng Cố Tân Tân rốt cuộc cũng nhẹ nhõm, Tu Tư Mân không để phù rể uống thay mà trực tiếp nhấp một ngụm sau đó mang Cố Tân Tân đi qua bàn khác.

"Cô ta nhất định là giả vờ," Tiêu Tụng Dương chỉ bóng lưng Cố Tân Tân. "Ở trước mặt cậu cô ta chỉ là đang giả vờ yếu đuối mà thôi, vì sao cậu lại có thể bị chiêu này của cô ta lừa chứ?"

Huyệt thái dương của Cận Ngụ Đình căng cứng, đau dữ dội, thế nhưng Tiêu Tụng Dương ngồi bên cạnh vẫn còn lan man không ngừng. "Cậu nhìn thái độ của cô ta mà xem, lúc cứng rắn lúc lại mềm yếu. Vừa mới nói không cần chúc phúc, lúc sau đã có thể dễ dàng mở miệng nói cám ơn cậu rồi. Có phải chỉ cần cô ta cứ nói hai ba lời hay ý đẹp là cậu sẽ bỏ qua cho cô ta như vậy không?"

"Tiêu Tụng Dương, cậu câm miệng cho tôi." Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm cách đó không xa.

"Nhìn đi, hiện tại lại khỏe khoắn như vậy, vừa rồi còn giả cái bộ dạng bệnh tật yếu đuối......"

Bàn tay Cận Ngụ Đình hướng trên bàn vung mạnh, ly rượu lăn lông lốc trên mặt bàn, chất lỏng màu đỏ trong nháy mắt nhuộm đỏ khăn trải bàn. Tiêu Tụng Dương lập tức ngậm miệng, không dám nói tiếp nữa.

Tu Tư Mân đi đến gần Cố Tân Tân, liếc nhìn chân cô một cái. "Có phải lại khó chịu không?"

Cố Tân Tân cười khẽ. "Không có a."

"Vậy vừa rồi......"

"Đổi giày xong đã tốt lên rồi, anh không phải lo lắng cho em."

Tu Tư Mân giương mắt, nhìn thấy Tu Phụ Thành ngồi cách đó không xa vừa nhìn chằm chằm về phía Cận Ngụ Đình vừa nói chuyện với người bên cạnh.

"Nghe nói tính tình Cận Ngụ Đình rất không tốt, theo lý thuyết thì không thể dễ dàng để cho bọn họ qua như thế chứ?"

Tu Phụ Thành cầm quả hạch đào (Bát Bát: hạch đào quay lại rồi đây:3) bóp nhẹ một cái, lớp vỏ ngoài liền vỡ ra. "Còn có thể là vì sao nữa, Cận Ngụ Đình không muốn làm khó Cố Tân Tân. Cơ hội tốt như vậy mà lại bỏ lỡ, thật đáng tiếc."

"Vậy phải làm sao đây? Nếu như hôn lễ này thành công......"

Đáy mắt Tu Phụ Thành hiện ra mấy phần âm u, "Còn có thể làm sao?"

Rốt cuộc thì anh ta vẫn không thể được tính là người Tu gia, trừ phi người Tu gia đều chết hết, nếu không thì sẽ không thể nào đến lượt anh ta.

"Nhiều năm nay ngài đã tốn bao nhiêu mồ hôi công sức vào công ty đó, lẽ nào bọn họ lại không nhìn thấy được?"

Tu Phụ Thành không khỏi cười lạnh, anh ta dù có làm thêm nhiều hơn nữa thì cũng có ích gì đây? Tu gia mang anh ta trở về là vì lời đồn tích phúc kia, mục đích đạt được rồi lại bồi dưỡng anh ta, thế nhưng không phải vì để cho anh ta thừa kế gia nghiệp này, mà là muốn anh ta trở thành một phụ tá đắc lực cho Tu Tư Mân. Cuối cùng thì anh ta vẫn cứ là người thừa, dù năng lực có mạnh hơn thì có thể làm gì chứ?

Lúc Cố Tân Tân đi theo Tu Tư Mân qua bàn này, đáy mắt Tu Phụ Thành đã kịp thu lại ý lạnh, Cố Tân Tân cười tít mắt chào hỏi anh ta. "Anh cả."

"Tân Tân, thân thể thế nào rồi?"

"Rất tốt ạ." Cố Tân Tân kéo nhẹ khóe miệng, Tu Tư Mân rót cho Tu Phụ Thành một ly rượu đầy, "Anh cả, em mời anh một ly."

Tuy là ý cười trong mắt Tu Phụ Thành cực kỳ giả dối, nhưng tốt xấu gì cũng là cười, anh ta đứng dậy, "Được, hôm nay là ngày tốt, hai anh em chúng ta nhất định phải uống cùng nhau một ly."

Tu Tư Mân đưa ly rượu trong tay đến, chạm nhẹ một cái, Tu Phụ Thành phóng khoáng uống một hơi cạn sạch, sau đó đột nhiên chỉ về phía đó không xa. "Sao lại không để Văn Văn qua đây ngồi với anh?"

"Anh cả, Văn Văn còn nhỏ nên không uống được rượu, cũng không thể để con bé làm anh tụt hứng."

Tu Phụ Thành không biết là do uống nhiều hay gì, anh ta cười thành tiếng, "Sợ là không có đơn giản như vậy, lẽ nào là vì chú sợ anh làm tổn thương Văn Văn?"

"Em sao có thể nghĩ như vậy chứ. Anh cả, Văn Văn là em gái của chúng ta, sao anh có thể nghĩ đến điều đó được?"

Tu Phụ Thành gật đầu, "Đúng, đúng, hai đứa là người thân nhất của anh đấy."

Tu Tư Mân nhấc tay lên đặt nhẹ trên vai Tu Phụ Thành, "Anh cả, hôm nay là ngày tốt, anh cứ uống thoải mái đi. Em đã cho người đặt phòng khách sạn, đêm nay anh đừng về, ở lại nghỉ ngơi."

"Được." Tu Phụ Thành cười cười ngồi về chỗ, anh ta là anh cả, là người thân của Tu Tư Mân nên sẽ không thể gây chuyện trong ngày hôm nay. Dù anh ta có không cam lòng đến thế nào, trong lòng có tức giận bất bình thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể trực tiếp biểu hiện ra ngoài mặt, càng không thể để thiên hạ nắm được thóp rồi lời ra tiếng vào.

Tầm mắt anh ta chuyển sang bên cạnh, thấy chân của Cố Tân Tân sau lớp váy bó sát người hình như đang run lên, cánh tay cô làm như đang khoác lấy tay Tu Tư Mân, thế nhưng thật ra là dựa vào hắn lấy sức gắng gượng.

Cũng đúng thôi, đổi lại là người bình thường còn mệt chết, huống chi là một Cố Tân Tân bị thương nặng thành như vậy.

Cô lần lượt làm hỏng chuyện của anh ta, lại còn cùng Tu Tư Mân tính toán, bây giờ anh ta không thể ngăn cản lại được đám cưới này, thế nhưng anh ta lại luôn có cách khiến cô không thể thoải mái.

"Tân Tân, một bàn này đều là các bậc trưởng bối nên không thể chậm trễ, rượu cũng phải là kính từng người một, còn phải mời thuốc nữa, hiểu chưa?"

Tu Tư Mân nghe vậy thì hai hàng lông mày nhíu chặt, "Vẫn là làm một lần luôn đi."

"Đây là phép tắc căn bản nhất rồi."

Cố Tân Tân khẽ kéo cánh tay Tu Tư Mân, những câu này của Tu Phụ Thành rơi vào tai người khác cũng không phải là đang làm khó cô, mà ngược lại chỉ đơn giản là muốn dạy bọn họ phải kính trọng người trong nhà thế nào thôi.

Cận Ngụ Đình thu lại tầm mắt, Cố Tân Tân không vừa mắt anh, lúc anh đau đớn chết đi sống lại cô cũng không buồn để ý đến anh, không phải sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv