Dịch: CP88
***
Cố Tân Tân thấy bàn tay Cận Ngụ Đình khẽ nắm lại, thật ra cô cũng đang run cực kỳ, nếu như không có người bên cạnh vừa kéo vừa đỡ thì đến đứng vững cũng khó chứ đừng nói chi là bước đi.
Trước mắt Cận Ngụ Đình đều là chiếc khăn voan, anh rũ mắt, lúc này mới không còn nhìn thấy khuôn mặt của Cố Tân Tân nữa.
Cố Đông Thăng kéo Cố Tân Tân đến trước mặt Tu Tư Mân thì xoay người, tầm mắt rơi xuống người Cận Ngụ Đình.
Ông vì lo lắng trong hôn lễ sẽ xảy ra chuyện nên mời người trong Cố gia tới không nhiều, là người có mặt đều là bạn bè người quen chí cốt, Cố Đông Thăng thật sự sợ con gái mình sẽ phải chịu ủy khuất.
Ông không có thời gian âm thầm đi tìm Cận Ngụ Đình nói chuyện, vả lại bây giờ ông cũng không còn là bố vợ Cận Ngụ Đình nữa, cũng không có tư cách nói gì nữa rồi.
MC đưa mic cho ông, Cố Đông Thăng đứng bên cạnh Cố Tân Tân, lúc này mới thu hồi tầm mắt chuyển sang Tu Tư Mân.
"Hôm nay là ngày kết hôn của con gái tôi, lời đầu tiên phải cảm tạ các vị đã gác lại trăm công nghìn việc bận rộn dành chút thời gian......"
Cận Ngụ Đình mơ mơ màng màng, nghe được tiếng của Cố Đông Thăng mới lại ngẩng đầu lên.
"Người làm cha mẹ không cầu gì quá to lớn, cũng chỉ mong con của mình hạnh phúc, cả đời không phải gặp sóng to gió lớn. Tôi không hi vọng con gái mình phải có được vinh hoa phú quý, chỉ cầu con bé có thể gả cho người mình thích, có thể sống cùng nhau đến hết đời. Nếu như có thể thì sinh hai đứa nhỏ, làm công việc mình thích, sau đó thanh thản sống đến già."
Khóe môi Cố Tân Tân có chút run rẩy, những câu nói này nếu là ngày thường Cố Đông Thăng nhất định sẽ không nói với cô. Trong ấn tượng của Cố Tân Tân, việc ba cô thích nhất là đi mua thức ăn sau đó làm những món cô thích.
Cô khẽ sụt sịt, nét mặt Tu Tư Mân cũng đã có chút xúc động, mà trái tim Cận Ngụ Đình như bị người ta hung hăng đâm cho một nhát, đau đến không nói thành lời.
"Tư Mân, ngày hôm nay ba giao con bé cho con, con nhất định phải đối xử thật tốt với nó."
Tu Tư Mân nặng nề gật đầu. "Ba, ba yên tâm."
Cận Ngụ Đình có chút không thể tiếp tục ngồi được nữa, một tiếng ba này không nghi ngờ gì chính là con dao sắc bén nhất, không ngừng đâm khoét vào trái tim anh.
Bây giờ anh không chỉ là mất đi Cố Tân Tân, mà tiếng ba này cũng không còn là do anh gọi nữa.
Tu Tư Mân hơi khàn giọng nói. "Con không còn ba mẹ, nên từ giờ ba chính là ba ruột của con, con nhất định sẽ hiếu thảo với ba mẹ, khiến cho ba mẹ có thể sống một cuộc sống tốt nhất."
Cố Đông Thăng liếc nhìn Cố Tân Tân bên cạnh, đáy mắt tràn ra lệ. "Con gái ba khi còn ở nhà từ nhỏ đến lớn đều được nâng niu chưa từng phải chịu khổ, kết quả học tập cũng xuất sắc chưa bao giờ cần bậc phụ huynh như chúng ta phải bận tâm. Hôm nay là ngày tốt của hai đứa, ba cũng đã chuẩn bị rất nhiều lời chúc phúc, thế nhưng chưa kịp nói ra thì đã quên mất......"
Lục Uyển Huệ ngồi phía dưới nâng tay lau khóe mắt, MC chuyên nghiệp đứng ra điều hòa bầu không khí ngượng ngùng.
Cố Đông Thăng cơ hồ là không kìm lại được xúc động, nơi khóe mắt nhìn thấy Cận Ngụ Đình ngồi tại chỗ không nhúc nhích thì lại tiếp tục nói. "Hôn nhân giống như nước đang đun sôi, tình cảm cũng giống như nhiệt độ của nó, dù là có tốt đẹp đến thế nào thì cũng có thể sẽ có những lúc nguội lạnh. Ba hi vọng hai đứa có thể yêu nhau một đời, cũng có thể một đời làm người bạn tri kỷ của đối phương......"
"Cám ơn ba."
Cố Đông Thăng nói đến đây, toàn bộ tâm tình đều bị ép vỡ. "Nếu thật sự phải có một ngày kia, ba hi vọng con có thể nghĩ đến những tốt đẹp lúc trước mà không đuổi tận giết tuyệt, hoặc là đừng thấy chết mà không cứu. Bởi vì ngày hôm nay hai đứa đến với nhau chính là lựa chọn của cả hai bên, nếu có một ngày con bé lâm vào cảnh khó xử, ba hi vọng con vẫn có thể đưa một tay ra giúp đỡ con bé......"
Cố Đông Thăng nói lời này đến rõ ràng, cũng chính là để cho Cận Ngụ Đình nghe.
Trong hoàn cảnh này mà ba của cô dâu lại nói những câu như vậy, khó tránh khỏi sẽ khiến mọi người phải bàn tán.
Khuôn mặt Cận Ngụ Đình xám xịt như tro tàn, tâm tình ngột ngạt như muốn ngừng thở, Cố Đông Thăng nhất định là ám chỉ khi đó anh đã khoanh tay đứng nhìn. Đây thực sự không thể nghi ngờ chính là cái tát mạnh mẽ đánh lên mặt anh, đau đến mức nửa ngày sau vẫn chưa thể phản ứng lại.
Cố Tân Tân và Tu Tư Mân đều hiểu được, Tu Tư Mân tiếp lời ông. "Ba, ba yên tâm, con và Tân Tân vĩnh viễn sẽ không có ngày đó."
"Được, câu nói này của con chính là lời cam kết tốt nhất. Ba tin con."
"Cám ơn ba."
Cố Đông Thăng nhìn xuống dưới đài, khoảnh khắc sắp trao bàn tay Cố Tân Tân cho Tu Tư Mân lại đột nhiên lần nữa cầm lấy chiếc mic, "Tôi hi vọng hôn lễ của con gái mình có thể trở thành hồi ức tốt đẹp nhất của con bé, từ đó con bé có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi cầu mong trời cao có mắt phù hộ cho hôn lễ ngày hôm nay được thuận lợi."
Lời này của Cố Đông Thăng đã để cho người nghe một đầu mối mơ hồ, ngón tay Cận Ngụ Đình hơi giật giật, trái tim đã đau đến tê dại nhưng vẫn cố gắng khiến cho chính mình tỉnh táo.
Trời cao trong lời nói của Cố Đông Thăng hẳn là chỉ anh đi?
Ông sợ anh đến đây để gây sự nên mới lựa chọn thời điểm như thế này nói ra những lời ấy, cũng mong anh có thể niệm chút tình cũ mà tha cho Cố Tân Tân một con đường sống.
Tiêu Tụng Dương thu hết màn này vào trong mắt, lời nói ra mang theo ý lạnh. "Lời của ông ta là ý gì? Thể hiện mình ở thế yếu hay là đang uy hiếp?"
Cố Tân Tân khẽ kéo cánh tay Cố Đông Thăng. "Ba?"
Trong lời nói mang theo nức nở, bàn tay cầm mic của Cố Đông Thăng cũng hạ xuống. "Đứa nhỏ ngốc, ngày tốt lành như thế này không được khóc."
"Cám ơn ba."
"Tốn bao nhiêu công sức mới trang điểm xong, không được khóc có biết không?"
Cố Tân Tân nén lại chua xót ở chóp mũi, không ngừng gật đầu, Cố Đông Thăng nắm chặt bàn tay của cô rồi đặt nó vào bàn tay Tu Tư Mân.
Cận Ngụ Đình hít thở không thông, mỗi một đợt hô hấp tiến vào lại càng đè ép khiến cho ngực đau quặn. Anh nhìn chằm chằm người trên đài, thấy được Tu Tư Mân ôm lấy eo Cố Tân Tân sau đó đưa tay lên dịu dàng lau mấy giọt lệ trên khóe mắt cô. Khuôn mặt Cố Tân Tân giãn ra, lập tức cười thật tươi.
Bọn họ thuận lợi tiến hành các thủ tục tiếp theo, nói lời thề sau đó trao nhẫn.
Tiêu Tụng Dương nhúc nhích muốn đứng lên, Khổng Thành thấy vậy thì vội vàng đè lại cánh tay anh ta. "Ngài muốn làm gì?"
"Lẽ nào hai người còn nhìn tiếp được?"
Cận Ngụ Đình không lên tiếng, Khổng Thành dĩ nhiên không thể tự chủ trương, "Ngài bình tĩnh lại đã."
"Tránh ra -------" Tiêu Tụng Dương hất tay Khổng Thành ra sau đó đứng lên. Bởi vì bọn họ ngồi trên cùng nên mọi cử động đều dễ dàng lọt vào mắt người khác, bao gồm cả Tu Phụ Thành ngồi cách đó không xa, "Cuối cùng cũng không nhịn được rồi."
Cố Tân Tân cũng nhìn thấy Tiểu Tụng Dương đứng dậy, sức lực nắm lấy bàn tay Tu Tư Mân tăng lên không ít, người đàn ông quét mắt qua, lên tiếng trấn an cô, "Đừng sợ."
Một tay kia của Cố Tân Tân còn đang cầm nhẫn, chiếc nhẫn đã đưa đến đầu ngón tay của Tu Tư Mân, chỉ là vì hành động đột ngột của Tiêu Tụng Dương đã khiến động tác của cô có chút loạn.
Người đàn ông tiến lên một bước, nhấc chân muốn đi lên đài.
"Tiêu Tụng Dương." Bên cạnh truyền đến giọng nói lạnh lùng của Cận Ngụ Đình.
Tiêu Tụng Dương hạ tầm mắt liếc anh một cái. "Làm sao thế?"
"Ngồi về."
"Gì cơ?" Tiêu Tụng Dương khó tin nhìn chằm chằm Cận Ngụ Đình, "Cửu gia, cậu nói thật hay đùa thế?"
"Tôi không muốn lặp lại lần hai." Giọng nói của Cận Ngụ Đình mang theo cứng rắn không thể thương lượng, một chân của Tiêu Tụng Dương đang nhấc lên kia miễn cưỡng thu về, nhưng lại không ngồi xuống ngay.
Anh ta hơi khom người, nói với Cận Ngụ Đình, "Đây là thời cơ tốt nhất đó, vừa rồi cậu không nghe những lời bọn họ nói à? Cửu gia, nếu như để chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ nhìn cậu thế nào chứ? Không lẽ cậu lại không muốn lật tung chỗ này lên sao?"
Cận Ngụ Đình vẫn lạnh nhạt như cũ, "Tôi cần phải làm thế nào không đến lượt cậu lên mặt dạy đời."
"Nhưng sẽ không có cơ hội nào tốt hơn ngay bây giờ đâu."
MC cũng đã nhận ra bất thường, cười ha ha điều hòa bầu không khí, giọng nói của anh ta cũng vừa vặn đè lên giọng của Tiêu Tụng Dương. Tầm mắt Cận Ngụ Đình đảo qua, ánh mắt tràn ngập nham hiểm, "Tôi nói cậu ngồi xuống!"
Trên mặt anh có nét tức giận, Khổng Thành thấy vậy thì nhanh chóng kéo Tiêu Tụng Dương ngồi về.
"Ngài đừng làm loạn thêm nữa, mau ngồi xuống."
Tiêu Tụng Dương cực kỳ không cam lòng, "Cậu nói xem, rốt cuộc là cậu ta đang nghĩ cái gì vậy?"
Còn có thể nghĩ thế nào được chứ, Khổng Thành hoàn toàn có thể hiểu được. Còn không phải là vì không nỡ sao? Chỉ cần Cận Ngụ Đình muốn làm ầm ĩ thì ai có thể ngăn cản được anh cơ chứ? Xem ra những lời vừa rồi của Cố Đông Thăng thật sự đã chạm đến anh, Cố Đông Thăng cũng thật lợi hại, chỉ mấy câu nói đó thôi đã có thể thành công uy hiếp đến Cận Ngụ Đình rồi.
Cố Tân Tân thở phào một hơi, dưới sự nhắc nhở của MC chậm chạp đeo nhẫn vào cho Tu Tư Mân.
Cận Ngụ Đình nhìn đến xuất thần, hôn lễ của anh và Cố Tân Tân vô cùng qua loa. Cô không thích anh, anh cũng chẳng yêu gì cô, đến bây giờ nghĩ lại giống như không còn gì để khơi gợi lại. Tiểu Tụng Dương khẽ thở dài, ánh mắt chăm chú nhìn lên đài, Tu Tư Mân cũng đã hoàn tất việc trao nhẫn cho Cố Tân Tân.
Cận Ngụ Đình biết bước cuối cùng của buổi lễ là gì.
Tầm mắt anh có chút mơ hồ, bóng dáng của Cố Tân Tân cũng trở nên không rõ ràng, thế nhưng anh vẫn có thể thấy được Tu Tư Mân đưa tay ra nhấc cằm Cố Tân Tân lên sau đó hơi cúi đầu xuống.
Ánh mắt Cố Tân Tân tràn ngập ý cười, dáng vẻ đó hẳn là vì vô cùng hạnh phúc đi. Lúc trước anh còn có thể tự lừa mình dối người, luôn tự nhủ cô chỉ là vì bị đẩy đến bước đường cùng mới phải làm vậy, thế nhưng mọi việc xảy ra hôm nay thật sự chính là một cú đấm mạnh mẽ đánh cho anh phải quay về thế giới hiện thực.
Tu Tư Mân khom người, liếc nhìn bờ môi Cố Tân Tân. Cô theo bản năng hơi mím môi, lại nghĩ đến nhiều con mắt đang nhìn vào mình như vậy đành tự ép mình giãn ra. Hai tay Tu Tư Mân đặt trên bả vai cô, Cố Tân Tân hơi hốt hoảng chuyển tầm mắt đi chỗ khác, đến khi môi Tu Tư Mân gần chạm đến Cố Tân Tân lại đột ngột kiễng chân, thật nhanh đặt lên khuôn mặt hắn một nụ hôn.
Tu Tư Mân giật mình, sau đó khóe miệng lại không nhịn được giương lên, Cố Tân Tân nhìn dấu son trên mặt hắn cũng không nhịn được bật cười.
Người khác nhìn vào nhất định sẽ chỉ nghĩ là tình thú của cặp vợ chồng trẻ này mà thôi, cô dâu hoạt bát lớn mật, đổi bị động thành chủ động, cũng đủ mới mẻ.
Tu Tư Mân sờ mặt mình, "Có phải là để lại vết son rồi?"
Cố Tân Tân kéo tay hắn xuống. "Giữ lại lát nữa đi chúc rượu đi, nhìn cũng không tệ đâu."
Mà khán giả là Cận Ngụ Đình hiện tại đã bắt đầu hối hận vì chọn một vị trí gần như vậy, tất cả tâm tình của anh hẳn là đều không chạy thoát khỏi những con mắt sáng quắc của mọi người. Từ trước đến giờ anh không quen bày tỏ, cũng giỏi ẩn nhẫn, thế nhưng đến lúc này rồi còn có thể ẩn giấu được nữa sao?
Anh đều có thể nhìn thấy động tác của bọn họ đến rõ ràng, thế nhưng anh lại không thể đứng dậy rời đi, bởi nhất định lúc này đang có không ít ánh mắt đang âm thầm quan sát anh.
Anh không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc này anh lại bắt đầu sợ hãi.
MC nói thêm mấy lời thêu gấm thêu hoa, Tu Tư Mân khẽ ôm lấy eo Cố Tân Tân, khóe miệng giương lên nhìn xuống dưới đài.
Có lẽ chỉ có hắn mới có thể hiểu được vì sao Cố Tân Tân lại làm như vậy, cô không muốn hắn hôn cô nên mới ngay trước mặt mọi người chủ động hôn lên gò má hắn, bởi nụ hôn này là một thủ tục cực kỳ quan trọng.
Sẽ không có ai yêu cầu bọn họ phải làm thêm một lần nữa, bọn họ sẽ nghĩ, xem đi, cô dâu này thật là một người nhiệt tình.
Ánh đèn tập trung vào chính giữa sân khấu, khoảng cách giữa bọn họ gần đến mức chỉ cần Cận Ngụ Đình nhấc mắt là có thể nhìn được chiếc vương miện trên đỉnh đầu Cố Tân Tân.
Ý cười của cô dịu dàng đến thế, cũng chưa từng liếc mắt nhìn anh một cái, giống như không xem sự tồn tại của anh vào mắt.
Tiệc cưới bắt đầu, nhân viên phục vụ cũng lần lượt bưng đồ ăn lên, bàn ăn của Cận Ngụ Đình là phong phú nhất, thế nhưng trống vắng nhất lại chính là nơi này.
Chú rể ôm cô dâu đi xuống, cầm chai rượu champagne đổ xuống tháp ly thủy tinh, băng khô theo từng tầng rượu tràn xuống bốc ra thành lớp sương mờ mờ ảo ảo, dưới lớp huyền ảo đó chính là khung cảnh Cố Tân Tân và Tu Tư Mân nói nói cười cười.
Ngày hôm nay Cố Tân Tân rất đẹp, xuất hiện trước mắt Cận Ngụ Đình lại khiến anh có cảm giác không chân thực, thế nhưng sự thật là cô đang đứng sờ sờ ở chỗ đó, chỉ là trong mắt cô không có anh mà thôi.
Dòng lệ ấm tràn ra khỏi viền mắt sau đó lưu lại nơi khóe mắt, thế nhưng đến khi nhỏ xuống mu bàn tay anh lại lạnh như băng. Cận Ngụ Đình nhấc tay lên chạm đến khóe mắt, lòng bàn tay trong chốc lát trở nên ẩm ướt.
Rõ ràng là anh đã đau đến mức không muốn sống, thế nhưng lại không lên đó ngăn cản bọn họ. Đáng ra anh phải náo loạn một trận, anh không được dễ chịu thì cũng phải kéo theo Cố Tân Tân để cô không được toại nguyện mới phải!
Khoảng thời gian chờ đợi lúc đuổi đến đây trong đầu anh cũng đều là nghĩ đến chuyện đó, ngay cả khi đã ngồi xuống chỗ này cũng vẫn luôn nghĩ như vậy.
Bàn tay Cận Ngụ Đình nắm nhẹ, nước mắt không tiếp tục chảy ra nữa, thế nhưng sâu bên trong vẫn còn có thể thấy được giọt nước trong suốt đọng lại.
Cô lừa cho anh đau đớn quằn quại, thế nhưng anh lại có chút bất lực với cô.
Cố Tân Tân cầm chai rượu đặt xuống, nơi khóe mắt không nhịn được nhìn về phía Cận Ngụ Đình.
Dáng vẻ của anh lập tức đập vào mắt cô, nụ cười trên khóe miệng Cố Tân Tân có chút cứng lại.
Anh đã không lên đây.
Thật ra cô chưa từng hi vọng xa vời hôn lễ này có thể trở thành hồi ức cả đời của mình, nhưng cô cũng không hi vọng cuộc sống của mình sẽ đi vào bế tắc, hôn lễ này vẫn không ngừng ép lên trái tim nặng như chì của cô, khiến cho cô chỉ có thể miễn cưỡng vui cười.
***
Bát Bát: Ra mắt tuyển tập "Lượm lặt", tổng hợp sưu tầm về các nhân vật trong bộ truyện do CP88 dịch.
~> Wattpad: up thành một quyển mới, mọi người vào hồ sơ @newwloser88, vào phần tác phẩm tìm nhé.
Link:
~> Facebook:
Link album:
~> Wordpress:
P/s: Chương truyện ngày hôm nay được 200 likes/votes sẽ lập tức đăng phần tiếp theo của Lượm lặt
Phần tiếp theo "Lượm lặt" là Cận gia tiểu kịch trường, bao gồm 3 cảnh về 3 cặp: Thương Lục - Anh hai, Cửu gia - Tân Tân, Chị cả - Anh rể. Ngoài ra còn có má Yêu phụ trách cameo nữa, hóng chưa nè kkkkk.