Tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột khiến cả đám người đang ngồi nhậu nhẹt trong căn phòng trọ cũ kỹ chật hẹp đồng loạt hướng ánh mắt về người con trai đang cởi trần ngồi phía góc tường.
"Điện thoại mày đấy, còn nhìn cái gì?"
Cái giọng lè nhè của người bên cạnh vang lên khiến Đức dường như vừa kịp hiểu ra. Anh nửa tỉnh nửa say, rút điện thoại trong túi ra nheo mắt nhìn màn hình đang không ngừng chớp nháy.
"Ai đấy? Ông già gọi à?"
"Không phải, uống tiếp đi!" Đức trả lời, tắt điện thoại rồi quẳng vào một xó, tiếp tục ngửa cổ đổ cái thứ nước cồn cay nồng vào miệng.
"Mày làm sao thế? Em Linh gọi đây này, sao không nghe?"
"Tắt ngay!"
Anh gào lên, xong lại rót thêm một ly nữa nốc cạn. Đám người kia thấy anh như vậy thì cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Chẳng phải đang cua em ấy sao? Bỏ cuộc sớm thế? Đúng là thằng yếu sinh lí!"
"Yếu yếu cái lờ, nó có thai rồi!"
Cả đám nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, quay sang trợn mắt nhìn nhau. Một tên đã ngà ngà say, vừa gật gù vừa nói:
"Thời đại nào rồi? Nó có thai thì kệ mẹ nó, vứt cho nó nắm tiền kêu nó đi phá đi. Việc gì chú phải cay cú vậy?"
Phá thai?