Em có thai rồi...
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, nhưng lại lập tức thu ngay vào trong tâm trí của Đức. Chiếc điện thoại trên tay bị nới lỏng, rớt bộp một phát xuống đất.
Ngồi thất thần trên ghế, Đức không biết làm gì, cứ ngồi như thế mãi cho tới lúc cửa phòng kêu lên mấy tiếng gõ anh mới giật mình, vội đứng dậy nhặt điện thoại lên nhét vào túi, sau đó bước tới mở cửa.
"Sao còn chưa xuống ăn cơm? Bố anh đợi từ nãy đến giờ".
"Con...bố mẹ ăn trước đi, con có việc ra ngoài một lát" Nói rồi anh quay vào phòng với cái áo khoác da màu đen vứt trên giường, vội vã đi ra khỏi đó.
"Ơ này, chưa ăn cơm mà đã đi đâu?"
Mẹ anh chạy theo ra tới sân gọi to, nhưng anh không hề quay đầu lại. Chiếc xe cứ thế lao đi thật nhanh rồi mất hút sau ngã rẽ, để lại một làn khói đen kịt nhả ra rồi từ từ tan vào không khí.