Trong vòng tay anh tôi không ngừng lăn lộn gào thét.
Anh có vẻ hốt hoảng, hồi lâu sau mới sực tỉnh nhận ra tôi đang muốn gì.
Anh lập tức rút điện thoại nhấn một dãy số, giọng anh có phần hốt hoảng:
“Bác sĩ Trương, tôi…”
Tôi vừa nghe đến đó đã bật dậy giật lấy điện thoại rồi nhấn kết thúc cuộc gọi ngay. Tôi nhìn anh lắc đầu nguầy nguậy, miệng mếu mó nói không tròn vành.
Đừng! Đừng có gọi, coi như em lạy anh!
Cha tôi là viện trưởng nổi tiếng ở Sài Gòn, chỉ cần một y tá vô danh biết thì không ngăn nổi chuyện này sẽ đến tai ông ấy. Trăm lần vạn lần cha mẹ tôi không thể biết được chuyện này!
Cầu xin anh! Xin giữ chuyện này là bí mật của hai chúng ta!
Hơn nữa, nhà nước đang ráo riết bài trừ mai thuý, nếu chuyện này bị mọi người phát giác, tôi chắc chắn sẽ bị kỳ thị đến thê thảm, thứ cho tôi bạc nhược không nhận nổi thêm một ánh mắt khinh miệt nào nữa. Mà hơn hết, tôi không thể sống xa anh, chí ít là trong những ngày tháng mệt nhoài đau thương này, tôi không muốn đi trại cai nghiện, thứ cho tôi hèn mọn ích kỷ một lần này nữa thôi!
Tôi không biết anh có hiểu tất cả những suy nghĩ này không, tôi chỉ có thể vừa khóc nấc vừa dùng tay chỉ trỏ tới lui.
Anh giữ tay tôi lấy về điện thoại, lại gọi tiếp cho một dãy số, tôi vẫn chằm chằm nhìn anh, thật giống như cuộc gọi vừa nối tôi liền sẽ giật lấy quẳng luôn nó ra ngoài cửa sổ!
Sau hai tiếng “tút tút”, cuộc gọi được kết nối, ngoài dự đoán một âm giọng có phần quen thuộc cất lên, có lẽ bên kia là vệ sĩ thân tín của anh.
“Hàng trắng, chính là thứ đó không sai đâu, lập tức mang đến cho tôi, tất cả các loại tôi sẽ tự tìm hiểu cách dùng.” Anh quay người nhìn tôi trấn an, giọng điệu chắc nịch nhấn mạnh từng chữ: “Bí mật làm đừng để ai phát hiện, nhất là cha tôi!”
Rất nhanh sau đó, người vệ sĩ đã giao đến một túi đen lỉnh kỉnh các thứ, lúc hắn bước vào tuy là cúi gằm mặt nhưng ánh mắt vẫn cố gắng dò xét hai chúng tôi trong phòng.
“Đi ra ngoài!”
Anh quát lên khi thấy hắn vẫn chần chừ không rời khỏi, người vệ sĩ bèn cúi đầu ba chân bốn cẳng rời đi, lúc ra ngoài còn không quên đóng cửa thật kín.
Tôi ái ngại nhận túi đen từ tay anh, lòng tràn ngập cảm giác hối hận và bất đắc dĩ.
Thật xin lỗi! Em lại làm liên luỵ đến anh!
Lúc này tôi đã không còn đủ tỉnh táo và kiên nhẫn, mặc kệ anh có ý định đi đến giúp tôi, tôi dồn hết sức lực đẩy thẳng anh ra khỏi cửa.
“Rầm!” một tiếng, cửa phòng đóng lại ngăn cản tôi và anh thành hai thế giới khác biệt.
Ngục tù tối tăm dơ bẩn này chỉ chứa một mình tôi là đủ lắm rồi!
Tôi không muốn bản thân mình càng trở nên bại hoại và thối tha trong mắt anh đâu!
Tiếng đập cửa rầm rầm vang lên không dứt, tôi lập tức khoá trái cửa rồi trượt người ngồi xuống sàn nhà.
Lí trí tôi đã bắt đầu cuồng loạn, cả người tôi ngứa và nóng ran, tha thiết dâng bản thân vào miệng ma quỷ, tôi vội vã lục tung túi đen, đổ hết mọi thứ ra sàn nhà.
Lúc này, những thứ xã hội đang bài trừ và nghiêm cấm lại giăng đầy khắp mắt tôi.
Tôi gấp gáp cầm lấy kim tiêm, tay chân lóng ngóng hồi lâu mới bơm được thuốc vào trong ống.
Tôi ngáp dài một cái chảy cả nước mắt, tay phải đè tay trái cố gắng tìm tĩnh mạch. Nhưng tôi không phải bác sĩ, còn không phải một kẻ nghiện ngập thạo nghề. Tôi tìm mãi tìm mãi vẫn không biết đâu là gân, và đâu là vein.
Mũi kim dài nhọn chỉ cách da thịt non mềm khoảng ba phân, đâm thêm chút nữa là từ đây tôi chính thức trở thành kẻ cặn bã cần phải loại khỏi xã hội này.
Một đời rác rưởi, đến phút cuối cùng lại chẳng thể làm rác rưởi nữa rồi.
Tôi càng nghiêm túc suy nghĩ càng không dằn được cơn thèm khát tràn lên mọi ngóc ngách cơ thể.
Tôi càng không muốn tiêm thì thứ chất lỏng đục đỏ càng hấp dẫn tôi đến lạ kỳ.
Tôi khóc trào nước mắt, còn có thể quay đầu lại sao? Từ lần ở căn biệt thự hoang ấy, tôi đã không còn được làm người nữa rồi.
Bán rẻ linh hồn cho yêu ma quỷ quái!
Vùng da đó chợt nhói lên một cái, mũi kim đã đâm sâu vào nhưng không thể giúp tôi đẩy lùi cơn thèm khát.
Lại không tìm được vein!
Sống lưng tôi như bị điện giật đến run rẩy, cả người tôi càng lúc càng lạnh toát và cồn cào không thôi.
Muốn! Muốn nó!
Tôi không còn cách nào, đành hấp tấp giật bỏ đầu kim rồi há miệng nuốt trọn thứ nước đục đỏ vào trong.
Cổ họng tôi khổ khản nóng rát, thứ chất lỏng trôi xuống cổ, thấm vào dạ dày rồi lan khắp mọi tế bào trên cơ thể.
“A.”
Tôi lập tức cảm thấy khoan khoái, hai mắt tôi nhắm nghiền hưởng thụ cơn đê mê từ nó đem lại.
Thân thể tôi lâng lâng như đang bay bổng trên thiên đường đầy mây trắng. Tôi thong dong bước đi, chân mềm như chạm lên lông ngỗng, nơi này ngoài mây ra chẳng còn thứ gì hết.
Phía trước tôi hiện lên ánh sáng rỡ ràng, tôi giống như nhìn thấy anh đứng đó, bóng dáng anh kiêu ngạo và phóng khoáng. Cả người anh lấp lánh, anh tươi sáng và đẹp đẽ biết bao.
Tôi lập tức chạy về phía anh trong điên cuồng và bất chấp.
Nhưng khi sắp sửa chạm đến, tôi bỗng trào phúng cười chính mình, tôi là cái thá gì, cả người tôi dơ bẩn như thế thì xứng đáng gì với anh?
Mộng tàn người tỉnh, phía trước tôi là căn phòng tối tăm, khung cảnh bại hoại đánh tôi đến tỉnh táo khó dung. Tôi là cái thá gì ngoài hai chữ bẩn thỉu?
Tôi nghẹn ngào cuộn người và khóc trong tê tái.
Đến khi tôi mở mắt lần thứ hai, ngoài trời đã một mảnh nhá nhem, mùi thức ăn lảng vảng trong phòng, là anh mang cơm đến cho tôi.
“Cậu ăn một chút đi!”