Giọng điệu quen thuộc đến nỗi tôi không cần ngẩng lên cũng biết người vừa nói là ai. Vốn dĩ tôi đã tìm nơi khuất nhất để ngồi nhưng vẫn bị họ phát hiện ra, đúng là đủ xui xẻo mà!
Tôi còn chưa kịp nghĩ nên làm gì tiếp theo thì khay cơm trên tay tôi đã bị Khánh Duy hung hăng giật lấy.
Giờ mà tôi còn không đoán được ý đồ của bọn họ thì đúng là thằng đần!
Tôi xách túi nilon đứng lên nhanh chóng đi sang chỗ khác, nhưng Thái Hoàng đứng trước lập tức nhấc chân đạp mạnh tôi ngã ngồi lên ghế.
“Bạn gặp người quen mà không biết chào hỏi sao?” Thái Hoàng mặc một chiếc áo sơ mi cài kín cổ, nếu người ngoài nhìn vào chắc tưởng rằng hắn đang truy hỏi tội phạm ấy, hắn dùng chất giọng nhã nhặn nói tiếp:
“Bạn làm gì mà ăn ngấu nghiến như thế, Khánh Duy, chỉ cho bạn ấy cách ăn tử tế đi!”
“Ô kê bạn ha h…”
Ngay lập tức khay thức ăn đã bị Khánh Duy ném thẳng vào mặt tôi. Canh chảy tràn lan khiến mặt tôi vừa rít vừa rát, tôi vội vã đưa tay gạt hết thức ăn bám trên mặt cho đỡ nóng. Cực chẳng đã hét lên một tiếng dài.
“AA!”
Mấy người này tưởng mình là ai? Là cậu ấm nhà giàu liền có thể làm xằng làm bậy? Nghĩ rằng quen với Khải Đăng thì có thể mọi lúc trừng trị tôi? Là muốn trút giận hay thỏa mãn thú tính trong người?
Tôi cầm chắc khay thức ăn đập mạnh xuống chân Thái Hoàng rồi thừa cơ thoát ra, nhưng Khánh Duy nào đứng yên nhìn tôi rời đi như vậy, gã giật ngược tôi lại rồi hung hăng tát cho tôi một cái đau điếng.
Mỗi lần trừng trị tôi, việc Khánh Duy làm đầu tiên là vung cho tôi một cái tát chuẩn xác, mạnh đến mức da thịt tôi nóng ran run rẩy, nếu có móng tay gã nhất định sẽ cào nát da mặt tôi. Lực tát khủng bố đến mức tôi nhiều lần tự hỏi tôi đã đắc tội với gã ư? Nhưng từ nhỏ mỗi khi tôi ngoét miệng chào thì gã đều đi thẳng không đếm xỉa tới tôi, ngay cả giao tiếp còn không thể thì làm sao tôi có thể chọc giận gã chứ!
Con giun xéo lắm cũng quằn, tôi tức giận trừng mắt nhìn gã, hai tay siết chặt tới mức có thể kêu lên răng rắc.
“Thế nào? Muốn đánh lại tao sao? Mày ăn gan hùm mật gấu rồi hả? Hay để tụi tao dạy mày cách sống cho ra dáng một kẻ tội đồ!”
Nói rồi hai người bọn chúng liên tiếp đấm đá lên người tôi, tôi cũng không vừa cầm khay thức ăn đánh lên người họ, nhưng chân tay tôi yếu ớt, lại còn là lấy một địch hai, tôi chỉ có thể cắn răng chịu đựng từng tấc da thịt không ngừng đau ê ẩm.
“Này, ba người kia, có biết nơi đây là bệnh viện không, gây gổ thì ra ngoài mà gây gổ! Bảo vệ đâu cả rồi?”
Giọng phụ nữ trung niên vang lên, áng chừng lúc này đã vào ca làm nên mọi người dần qua lại đông hơn, tiếng động ở đây lớn như vậy nên rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Mấy chú bảo vệ mãi mới gỡ được tôi ra khỏi hai người họ, mặt mũi tôi lấm lem toàn mùi thức ăn, còn quần áo cũng lôi thôi lếch thếch. Mà bọn họ cũng chẳng còn dáng vẻ phong lưu công tử nữa. Người giàu ưa sĩ diện, huống hồ là hai kẻ công tử bột này, sau khi buông tôi ra họ lập tức dong buồm chạy thẳng ra cổng.
Tôi ở lại cảm ơn mấy chú bảo vệ rồi cùng họ dọn dẹp chỗ này cho sạch sẽ. Vậy là từ đây, tôi không những phải tránh cha tôi mà còn phải tránh luôn mấy người Khánh Duy Thái Hoàng nữa.
Mới có tám ngày, tôi đã có thể nắm rõ lịch trực của cha tôi mà cũng đoán được mấy người đó sẽ tới thăm anh những lúc nào. Chiêu thức thoắt ẩn thoắt hiện được tôi thực hành đến điêu luyện, cũng vì thế mà có chút ngu ngốc tự hào.
Như trưa muộn hôm nay, sau khi cùng anh ăn xong, tôi ngồi bên cạnh gọt táo cho anh.
Anh cũng quen với việc tôi đút thức ăn mỗi bữa, tuy rằng tay anh không hề hấn gì nhưng anh vẫn vừa lướt ipad vừa há mồm đợi tôi đút táo.
Tôi tỉ mẩn gọt vỏ, tay trái thành thạo đưa táo vào miệng anh, lơ đễnh nhìn hầu kết anh đong đưa di chuyển mỗi khi nuốt xuống.
Bây giờ đang lúc trưa vắng, các bác sĩ và y tá đều đã ra ngoài ăn cơm, mỗi tầng chỉ còn một y tá ở lại trực ban, mà hai người vệ sĩ thấy tôi ở đây nên cũng tranh thủ xuống căn tin luôn rồi.
Tôi đút táo cũng không thành thật, mà anh ăn táo cũng khó ưa làm sao.
Không biết cố tình hay vô ý, mỗi lần anh đều cắn khẽ lên đầu ngón tay tôi. Đợi đến khi tôi chịu không được mà ngước mắt nhìn anh, anh không những không ngượng ngùng vì chuyện xấu bị phát hiện, mà còn dùng răng day khẽ lên ngón tay tôi, lực day mạnh dần mạnh dần, đến khi hai gò má tôi có chút phiếm hồng thì anh mới bỡn cợt buông xuống. Sau đó lại nhìn xuống ipad như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi chỉ có thể thu tay về cúi đầu tiếp tục gọt táo, nhưng bỗng dưng nghe thấy tiếng anh thốt lên:
“Á, bị chuột rút rồi… cậu xoa bóp chân tôi một chút đi.”
Tôi híp mắt nhìn anh, giơ tay nói.
Anh có thể tự xoa bóp mà.
Là ai lúc trước nói mình không tàn phế cơ chứ. Tôi cúi đầu bĩu môi, lúc nào anh cũng ăn hiếp tôi mà thôi.
“Tay tôi bận rồi, cậu học ở đâu cách cãi tôi thế hả? Tôi nói làm thì cậu làm đi.”
Bị bệnh liền làm nũng, không được như ý thì liền giận lẫy, thật đúng là trẻ con, tôi bất đắc dĩ lật chăn ra rồi hỏi tiếp.
Anh bị chuột rút ở đâu?
“Ở dưới chân ấy.” Anh đến đáp cũng lười, nói xong liền hất cằm chỉ về phía chân.
Tôi chỉ có thể thật thà chuyển động tay từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên, xoa bóp thật lâu để giúp anh lưu thông khí huyết. Nhưng bỗng dưng tay tôi bị anh nắm lấy, tôi khó hiểu nhìn lên muốn hỏi anh.
Ánh mắt sâu thẳm của anh giờ phút này thấp thoáng chút hư hỏng khiến tôi hơi rùng mình, đến khi cảm nhận tay bị anh đặt đến chỗ nào thì hai vành tai lập tức đỏ bừng.
“Chỗ này cũng cần.”