Tôi gật đầu lia lịa, vội vã đỡ anh xuống giường, bởi vì anh cao và nặng hơn tôi nhiều, lần này còn đổ cả người lên tôi khiến tôi có chút loạng choạng suýt ngã. Tôi gồng người đỡ anh tới phòng vệ sinh, quá trình gian nan khập khiễng, lại còn sợ anh cáu lên rồi đánh tôi nữa chứ.
Tôi giúp anh bật đèn bên trong, ở bên ngoài nhìn anh đi vào, sau đó lại khập khà khập khiễng nhấc anh về giường.
Cũng không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng anh tựa lên giường nhìn tôi chằm chằm, giống như là không muốn ngủ nữa. Tôi giơ tay hỏi anh:
Hay là em đi ra để anh dễ ngủ hơn?
Anh khoanh tay lắc đầu, vẫn nhìn tôi mà không nói gì.
Anh đói bụng hay sao? Chưa có ăn gì hả?
Anh vậy mà gật đầu, mấy sợi tóc bạch kim giữa trán theo chuyển động của anh mà lắc lư như sóng biển. Tôi lại giơ tay nói:
Em có mang cháo đến. Anh chờ một chút.
Tôi đi tới đầu tủ, cháo trong bình vẫn còn nóng hôi hổi, tôi lấy cháo đổ ra chén rồi cẩn thận bưng tới trước mặt anh.
Tôi nhìn quanh quẩn một lúc, phòng bệnh cao cấp này chắc hẳn có bàn ăn tại giường, tôi cúi người xuống định kéo ra thì anh cất tiếng ngăn lại:
“Phiền phức như vậy, cậu đút cho tôi ăn là được rồi!”
Tôi ngẩn ra một chút rồi vội vàng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh.
Tôi gạn lớp cháo ở trên cho bớt nóng, cũng không dám thổi, chỉ cầm trên tay chờ cho nguội đi mới cẩn thận đưa tới miệng anh.
Anh phối hợp há miệng, chậm rãi nhai cháo rồi nuốt xuống.
Lặp đi lặp lại như thế, chén cháo đã vơi hơn nửa, tôi cũng không thật thà bón cháo, lúc chờ cháo nguội, tôi không nhịn được có len lén nhìn trộm anh một chút. Trừ những lúc làm tình, đây là lần hiếm hoi tôi và anh tiếp xúc gần với nhau như thế, đèn trần vẫn sáng trưng, tôi có thể nhìn cặn kẽ rèm mi cong dài của anh đổ lên đôi mắt thành hình tán quạt, bờ môi anh mấp máy như dụ dỗ tôi phạm lỗi nhiều hơn.
Căn phòng thi thoảng phát lên tiếng muỗng chén lách cách, rất nhanh liền bị sự yên lặng của đêm đông nhấn chìm, nhưng rồi tiếng “ọt ọt” vang lên phá tan sự thi vị và hoà hoãn hiếm có.
Tôi vẫn thất thần chờ cháo nguội, không hề phát giác âm thanh thô bỉ đó phát ra từ bụng tôi.
“Cậu chưa ăn gì sao?”
Hả? Ăn gì? Tôi ngây ngốc một lát mới nhận biết điều gì đang diễn ra.
Hôm nay hết chuyện này đến chuyện kia ập tới, tôi chạy đôn chạy đáo cả ngày cũng quên luôn mình cần phải ăn. Sáng giờ cũng chỉ có một chén cháo sườn lót dạ mà thôi.
Tôi ôm bụng ngượng nghịu nhìn anh, lắc đầu khe khẽ.
Em cũng chưa có ăn.
“Khuya như vậy cũng không còn mấy nơi bán đâu, để tôi bảo bọn họ đi mua cho cậu.”
Tôi lắc đầu không cần, tôi nào dám phiền đến mấy chú vệ sĩ chứ, nên vội vã giơ tay nói tiếp.
Nhưng không đói lắm, trời cũng sắp sáng, em chờ đến sáng sẽ ra ngoài ăn luôn.
Nhìn thấy anh không phản đối gì, tôi mới tiếp tục đút cháo cho anh.
“Tôi no rồi.”
Cũng chỉ còn có mấy muỗng nữa thôi.
Tôi nhìn trong chén rồi huơ tay sốt sắng muốn anh ăn tiếp, thật là, cháo loãng mới ăn được nửa chén sao có thể no được chứ.
Dường như anh muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy điệu bộ cuống cuồng như mẹ trẻ chăm con của tôi thì bỗng dưng im lặng, khó chịu nhìn tôi một hồi mới đồng ý ăn thêm một chút.
Tôi cứ thế đút anh ăn đến khi hết cháo, rồi mới mang chén muỗng vào phòng rửa cho sạch sẽ.
Trời lúc này đã nhá nhem sáng, anh vẫn đang say ngủ trên giường.
Lúc nãy ăn chút cháo, chắc anh chỉ lưng lửng bụng thôi. Vốn dĩ tôi có thể chờ điều dưỡng mang thức ăn lên rồi bón cho anh, nhưng anh vốn bị đau dạ dày, cá thịt chỉ ăn nạc không ăn mỡ, rau thì chỉ ăn một vài loại, còn không thích nêm nhiều gia vị. Sợ rằng anh ăn không quen, tôi đứng dậy nhắn cho hai chú vệ sĩ đến chăm anh, sau đó tự mình ra chợ mua mấy món anh thích rồi nấu mang đến cho anh.
Lúc tôi đến vừa vặn thấy hai người Khánh Duy và Khải Hoàng đang ở đó, khay thức ăn sạch sẽ đặt ở đầu giường nhắc nhở tôi anh đã ăn sáng rồi. Thái Hoàng ngồi bên cạnh nói với anh câu được câu mất, mà Khánh Duy thì đang lột bưởi đặt lên đĩa cho anh. Tiếng cười đùa đuổi nhau vang ra ngoài cửa sổ. Không khí hào hứng của những thanh niên đang độ tuổi nhiệt huyết tươi tắn khiến tôi thầm muốn được hoà vào.
Nhưng bình thường bọn họ ghét tôi như vậy, nhỡ đâu chuyện hôm qua đến tai bọn họ, nếu đã biết tôi là đồ sao chổi hại anh thảm như thế này thì sao? Chắc chắn sẽ lại đánh tôi thật ác, ác hơn cả những lần trước nữa ấy!
Người tôi dâng lên sự ê ẩm nan kham, tôi siết chặt túi thức ăn trên tay, lững thững đi về phía hành lang gần đó rồi chầm chậm mở ra. Không phải tôi vẫn chưa ăn gì sao, vừa vặn lúc này có thể ăn một bữa hoành tráng. Tôi không nghĩ nữa, hăng hái cầm muỗng tự đút cho mình, bụng rỗng có chút đồ nóng thật khiến tôi vô cùng thoải mái, tôi hít mũi tận hưởng mùi gạo nhừ pha với mùi thịt hầm thơm ngậy, vừa ăn vừa híp mắt, nếu tai có thể vẫy thì lúc này tôi thật giống một con chó ngốc.
Tôi lại như cũ vừa ăn vừa ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đây không có hoa hồng cũng không có không khí thoáng đãng sớm mai, chỉ có mỗi mùi thuốc sát trùng quanh quẩn mọi nơi. Tôi cũng không mấy khó chịu, tiếp tục cầm đũa gắp thịt cho vào miệng, nhưng trước mặt tôi bỗng dưng xuất hiện hai dáng người cao lớn thân quen.
“CMM còn ăn đến vui vẻ như thế sao!”