Hoắc Tùng Quân chắc chắn đang ở sau lưng không ngừng cười nhạo cô, chỉ có phụ nữ ngốc mới coi trọng lời nói của đàn ông.
Lạc Hiểu Nhã không dám để Lâm Bách Châu nghe thấy tiếng khóc của mình, cố nén xuống tới mức thấp nhất, kiên quyết cắn chặt tay, khóc không thành tiếng.
Không biết qua bao lâu, cảm xúc của cô dần dần nguôi ngoai, rửa mặt, đánh răng, làm ướt khăn, che đi đôi mắt sưng đỏ.
Lâm Bách Châu đứng ngoài cửa phòng tắm.
Cánh cửa này thật ra không cách âm, tiếng khóc đè nén của Lạc Hiểu Nhã đứt quãng truyền ra nghẹn ngào khàn khàn, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, Lâm Bách Châu đau lòng không thôi.
Nhưng khi cho Lạc Hiểu Nhã xem hai bức ảnh đó anh ta cũng không hề hối hận.
Cho dù đó là vì Lạc Hiểu Nhã hay vì chính mình.
Những ngày này, Hoắc Tùng Quân từng bước tiếp cận Lạc Hiểu Nhã chính là muốn nhận được sự tha thứ của cô ấy.
Lâm Bách Châu trong lòng biết rõ Lạc Hiểu Nhã rất thích Hoắc Tùng Quân, dễ dàng bị anh khơi mào ý thích trong lòng, nếu bọn họ thật sự ở bên nhau, Lâm Bách Chân một chút cơ hội cũng không có.
Sắc mặt anh ta có chút âm trầm, nắm chặt hai tay, thân thể căng thẳng, trong lòng nói “Thực xin lỗi” với Lạc Hiểu Nhã, anh ta rất nhanh liền khôi phục lại bộ dạng ôn thuận như ngọc.
Lạc Hiểu Nhã từ trong phòng tắm đi ra, tâm trạng đã trở lại bình thường, ngoại trừ một đôi mắt đào hoa hơi đỏ, không có gì khác thường.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm”.
Hơn sáu giờ tối, Hoắc Tùng Quân gọi điện thoại cho Lạc Hiểu Nhã, giọng nói trầm thấp và câm lặng của Hoắc Tùng Quân phát ra từ đầu bên kia.
“Hiểu Nhã, sắp hết giờ rồi, lát nữa anh đến đón em”
Lạc Hiểu Nhã nhanh chóng nhận máy, cô vốn tưởng sẽ không kiềm chế được cảm xúc khi nghe thấy giọng nói của Hoắc Tùng Quân, nhưng không ngờ lại không kiềm chế được, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường.
“Hoắc Tùng Quân, hôm nay tôi có việc phải làm, nếu không để hôm khác đi. Anh yên tâm, tôi cũng không có ý định quyt nợ, khi nào tôi có thời gian rảnh, hôm nay tôi bận”
Hoắc Tùng Quân im lặng một hồi mới lên tiếng nói: “Được rồi, không thành vấn đề, em nghỉ ngơi thật tốt.”
Sau khi cúp điện thoại, Lạc Hiểu Nhã thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, sững sờ nhìn điện thoại, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhói không thể giải thích được.
Đêm này, Hoắc Tùng Quân cũng nhìn chằm chằm vào điện thoại, ánh mắt u ám.
Từ tối hôm qua, anh cảm thấy có gì đó không ổn, cuộc điện thoại vừa rồi chỉ là kiểm tra, nhưng lại càng khiến anh cảm thấy nhất định đã có vấn đề gì đó.
Cô quá lạnh lùng, hơn nữa lại muốn một lần nữa rõ ràng tất cả mọi thứ.
Hoắc Tùng Quận xoay điện thoại trong tay, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, nhất định phải làm rõ chuyện này.
Trong vài ngày tới, Hoắc Tùng Quân muốn tiếp cận Lạc Hiểu Nhã như trước, nhưng cô từ chối với nhiều lý do khác nhau.
Cô đang cố ý trốn tránh anh.
Hoắc Tùng Quân rất chắc chắn về điều này, bởi vì anh không thể tìm ra lý do tại sao, cả người cáu kỉnh dị thường. Khi đến công ty sắc mặt đen sì, trên đầu là một đám mây đen.
Triệu Khôi Vỹ, người luôn theo sát anh, cả người đều căng thẳng, vô cùng cẩn thận chỉ sợ công việc xảy ra bất cứ sai sót nào.
Giống như bây giờ, Triệu Khôi Vỹ đang đứng ở trước cửa phòng làm việc, nghe Hoắc Tùng Quân tức giận nói với quản lý thị trường, giọng nói vừa uy nghiêm vừa tức giận khiến anh ta lạnh cả sống lưng.
Một lúc sau, quản lý bộ phận thị trường đi ra, ông ta cẩn thận lau mồ hôi lạnh trên trán, trên mặt đều là biểu tình sống sót sau tai nạn.
Ông ta nhìn thấy Triệu Khối Vỹ ở cửa liền vội vàng bước tới hỏi: “Trợ lý Triệu, cậu Hoắc làm sao vậy? Hay là công ty có chuyện gì sao?”