Lâm Bách Châu nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, mím môi: “Lạc Hiểu Nhã, trong lòng em hẳn. là đã rõ ràng, tối hôm qua Hoắc Tùng Quân ở cùng một chỗ với An Bích Hà. Bên trong phòng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhìn vào hai bức ảnh này em cũng đã hiểu được đúng không?”
Lạc Hiểu Nhã hai mắt tối sầm lại, thân thể lảo đảo, Lâm Bách Châu nhanh chóng đỡ cô.
“Hiểu Nhã, em không sao chứ?”
“Tôi không sao?
Lạc Hiểu Nhã liền đẩy tay anh ta ra, cũng trả lại điện thoại: “Làm sao anh lấy được hai tấm ảnh này?”.
Lâm Bách Châu cúi đầu nhìn cô với ánh mắt phức tạp cùng thâm thúy: “Tối hôm qua bạn của anh cũng tình cờ có mặt ở trong câu lạc bộ tư nhân này, vô ý chụp được. Anh ấy cũng biết chuyện Hoắc Tùng Quân đã hủy hôn ước với An Bích Hà, khi thấy hai người họ đi cùng nhau thì cũng rất kinh ngạc, vì vậy anh ấy đã chụp ảnh rồi gửi cho anh.”
Anh nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã có vẻ sửng sốt, liền đỡ lấy vai cô, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô: “Lạc Hiểu Nhã, anh biết mấy ngày nay Hoắc Tùng Quân lại theo đuổi em, cho nên anh muốn cho
em xem hai tấm ảnh này, anh nghĩ nhất định phải cho em xem. Hoắc Tùng Quân đang nói dối em như thế nào, em đừng tin những gì anh ta nói. Trong ba năm đó, chẳng lẽ em bị anh ta lừa dối vẫn còn chưa đủ thảm sao? Anh không muốn em trải qua lần nữa.”
“Đủ rồi” Lạc Hiểu Nhã khẽ quát một tiếng, sau đó mới nhận ra mình quá mức kích động, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Bách Châu xin lỗi.
“Xin lỗi, tôi nhất thời xúc động. Tôi chỉ là… tôi chỉ là…” Cô muốn giải thích, nhưng lại thấy mình không thể nói được gì..
Cô cúi đầu xuống và liên tục xin lỗi Lâm Bách Châu: “Tôi xin lỗi, tôi không nên mất bình tĩnh với anh”
“Không sao, anh biết em nhất thời không thể tiếp nhận. Hiểu Nhã, đừng tự trách chính mình, anh có thể hiểu được” Lâm Bách Châu nhẹ nhàng an ủi.
Lạc Hiểu Nhã cúi đầu: “Có liên quan. Tâm tình tôi không tốt. Giận cá chém thớt, là tôi sai”
Vừa nói, cô vừa hít sâu một hơi, nở một nụ cười cứng nhắc với Lâm Bách Châu: “Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ chuyện này, anh yên tâm, tôi không phải là Lạc Hiểu Nhã của mấy năm trước, cũng sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy.”
Lâm Bách Châu nhìn bộ dạng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ của cô muốn nói gì đó, nhưng Lạc Hiểu Nhã lại cười ngắt lời: “Anh chờ tôi một chút, tôi đi rửa mặt, tôi mời anh ăn trưa”
Nhìn thấy cô đang cố gắng để bản thân được tự nhiên, Lâm Bách Châu cuối cùng cũng không nói gì, chỉ thờ ơ đáp: “Được.”
Ngay khi Lạc Hiểu Nhã bước vào phòng tắm, nụ cười trên mặt anh ta lập tức chìm xuống, ngón tay anh ta run rẩy không kiểm soát được.
Khi nghĩ đến hai bức ảnh kia, trái tim truyền đến từng trận đấu nói, chân tay cứng đờ, lục phủ ngũ tạng giống như bị ai đó bóp nát.
Tối hôm qua cô còn cho rằng là mình suy nghĩ nhiều.
Hoắc Tùng Quân đã đụng vào người phụ nữ khác, hơn nữa giữa hai người bọn họ còn xảy ra quan hệ thân mật, chuyện này cũng chưa là gì.
Dù sao cô cũng không chính thức chấp nhận Hoắc Tùng Quân, cũng không xác nhận quan hệ với anh, cô không có quyền bận tâm anh làm gì.
Nhưng mà người phụ nữ phát sinh quan hệ đó lại là An Bích Hà.
Khi tan làm, anh nói với cô rằng anh tan làm lúc sáu giờ, giờ hẹn của bọn họ là bảy giờ, Hoắc Tùng Quân vẫn còn thời gian gặp riêng An Bích Hà, anh cũng không cho qua.
Nếu người phụ nữ trong lòng anh là An Bích Hà, vậy anh từng ngỏ ý muốn một lần nữa theo đuổi cô, những lời nói khi đó là gì.
Anh nói anh không thích An Bích Hà, cũng nói anh buộc phải đính hôn với An Bích Hà, này đều là những lời lừa dối cô?
Lời nói dối đã mở miệng, Lạc Hiểu Nhã không thể phân biệt được câu nào mà Hoắc Tùng Quân nói với cô là thật hay tất cả đều là giả.
Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi, tâm tư của cô mấy ngày này hóa ra chẳng khác nào một trò đùa.