Haizz, con gái mà không khiêm tốn được một tí sao?
Thật là làm mất mặt phụ nữ Việt Nam quá mà.
“Á, hình như người đàn ông này mình đã gặp đâu đó rồi thì phải, sao quen quen quá ta.”
Thanh niên vò đầu bứt tóc gần mười phút mới nhớ ra:
“Lê Đình Hùng ư, cái tên này bình thường ngạo nghễ thế mà cũng gặp phải cảnh này, chậc chậc.”
Thanh Trúc rút điện thoại ra quay lại một đoạn clip tầm một phút làm bằng chứng cho sự “phóng khoáng” này rồi lưu lại cẩn thận và không quên chia sẻ nó cho Hạ An.
“Nhưng sao lão ta lại có vẻ gượng gạo thế chứ? Bị ép sao? Có nên làm người hùng một lần không?”
Một mình tự lẩm bẩm làm cho phục vụ đi qua cũng nhìn cô với một nét mặt kì lạ.
“Thôi được rồi, làm phước một lần vậy.”
Thanh Trúc cầm túi xách lên, rồi đi về hướng hai người này.
Cô đập vai Lê Đình Hùng, rồi đẩy Linh Chi ra và nói:
“Anh, anh nói hôm nay anh đi ăn với người quen, đây là người quen của anh sao?”
Lê Đình Hùng ngơ ngác, nhưng nhìn thấy Thanh Trúc nháy mắt với mình thì hiểu ra vấn đề.
Loading...
Cô gái này thế mà lại muốn giúp anh, không tệ nha.
“Em đi đâu đến đây vậy, đã nói ở nhà anh mua đồ ăn về cho rồi mà, ra ngoài làm gì cho nóng nực?”
Ôi kìa, trông lão diễn như đúng rồi vậy.
Không gia nhập showbiz thì đúng là thiếu sót mà.
“Em đi ăn cùng bố mẹ.”
“Vậy giờ bố mẹ em đâu?”
“Hai người họ về trước có việc rồi.”
Thành công bỏ lơ Linh Chi đi rồi, hai người nói chuyện như kiểu thân thiết lắm vậy.
Thanh Trúc nhìn sang Linh Chi, rồi nói với Lê Đình Hùng:
“Anh không giới thiệu người nhà chút sao?”
Lúc này Lê Đình Hùng mới nhớ, anh chỉ vào Linh Chi và nói:
“Đây là Linh Chi, là con gái của bạn của mẹ anh.”
Rồi quay sang chỉ vào Thanh Trúc:
“Đây là Thanh Trúc, cô ấy là bạn...bạn gái tôi.”
Thanh Trúc không ngờ lão này vậy mà cũng dám nói láo vậy. Được đấy chứ.
Còn Linh Chi thì lúc này có vẻ tức tối:
“Anh đùa giỡn tôi sao? Sao mẹ anh lại bảo anh còn độc thân và mai mối cho tôi với anh vậy?”
Giờ thì hay rồi, lần này về nhà chắc là ăn một trận càm ràm từ mẹ. Nhưng ôm lao thì phải theo lao thôi:
“À.. Mẹ anh cũng không biết chuyện anh có bạn gái, anh chưa đưa cô ấy về nhà giới thiệu.”
Linh Chi vùng vằng đứng dậy, ôm túi xách và tức giận quát lên:
“Anh và cả cô nữa, tôi sẽ không để yên cho hai người đâu.”
“Cộc...cộc... cộc”
Nói rồi bước đi như con thiêu thân, tiếng giày cao gót đập vào sàn nhà vang lên nghe thật chói tai. Lại chuẩn bị đón những đợt bão tố rồi.
Thanh Trúc khoanh hai tay trước ngực, nói với giọng đầy mỉa mai:
“Ôi chao, mắt nhìn của anh cũng quá là kém sang rồi đấy. Tiện tay vơ một em gái đứng đường chắc cũng ngon lành hơn. Gia gia, khẩu vị của ngài cũng quá nặng rồi.”
Nói xong, quay đi luôn không cho Lê Đình Hùng có cơ hội phản bác gì.
Con bé này thật là. Làm như anh đây thích thú hay ham hố gì gái lắm vậy.
Anh còn đang làm xử nam đó nha.
Nói ra cũng kỳ lạ, cả Lê Đình Hùng và Trần Thanh Phong đều là những nam nhân thành danh sớm, gia cảnh tốt, lại có dáng dấp tuyệt mĩ thế mà đụng đến gái là luống cuống. Những hợp đồng tiền tỷ họ đều rất tự tin, có thể đùa giỡn với những ông bà tai to mặt lớn khác trên thương trường trong lòng bàn tay nhưng vấn đề tình yêu, hôn nhân lại khép nép, nghèo nàn đến đáng thương như vậy.
Thế mà người ngoài nhìn vào, lại nghĩ tụi này chơi gái như cơm bữa, muốn em nào là có em đó. Thật là bất công quá mà.
Lê Đình Hùng chạy theo Thanh Trúc ra bãi đỗ xe, phải giải thích với cô mới được.
“Thanh Trúc, em dừng lại chút đã.”
Thanh Trúc đang mở cửa xe chuẩn bị bước vào thì nghe vậy, cũng ngoảnh đầu lại:
“Có chuyện gì sao?”
“À thì chuyện hồi nãy, cảm ơn em nha.”
Cô nàng Trúc tỏ vẻ không hiểu:
“Chuyện gì cơ?”
“Hồi nãy em đã giải vây giúp anh. Cô gái đó là mẹ anh mai mối, bắt anh đi xem mắt, anh không từ chối được nên bắt buộc phải đi.”
“Ồ, nói vậy thì bây giờ anh đang trách tôi sao?”
Lê Đình Hùng không biết tại sao cô lại nói vậy:
“Trách em chuyện gì? Anh đang cảm ơn em mà.”
“Haha, cô gái đó là mẹ anh giới thiệu, mà bây giờ anh lại giới thiệu với cô ta tôi là bạn gái của anh. Giờ anh về nhà giải thích ra sao với mẹ anh?”
Đúng vậy, trường hợp này anh đúng là chưa nghĩ đến.
Nhưng không sao, đến đâu hay đó.
“Chuyện này anh sẽ tự giải quyết được, hôm nay thực sự cảm ơn em.”
Thanh Trúc xua xua tay:
“Không có gì, anh hùng tiện tay cứu mỹ nhân thôi, thôi bye nha.”
Nói xong, ngồi lên xe, nhấn ga và đi luôn.
Cô gái này rất phiêu diêu tự tại.
Đã thế lại còn anh hùng cứu mỹ nhân nữa mới chịu.
Một tuần mới lại bắt đầu, ai cũng bận rộn với công việc của bản thân. Hạ An vừa đến công ty thì một giọng nói vang lên:
“Cuối tuần chắc vui vẻ lắm nhỉ Hạ An?”